Ác Duyên
Chương 2
05
Ta giả vờ như ngoài ý muốn chạy tới nơi này.
“Tỷ tỷ, muội không tìm thấy khuyên tai của tỷ trong căn phòng đó, tỷ…”
Ta khẽ che miệng lại, không dám tin nhìn quần áo lộn xộn trên người Lục Thanh Uyển.
“Tỷ tỷ, sao quần áo tỷ lại thành ra như thế này?”
Vừa nói ta vừa nhìn Bùi Trạm đang an ủi Lục Thanh Uyển không có chuyện gì đâu, hắn sẽ chịu trách nhiệm, ta căm phẫn nói: “Tỷ tỷ, chẳng phải tỷ quyết định từ giờ tập trung vào đợt tuyển phi của Tam hoàng tử sao? Sao lại dây dưa với tên ăn chơi này? Có phải hắn ép buộc tỷ không?”
Trong nháy mắt mặt Bùi Trạm đen hẳn đi.
Dù hắn thích Lục Thanh Uyển nhưng nghe đến người trong lòng đang nghĩ đến người khác, rồi còn cảm thấy hắn là kẻ ăn chơi, nhất định là thấy không thoải mái rồi.
Chứ đừng nói là, mấy quý nữ đối diện ngửi thấy mùi bát quái liền bắt đầu bàn tán thảo luận.
“Hôm trước nghe nói Lục gia cũng có người ứng tuyển, ta với mẫu thân đều nói Lục đại tiểu thư rất có khả năng.”
“Ô thế không phải là Lục đại tiểu thư bị ép buộc à?”
Có người khinh thường nhìn Bùi Trạm, nói: “Là người thì đều chọn Tam hoàng tử điện hạ cả.”
Tuy Bùi Trạm có danh hào Hầu gia nhưng nổi danh kinh thành áo lụa quần là, quý nữ ở đây đều xuất thân danh môn, đương nhiên là coi thường hắn, chứ đừng nói đến việc so sánh hắn với một người đường đường là hoàng tử điện hạ.
Người phụ họa ngày càng nhiều, mặt Bùi Trạm tái mét hẳn đi.
Hắn hít một hơi thật sâu, khôi phục vẻ dịu dàng an ủi Lục Thanh Uyển: “Uyển Uyển, là do ta càn rỡ thô lỗ rồi. Nhưng nàng yên tâm, ngày mai bà mối của bên ta sẽ tới cửa cầu hôn nàng.”
Lục Thanh Uyển không trả lời, nàng ta chỉ níu chặt vạt áo, khóc đến thương tâm.
Đám quý nữ tưởng nàng ta bị ép buộc nên đau khổ không nói nên lời.
Bùi Trạm lại cho là nàng ta thẹn thùng, xấu hổ nên không trả lời.
Chỉ có duy nhất ta nhìn thấy từ khóe mắt đến đuôi lông mày của nàng ta ngập tràn tính toán, cân nhắc lợi hại, lưu lại đường lui cho bản thân.
Nhất định là nàng ta đang nghĩ xem nếu giờ đổ hết tội lên đầu Bùi Trạm thì liệu có còn cơ hội tham gia dự tuyển làm Tam hoàng tử phi không.
Nếu là người ngoài cho rằng danh tiếng của nàng ta đã có vệt đen thì nàng ta gả cho Bùi Trạm là sự lựa chọn tốt nhất ở thời điểm hiện tại rồi.
Ta nhếch miệng chế nhạo.
Thế nhưng tỷ tỷ ơi, kiếp này ngươi đã bước đến chân tường rồi, không có cách nào quay lại đâu!
06
Ta đẩy Bùi Trạm vẫn cố bảo vệ Lục Thanh Uyển ra, dữ tợn trừng mắt lườm hắn: “Ngươi còn dám chạm vào tỷ tỷ của ta à?”
Bùi Trạm vốn đã tức giận, bị ta kích động liền bùng nổ: “Tại sao ta không được chạm vào nàng ấy? Bọn ta là hai…”
“Bùi Trạm!” Lục Thanh Uyển sợ tới mức hét toáng lên ngắt lời hắn.
Ta thuận theo cười nhạo hắn: “Không phải ngươi định nói ngươi và tỷ tỷ ta lưỡng tình tương duyệt, đã hẹn nhau từ trước làm chuyện bẩn mắt người xem này đấy chứ?”
“Tỷ tỷ của ta đường đường là đích tiểu thư Lễ bộ Thượng thư, có bao nhiêu người tốt như vậy để lựa chọn, chẳng lẽ tỷ tỷ của ta lại yêu ngươi?”
“Rõ là không hề hợp lý. Hôm nay có mọi người ở đây làm chứng, chúng ta đối chất đi!”
Nói xong, ta rơm rớm nước mắt nhìn Lục Thanh Uyển: “Tỷ tỷ, tỷ mau nói đi, tỷ bị Bùi Trạm ép buộc! Chẳng lẽ tỷ muốn làm ô danh của phụ thân, khiến cả phủ Thượng thư phải xấu hổ hay sao?”
Lục Thanh Uyển bị ta nói mà nghẹn lại không nói nên lời, mặt mũi đỏ bừng.
Bùi Trạm vẫn không buông tha nàng ta: “Uyển Uyển, nàng nói cho bọn họ biết chúng ta sắp đính hôn đi, chúng ta nhất thời thất lễ cũng không có gì đáng ngại cả.”
Lục Thanh Uyển hơi dao động, nhưng ta lại nắm chặt tay nàng ta.
“Tỷ tỷ, Tam hoàng tử điện hạ cao quý đến vậy, nếu biết tỷ bị ép buộc nhất định sẽ làm chủ đòi công lý cho tỷ, thương xót tỷ thêm hai phần!”
“Uyển Uyển, nàng nói đi.”
“Tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn từ bỏ Tam hoàng tử để lựa chọn kẻ ăn chơi như hắn sao?”
“Uyển Uyển”
“Tỷ tỷ”
Dưới bức bách của ta và Bùi Trạm, cùng ánh mắt của những người xung quanh, cuối cùng Lục Thanh Uyển không thể giữ lí trí, trong vô thức lựa chọn con đường mà nàng ta ưu tiên hơn.
“Đúng vậy, là do Bùi Trạm ép buộc ta.”
Nói xong nàng ta lập tức che mặt khóc lớn.
Bùi Trạm bị lời nàng ta làm cho sửng sốt, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó tin, sau đó là hoàn toàn thất vọng.
Đám quý nữ lại chỉ chỉ trỏ trỏ, hắn lại mặc kệ không quan tâm, đôi mắt đỏ như máu chỉ nhìn chằm chằm Lục Thanh Uyển.
Hắn tiến thêm một bước muốn giữ lấy Lục Thanh Uyển hỏi cho rõ ràng nhưng bị ta ngăn lại ở giữa.
“Ngươi còn muốn nói gì nữa? Phụ thân ta nhất định sẽ bẩm báo cho thánh thượng!”
Nói xong ta lập tức kéo Lục Thanh Uyển rời đi.
Đích mẫu và các quý phụ nhân đều đang nói chuyện cùng lão phu nhân ở phía đông phủ, nhưng dù có xa thế nào thì cũng đã nhận được tin tức và chạy đến đây rồi.
Ta phải giải quyết xong trước khi bọn họ đến đây, nếu không phải đối phó với bọn họ sẽ khó hơn Lục Thanh Uyển nhiều!
07
Quả nhiên bọn ta đi được nửa đường thì gặp các phu nhân đang vội vã đi về phía này.
Lúc này mọi chuyện đã kết thúc, đích mẫu Lý Doanh Doanh cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ đau lòng ôm Lục Thanh Uyển, đưa bọn ta hồi phủ.
Lần này về nhất định bà ta sẽ điều tra kỹ càng chuyện này, dù sao rõ ràng đã trù tính hại ta nhưng ngược lại người chịu tổn hại lại là Lục Thanh Uyển.
Nhưng ta chắc chắn bà ta sẽ không tìm ra điều gì cả.
Bởi vì quan trọng nhất là hiện tại Bùi Trạm sẽ không phối hợp với bọn họ để tìm ra chân tướng.
Hắn là người rất bướng bỉnh, khi yêu thì dành hết tâm can nhưng đến khi hận thì chỉ hận không thể giết chết ngươi.
Nếu là quá khứ, Lục Thanh Uyển dỗ dành hắn có lẽ hắn đã nguôi giận.
Nhưng bây giờ, đừng nói Lục Thanh Uyển sẽ không ngại Tam hoàng tử mà đi dỗ dành hắn, cho dù nàng ta có muốn dỗ dành hắn, phụ thân cũng không cho nàng ta làm vậy.
“Bốp” một tiếng.
Lục Thanh Uyển bị phụ thân tát ngã lăn ra đất, nàng ta không thể tin nổi ôm mặt khóc.
“Nếu phụ thân ngại thanh danh nữ nhi có vết nhơ, nữ nhi đâm đầu chết luôn cho rồi!”
Lý Doanh Doanh vừa khóc vừa lao tới ngăn Lục Thanh Uyển định đập đầu vào cột: “Nữ nhi đáng thương của ta, tất cả là do tên vô liêm sỉ đó ép con làm chuyện đó trước mặt mọi người. Con có lỗi gì đâu. Tại sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?”
Ta liền quỳ xuống khẩn cầu phụ thân: “Phụ thân, mẫu thân nói đúng, tỷ tỷ có làm gì sai đâu? Phụ thân quản lý lễ giáo của đất nước mà lại có tên dám coi thường lễ nghĩa liêm sỉ như thế. Nếu chuyện đến tai Hoàng thượng, không biết ngài có giận lây sang phụ thân không tận lực dạy dỗ không?”
Phụ thân khẽ giật mình, cúi đầu trầm tư.
Lý Doanh Doanh kín đáo nhìn ta khó hiểu, nhưng ta giả vờ như không hiểu, gật đầu với bà ta tỏ vẻ ta nhất định sẽ thuyết phục được phụ thân.
Sau khi bà ta trao đổi ánh mắt với Lục Thanh Uyển, ta thoáng thấy Lục Thanh Uyển khẽ nói ba chữ: “Không phải nó.”
“Phụ thân, nếu như bây giờ người đi cáo trạng với Hoàng thượng, ngược lại Hoàng thượng sẽ cảm thấy là Bùi Trạm to gan dám làm càn, lúc đó ngài sẽ không trút giận lên chúng ta đâu.”
Mọi người trong căn phòng đều khiếp sợ nhìn ta, không ngờ ta lại nói được ra những điều như vậy, còn hiểu rõ suy nghĩ của đế vương nữa chứ.
Phụ thân không kìm được nói ba chữ “tốt” thật lớn.
Ta không dám nhận công mà nói: “Tất cả là do ngày thường mẫu thân dạy dỗ tốt ạ.”
Nhìn bóng lưng phụ thân đã đi xa, cuối cùng Lục Thanh Uyển cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta đi tới nắm chặt lấy tay ta: “Lần này may mà có muội muội.”
Ta mỉm cười, trấn an nàng ta: “Vốn tỷ tỷ cũng đâu có sai, chỉ là tỷ đi tìm khuyên tai mà lại bị tên phóng đãng đó làm càn thôi mà.”
Nghe đến hai chữ khuyên tai, sắc mặt Lục Thanh Uyển khẽ thay đổi.
Nàng ta nhìn ta chằm chằm một hồi lâu, thấy vẻ mặt ta vẫn thành khẩn như ban đầu mới khẽ lắc đầu.
Hôm nay ta làm tất cả như thể suy nghĩ cho nàng ta khiến Lý Doanh Doanh và nàng ta muốn nghi ngờ ta cũng không tìm được dấu vết gì.
Những thứ này… đều học từ bọn họ mà ra cả.
Ở kiếp trước, Lục Thanh Uyển cũng giả vờ tốt bụng bên cạnh ta như vậy, từng bước đẩy ta vào chỗ chết dưới danh nghĩa vì muốn tốt cho ta.
Khi đích mẫu đánh ta, bà ta nói bà ta làm vậy chỉ muốn tốt cho ta, cũng là vì tốt cho tương lai của ta.
Khi bọn họ nhốt ta vào kho chứa củi mặc ta tự sinh tự diệt, bọn họ nói làm vậy để cho người khác thấy, cũng là để ép buộc Bùi Trạm.
Khi Bùi Trạm lấy ta, nàng ta nói đây là kết quả tốt nhất họ có thể làm được, với ta đây cũng là một đoạn nhân duyên tốt.
…
Vậy thì ở kiếp này, đến lượt ta ở bên cạnh nàng ta nói những điều tốt đẹp này, không biết những gì sau này nàng ta phải chịu, có đau khổ giống ta không!