Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

800 Tệ, Cái Giá Của Hạnh Phúc - 3

Cập nhật lúc: 2025-09-05 00:06:28

Ngay ngày đầu học, cô bé xung phong cùng bàn với , từ sáng tới tối ríu rít bên tai ngừng, ép cùng bọn trẻ trong làng sông chơi, kéo sang nhà cô ăn cơm.

 

Nhà Lưu Điềm chỉ ông nội, cha đều thuê ở thành phố, ít khi về nhà.

 

Ông nội Lưu Điềm nấu món trứng hấp ngon tuyệt, mềm mịn như đậu hũ, bên rưới chút dầu, xì dầu và rắc thêm ít hành xanh.

 

và Lưu Điềm mỗi đứa một nửa, trộn cơm ăn, ăn đến nỗi cả nóng ran.

 

Ông nội Lưu sưởi lửa bên cạnh chúng , hiền hậu.

 

Đến khi nghiệp tiểu học, thể cư xử như một đứa trẻ bình thường.

 

Mẹ từng về một nào.

 

Điện thoại từ chỗ một tuần một , dần dần thành một tháng một .

 

Ban đầu vì ly hôn và vì sinh nên bà xã hội gạt ngoài, tìm việc .

 

Sau bà quen một đàn ông, đối xử với bà .

 

kể rằng đạt giấy khen gì đó, thì bà bà sắp kết hôn.

 

Về , những cuộc gọi đó, chẳng còn nữa.

 

Từ Đình tìm vài công việc, nhưng vì sức khỏe nên chẳng việc nào lâu.

 

Cuối cùng dì về cùng bà ngoại trông coi cửa hàng tạp hóa, buôn bán cũng khá .

 

Mỗi khi tan học ngang qua, dì sẽ cho và Lưu Điềm mỗi đứa một viên kẹo gói bằng giấy màu sặc sỡ, chua lòm, khiến hai đứa ăn nhăn nhó ầm ĩ, còn dì thì nheo mắt chúng .

 

Dần dần, dì dường như thế trong lòng .

 

, khi bà ngoại tán chuyện, rằng dì Từ Đình thể sinh con, vì mà chia tay với yêu .

 

Bao nhiêu năm qua, đó là nỗi buồn giữa bà ngoại và dì, chẳng ai nhắc đến, ngày tháng cứ thế trôi.

 

Những năm đó, giới thiệu đối tượng cho dì, còn khuyên:

 

“Phụ nữ mà, vẫn nên một gia đình nhỏ của riêng , cứ bám mãi ở nhà đẻ thì gì chứ?

 

Nghe dì , phụ nữ cũng tính cho . Ông Vương tuy lớn tuổi chút, nhưng nhà máy riêng, gia cảnh khá giả. Vợ của ông lúc sinh con băng huyết mà mất, để một đứa nhỏ còn ẵm ngửa.

 

Ông cũng chê con sinh , con mà lấy thì chẳng hưởng phúc ?”

 

nhớ , ông Vương trong lời họ chính là ông chủ xưởng chế biến thực phẩm ở làng bên.

 

Mấy năm , vợ ông mất khi sinh con, để một đứa bé đỏ hỏn.

 

Tuổi của ông , hồi còn trẻ nghịch ngợm chút thì cũng thể dì Từ Đình thai .

 

Nghĩ tới đây, bỗng dưng bật chằm chằm sách giáo khoa, bà ngoại liền chống gậy thúc một cái, nhỏ giọng mắng:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/800-te-cai-gia-cua-hanh-phuc/3.html.]

“Liên quan gì đến mày? Đừng lên tiếng!”

 

Cuối cùng dì Từ Đình vẫn đến với ông Vương.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Nghe là ông Vương khi kết hôn, dì dọn lên thành phố để yên tâm chăm sóc con trai ông , còn bắt dì đóng cửa tiệm tạp hóa, suốt ngày lộ mặt ngoài đường.

 

Chuyện thành, thất vọng nhất chính là bà ngoại.

 

Một thời gian dài, bà từ sáng tới tối cứ thở than, khổ.

 

Con trai cả thì sự nghiệp nhưng chẳng về thăm, con gái thứ thì dại dột, gặp chẳng gì, để cho bà một đứa trẻ ăn bám.

 

Con gái út thì hiểu chuyện, bà sợ đến khi nhắm mắt xuôi tay cũng sống sung sướng.

 

Những lúc , dì Từ Đình dúi cho gói mì cay mới nhập về từ tiệm, bảo chia với Lưu Điềm, hỏi đủ tiền tiêu vặt , học hành khó khăn gì .

 

bảo khó, bài cho dì .

 

Dì chẳng hiểu , chỉ gật gù vẻ suy nghĩ.

 

Sau đó bà ngoại bước , chỉ tay mũi hai dì cháu mà chửi thêm một trận nữa.

 

(4)

 

Từ Đình cứ thế mà ở mãi trong căn tiệm tạp hóa chật hẹp , một ngày là hết một ngày.

 

Dì mặc kệ dân làng chê dì là gái chồng, mỗi ngày sống như một bà lão nhỏ bé, vẫn luôn dúi cho và Lưu Điềm mỗi đứa một viên kẹo giờ tan học, bà ngoại châm chọc mấy câu.

 

Có lẽ vốn năng khiếu học hành, từ trường trung học cơ sở trong huyện nghiệp, thi kỳ thi trung khảo đỗ ngôi trường trung học phổ thông nhất huyện.

 

Khi , cán bộ huyện còn đích đến nhà báo tin mừng cho bà ngoại.

 

Bà chỉ thản nhiên, một câu.

 

Dì Từ Đình bên cạnh chút ngượng ngùng, hết bà ngoại, cuối cùng miễn cưỡng tiếp đãi mấy trong huyện, đó về nhà đóng cửa bàn bạc gì đó với bà ngoại.

 

trong sân, chợt nhớ về cái mùa thu năm bảy tuổi, khi xổm trong sân, họ bàn tính về tương lai của .

 

“Lần sẽ thế nào đây?” – thầm nghĩ trong lòng.

 

Có lẽ vì tò mò, tiến gần cửa phòng khách, ghé tai lắng động tĩnh bên trong.

 

thấy bà ngoại :

 

“Mẹ bảo cho nó học xong cấp hai thì thôi, hoặc là tìm cha nó, hoặc là ngoài thuê. Bao nhiêu năm , chúng lo cho nó, mà cha nó đưa mấy đồng?”

 

Sau đó là một lặng dài.

 

Lúc mới chợt nhận , tiền tám trăm tệ mỗi tháng mà ba hứa sẽ gửi, ngừng hẳn từ ba tháng khi về quê.

 

Còn thì lúc nào cũng than , kể lể đàn bà khổ mệnh, bươn chải ở thành phố lớn khó nhọc thế nào.

 

Suy cho cùng, chính là cả hai bọn họ đều gánh trách nhiệm nuôi dưỡng .

Loading...