Đề cử hôm nay
Trà xanh nhặt được món quà mà chồng tôi định tặng tôi, rồi đăng lên mạng khoe khoang:
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Kỷ đã chọn chiếc vòng cổ này, tôi rất thích, yêu anh ~”
Chồng tôi lập tức báo cảnh sát:
“Chào anh cảnh sát, có người nhặt được đồ thất lạc của tôi mà không chịu trả lại.”
Tết về nhà, ba tôi bị tức giận nhập viện ba lần.
Lần đầu là khi ba thấy em gái tôi hôn bạn gái của cô ấy.
Lần thứ hai là khi ba phát hiện chị tôi cùng cô thư ký đi nước ngoài làm giấy kết hôn.
Sau khi về từ bệnh viện, ba tôi tổ chức một cuộc họp gia đình.
Cảm xúc dâng trào, ba tôi khóc hỏi, "Cả nhà chẳng có ai thích đàn ông sao?"
Em trai tôi, người duy nhất trong gia đình giơ tay.
Ba tôi mắt đảo lên, lại vào bệnh viện một lần nữa.
Khi tỉnh dậy, ba tôi nắm chặt tay tôi, mắt đẫm lệ, "Hy vọng của cả nhà nằm trong tay con."
Tôi gật đầu, "Con có bạn trai."
"Đó là đàn ông sao?"
"Đúng, là đàn ông."
"Vậy thì được."
Con trai của đối thủ duy nhất của ba tôi, một người đàn ông chính hiệu.
Chị dâu cả của tôi là "hổ cái" nổi tiếng trong làng, lật bàn, mắng ch.ửi cha mẹ chồng, đ.ánh chồng – chuyện gì cũng làm được.
Mẹ tôi chỉ dám trốn sau lưng mà mắng chị là đồ đàn bà chua ngoa, nhưng trong làng không ai dám nói xấu chị một câu.
Về sau, dân làng lại nhất trí bầu chị làm Chủ nhiệm Hội Phụ nữ của làng.
Gia đình nuôi tôi phát tài, nhưng bố mẹ nuôi lại đuổi tôi ra khỏi nhà, nói rằng tôi là kẻ nghèo khó chuyển thế.
Thế là, tôi quay về quê với bố mẹ ruột của mình.
Nhưng từ ngày đó, mọi thứ đã thay đổi.
Sự nghiệp của bố ruột tôi phất lên như diều gặp gió, mẹ ruột tôi trúng xổ số một triệu, còn anh trai ruột tôi thì thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu.
Ngược lại, gia đình nuôi của tôi lại ngày càng sa sút, nghèo đến mức không đủ ăn, thậm chí đã tuyên bố phá sản.
Hóa ra, tôi không phải là kẻ nghèo khó chuyển thế, mà chính là phúc tinh từ trên trời rơi xuống.
Sau khi tỉnh dậy, người đàn ông tôi thầm yêu suốt tám năm đang nằm bên cạnh.
Bên cạnh gối còn đặt hai cuốn giấy chứng nhận kết hôn.
Tôi tiện tay ném chúng vào thùng rác.
"Cuộc hôn nhân này, ai ly hôn trước người đó là chóa."
Năm tôi mười tám tuổi, tôi lên cơn hen suyễn nhưng không được cấp cứu kịp thời và trở thành người thực vật.
Khi cơn hen phát tác, chị gái tôi đứng một bên hả hê nhìn, châm một điếu thuốc, trong khi tôi ho đến mức như muốn nổ tung cả phổi.
Cuối cùng, tôi chạm được vào lọ thuốc, nhưng chị lại đá văng nó đi. Chị cười khinh miệt: “Trong nhà này, mày là kẻ thừa thãi.”
Sau đó, bố mẹ biết chuyện. Họ không muốn tôi trở thành người thực vật, vì họ còn mong tôi biến mất hoàn toàn.
Không ai buồn bã vì chuyện này. Họ chỉ thở phào nhẹ nhõm—cuối cùng cũng vứt bỏ được gánh nặng.
Ba người họ sống vui vẻ, hạnh phúc bên nhau, còn tôi thì bị lãng quên hoàn toàn.
Nhưng họ không hề hay biết—người nằm trên giường bệnh… chính là chị ấy.
Tôi lỡ ngủ với thanh mai trúc mã, sau đó tôi nói với anh ấy: “Chia tay đi, quen thân quá nên chán rồi.”
Nhiều năm sau, trong buổi tiệc kỷ niệm thành lập công ty, sếp mời mọi người đi ăn.
Tôi xin nghỉ với lý do: “Bạn trai cũ thời thanh mai trúc mã của tôi bị xe tông ch ết, tôi phải đi dự tang lễ.”
Tối đó, tôi đang ôm một anh chàng trẻ ở quán bar uống rượu thì sếp tôi đột nhiên xuất hiện với gương mặt lạnh như băng.
Anh ta chặn tôi ở một góc tối và ghé sát tai hỏi:
"Khi nào tôi ch ết vậy? Sao tôi lại không biết?"
Bạn trai ba năm của tôi lén lút qua lại với một bà chị đại giàu có.
Tối hôm đó, tức giận đến cực điểm, tôi xách túi lao thẳng đến quán bar và qua đêm với một nam người mẫu.
Anh ta vừa cao ráo vừa đẹp trai, mét tám tám, dáng người săn chắc, cơ bụng sáu múi, mà quan trọng nhất là… kỹ năng rất đỉnh.
Tôi nằm trên giường thở dốc, quay sang hỏi:
“Em tên gì thế? Để lần sau chị còn gọi tiếp.”
“Tiêu Viễn Thần.”
Tôi suýt bật cười:
“Thật trùng hợp ghê, em lại trùng tên với sếp chị!”
Tôi còn vỗ vai trấn an:
“Nhưng đừng lo, sếp chị bị hói với lại yếu sinh lý. Ông ta đúng kiểu già rồi mà cứ ham mê cỏ non…”
…
Ơ khoan…
Sao tự nhiên ánh mắt của anh ta lại sắc lạnh đến mức khiến tôi rùng mình vậy?
Cảm giác như anh ta muốn đâm tôi tới nơi rồi…
Đi kiểm tra tuyến zú lại gặp phải bạn trai cũ!
Khoảnh khắc ngón tay lạnh lẽo của Cố Cẩn Chi chạm vào tôi, má tôi nóng bừng, lan tận đến mang tai!
Cố Cẩn Chi khẽ nhíu mày, có chút lo lắng:
"Lục Uyển Du, đây là cách em chăm sóc bản thân sao?"
Tôi kết hôn chớp nhoáng với một đối tượng xem mắt.
Không ngờ anh ấy lại là... giáo sư đại học của tôi.
Sau buổi học, tôi định chuồn lẹ, ai ngờ lại bị anh chặn đầu ngay cổng trường bằng ô tô.
“Thấy chồng liền chạy à? Hôm qua kéo anh đi đăng ký kết hôn, sao không thấy em nhát gan như thế?”
Khi em gái tôi lần thứ 11 cướp mất bạn trai của tôi, tôi quyết định tìm một tên ngốc làm bạn trai xem cô ta còn dám cướp không.
Chỉ là tôi không ngờ, có một ngày tên ngốc ấy... lại không còn ngốc nữa.
Thậm chí, còn xấu xa đến mức khiến người ta phát điên.
Khi lấy áo choàng tắm cho bạn gái, tôi thấy trên lưng cô ấy có vài vết roi.
Vòng eo còn hằn lên hai dấu tay đỏ chói.
Sự im lặng của tôi thật chói tai.
Ch tiệt, tôi và cô ấy đã một tháng không gần gũi, vậy rốt cuộc ai đã gây ra những dấu vết này?
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết do mình viết,trở thành vợ mới cưới của đại phản diện, và cũng là mẹ kế của tiểu phản diện.
Vì để thúc đẩy cốt truyện, tôi buộc phải không ngừng tạo sóng gió.
Vừa giáng những cái tát, vừa rơi nước mắt.
Cho đến một đêm mưa gió sấm chớp ầm ầm, hai phản diện lần lượt gõ cửa phòng tôi.
“Vợ ơi, anh sợ…”
“Mẹ ơi, mở cửa! Con là... ba của con đây!”
Tôi từng là bạch nguyệt quang trong giới hào môn. Bốn năm sau khi qua đời, tôi sống lại.
Lúc này, thế thân đã thành công leo lên vị trí của tôi. Cô ta mang gương mặt giống hệt tôi, tự đắc nhìn tôi khiêu khích:
"Mọi thứ của cô giờ đều là của tôi. Cô đến muộn rồi."
Nhưng cô ta không hề biết rằng, sức sát thương của bạch nguyệt quang là: chỉ cần tôi xuất hiện, tất cả mọi người sẽ bất chấp nguyên tắc mà lao về phía tôi.
Sau khi mất trí nhớ, tôi bỗng dưng yêu đối thủ truyền kiếp của mình - Cố Thanh.
Sau hai tháng theo đuổi, đeo bám không ngừng cuối cùng tôi cũng chiếm được anh ấy.
Đến giai đoạn chuẩn bị kết hôn, tôi bỗng nhiên hồi phục trí nhớ.
Tôi nghĩ anh ấy sẽ đánh tôi, vội vàng xin lỗi.
Tay của Cố Thanh, đang rơi xuống, lại ôm chặt lấy tôi, "Hoan Hoan, chẳng phải em rất thích ôm tôi sao? Lại ôm tôi thêm một lần nữa nhé?"
Hả?
Anh ấy có vẻ như sắp bùng nổ rồi!!!
Tôi xuyên vào sách, lại còn xuyên đúng vai nữ phụ ác độc, mà cái kết thì... chết rất thảm.
Tôi tính sơ sơ tài sản tiêu mấy đời không hết, còn được "cho không" một ông chồng với một đứa con trai. Thế là tôi lập tức quyết định——
Ác nữ gì chứ, tôi chọn nằm im hưởng thụ, không làm loạn nữa!
Khi biết mình là nữ phụ độc ác, tôi… đã thực sự trở thành nữ phụ độc ác rồi.
Ba năm chờ chồng không về.
Nam chính ghét tôi đến mức nghiến răng ken két, ngoài tiền ra thì chẳng cho tôi bất cứ thứ gì.
Nước mắt tôi không kiềm được mà rơi.
Tôi chỉ muốn nói: Thôi, đủ rồi.
Chia tay nửa năm.
Đêm khuya, người yêu cũ gửi đến một lời mời kết bạn, kèm theo dòng nhắn:
"Say rồi, đừng đồng ý."
Tôi chỉ liếc qua rồi ngay lập tức nhấn đồng ý, liên tục gửi ba tin nhắn:
"Ở đâu."
"Gửi vị trí."
"Tôi đến tìm anh."
Người yêu cũ nhanh chóng gửi lại một điểm định vị.
Tôi gõ lách cách: "Đứng yên đó đừng nhúc nhích."
Sau đó thoát khỏi ứng dụng nhắn tin.
Mở... game.
Đêm đó, tôi phiêu lưu trong hẻm núi đến tận 3 giờ sáng.
Bạn thân rủ tôi đi xem người mẫu nam, tôi lập tức giả bệnh, xin nghỉ một ngày để đi hẹn.
Về nhà, tôi hớn hở đăng ảnh chụp cùng các anh chàng đẹp trai hôm nay lên mạng xã hội.
Sáng hôm sau thức dậy, cầm điện thoại lên thấy màn hình hiện 99+ tin nhắn, tôi hoảng hồn nhảy dựng khỏi giường.
Run rẩy mở WeChat, phát hiện toàn là tin nhắn từ đồng nghiệp, khi đọc rõ nội dung thì tôi chết lặng.
"Trời ơi cậu với sếp hẹn hò rồi hả??"
"Tiểu Cẩn, cậu với sếp có chuyện gì vậy, cậu thấy comment của sếp dưới bài đăng của cậu chưa?"
Tôi vội mở bài đăng hôm qua thì ra quên chặn sếp.
Anh ấy comment một câu: "Giả bệnh xin nghỉ chỉ để đi tìm mấy gã đàn ông hoang dã đó? Anh không đẹp trai bằng bọn họ sao?"