Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ác Giả Ác Báo, Thiện Giả Thiện Lai - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi nhìn bóng người đang đi về phía mình, nước mắt dần dâng đầy trong khóe mắt.


Cuối cùng không nhịn được mà lao vào ôm chầm lấy họ.


“Ba, mẹ, sao hai người lại về rồi?”


Mẹ tôi ôm chặt lấy tôi, nói: “Lúc còn ở nước M, mượn điện thoại của con thấy có gì đó không ổn, nên ba mẹ đã lập tức về ngay trong đêm.”


“Hơn nữa còn tránh chuyến bay mà con đã nói.”


Tôi nhớ lại, khi mới trọng sinh, phản ứng đầu tiên của tôi là gọi điện dặn ba mẹ không được lên chuyến bay định mệnh đó.


Dù ba mẹ không hiểu tại sao, nhưng nghe tôi nói vậy vẫn chọn đổi vé.


Tôi không ngờ họ vì lo lắng cho tôi mà về nhà sớm hơn.


Ba tôi nhìn đống lộn xộn xung quanh, nhíu mày nói: “Căn nhà này không phải mới sửa sao? Sao lại thành ra thế này?”


Nhắc đến đây tôi càng tức giận, chỉ vào Trương Bàng nói: “Còn không phải do cô ta, cứ nằng nặc đòi mượn chìa khóa của con, nói là cần chỗ ở khi thực tập.”


“Ai ngờ hôm nay con tiện đường ghé qua xem một chút thì thành ra như vậy.”


“Không những không bồi thường, còn đòi con giao thẻ vào biệt thự cho cô ta.”


Ba tôi nhìn Trương Bàng, trầm giọng hỏi: “Là thật sao? Trương Bàng?”


Ông lăn lộn thương trường bao năm, sóng gió gì chưa từng thấy, sao Trương Bàng có thể chống đỡ nổi?


Trương Bàng run rẩy bước tới, lắp bắp hỏi: “Chú… dì… sao hai người lại về sớm vậy ạ?”


Mẹ tôi hừ lạnh một tiếng: “May mà chúng tôi về sớm, nếu không cô định bắt nạt Giao Giao thành ra thế nào nữa?”


Kiếp trước, sau khi tôi bị vào tù, ba mẹ còn chưa kịp cứu thì đã qua đời trong tai nạn máy bay.


Tôi thậm chí không kịp nhìn họ lần cuối.


Giờ đây được vùi vào vòng tay ấm áp của mẹ, bao uất ức trong lòng dâng trào.


Tôi hận mình mắt mù, không nhìn rõ người.


Đang nghĩ, tôi chỉ vào Trương Bàng và Bạch Tử Khiêm nói: “Hai người họ đã sớm cấu kết với nhau, còn có mưu đồ chiếm đoạt tài sản nhà chúng ta.”


Ba mẹ nghe đến đây, lại nhìn nét mặt tôi, tin đến tám phần.


Lúc này, cảnh sát hỏi ba tôi: “Ông là chủ sở hữu căn nhà này sao?”


Ba tôi trừng mắt: “Không là tôi thì là ai?”


Cảnh sát không nổi giận, chỉ nói: “Cô Trương và cô Từ đều nói căn nhà là của họ.”


Ba tôi lấy điện thoại ra, bảo thư ký fax bản sao giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đến.


Cảnh sát xem xong xác nhận chủ nhà là ba tôi.


Tôi kể hết mọi chuyện cho ba mẹ nghe.


Nghe xong, sắc mặt ba mẹ đen như đáy nồi.


Mẹ tôi nhìn chằm chằm Trương Bàng: “Cô từ nhỏ lớn lên cùng Giao Giao, ăn mặc dùng đồ cũng ngang bằng con bé, tưởng rằng con sẽ biết ơn.”


“Không ngờ lại là rắn độc trong lòng người.”


“Con gái người giúp việc mà dám ngồi lên đầu chủ nhà mà xả.”


Mọi người nghe đến đây mới hiểu rõ sự thật.


Tôi kéo tay mẹ: “Chiếc vòng tay bà ngoại để lại cho con bị người ta lấy mất rồi.”


Mẹ tôi vỗ nhẹ tay tôi: “Yên tâm, ai dám lấy đồ nhà họ Từ, để xem họ có chịu nổi không.”


Sau khi xác minh sự thật, cảnh sát đưa Trương Bàng, Bạch Tử Khiêm cùng những người liên quan đi.


Biết mình sắp đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, họ đều hoảng loạn.


Có người xuất thân khá giả, có người không được tốt lắm.


Đi theo Trương Bàng vốn để mong kiếm được chút lợi, giờ lại mất cả chì lẫn chài, bắt đầu oán trách cô ta.


Một người không chịu nổi nữa, vùng khỏi cảnh sát, lao đến đánh Trương Bàng.
“Mày nghèo mà còn thích làm sang, giờ hại chết bọn tao rồi!”


Trương Bàng không chịu thua: “Lúc theo sau tao như chó ngoan sao không ghét tao đi.”


“Lấy của tao bao nhiêu thứ, giờ lại trở mặt không nhận người.”
Hai người liền lao vào đánh nhau, những người khác cũng xông lên trút giận.


Cảnh tượng hỗn loạn không thể tả, mãi đến khi cảnh sát tách được họ ra, mặt Trương Bàng đã bị ai đó rạch một vết sâu bằng mảnh thủy tinh.


Còn tôi chỉ ôm chặt ba mẹ, lặng lẽ nhìn họ bị đưa lên xe cảnh sát.

 

 

Bạch Tử Khiêm không tham gia buổi tiệc, được thả ra trước.


Vừa ra ngoài, anh ta đã phải đối mặt với cảnh bị đuổi khỏi nhà thuê và mất việc làm.


Khi còn ở bên tôi, anh ta được hưởng mọi thứ cao cấp nhất từ ăn mặc đến chỗ ở.


Giờ đây, anh ta hoàn toàn không thể chịu đựng được cuộc sống như trước khi gặp tôi.


Tiêu xài vẫn hoang phí như cũ.


Mất đi nguồn thu nhập, anh ta chỉ còn cách vay mượn để cầm cự.


Lãi chồng lãi, cuối cùng đến mức không thể trả nổi.


Chủ nợ đe dọa nếu không trả sẽ lấy mạng hắn, nên anh ta đường cùng mới tìm đến tôi cầu xin.
“Giao Giao, dù gì chúng ta cũng từng quen biết, xin em làm ơn cứu anh một lần.”

 

Anh ta quỳ gối trước cổng biệt thự nhà tôi, tha thiết van nài.


Không biết anh ta đã luồn lách thế nào qua được an ninh.


“Giao Giao, em quên rồi sao? Lúc em bị đám lưu manh quấy rối, là anh đã cứu em đấy!”


“Chúng ta từng có bao nhiêu kỷ niệm đẹp mà...”

Tôi lặng lẽ lắng nghe, nhớ lại ánh mắt tàn nhẫn của hắn khi cùng Trương Bàng hãm hại tôi.
“Tôi nhớ không nhầm thì người anh yêu nhất là Trương Bàng mà?”


“Con tiện nhân Trương Bàng ấy là kẻ lừa anh... không, là uy hiếp anh!”


“Cô ta nói em chỉ là con gái người giúp việc, nếu anh không ở bên cô ta thì sẽ sa thải mẹ em!”


“Anh làm vậy cũng là vì em đấy! Anh chỉ là bị cô ta lừa thôi!”

Diễn xuất trước mắt tôi của Bạch Tử Khiêm phải nói là đỉnh cao.


Tôi vỗ tay: “Không đi làm diễn viên thật đúng là uổng phí tài năng.”

 

Vì tiền mà chuyện hoang đường nào hắn cũng có thể bịa ra.


Tôi hỏi tiếp: “Vậy số tiền tôi từng đưa anh, anh định nói là do Trương Bàng cho luôn sao?”


Bạch Tử Khiêm vội vã gật đầu.

 

Đã nói đến đây rồi, tôi quyết định khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng.


Tôi nhận tập tài liệu từ tay người giúp việc mới, ném thẳng vào mặt hắn.
“Xem đi, chuyện giữa anh và Trương Bàng tôi đã điều tra rõ từ lâu rồi.”

Trương Bàng và Bạch Tử Khiêm vốn là đồng hương.


Sau khi Trương Bàng trở nên giàu có, cô ta bắt đầu không còn thỏa mãn với những gì đang có.


Hai người bàn bạc, quyết định làm một vụ lớn.


Dựa vào việc Trương Bàng hiểu rõ tôi, họ dàn dựng một màn “anh hùng cứu mỹ nhân” để lừa tôi mắc bẫy.

“Cái bản hợp đồng thừa kế giả mà Trương Bàng lén bỏ vào nhà tôi, tôi cũng đã tìm được rồi.”

 

Nghe đến đây, sắc mặt Bạch Tử Khiêm hoàn toàn xám xịt.


Kiếp trước, chính nhờ vào bản hợp đồng đó mà Trương Bàng chiếm được tài sản nhà tôi.

 

Đến mức này rồi, Bạch Tử Khiêm không còn lời nào để biện minh.


Chỉ còn biết nhìn tôi đầy van xin:
“Nếu không trả được nợ, anh thật sự sẽ chết mất, Giao Giao, em là người lương thiện mà...”


“Ngay cả thấy ăn xin ven đường em cũng sẽ bố thí...”

 

Tôi lạnh lùng đáp:
“Nhưng chính anh và Trương Bàng đã khiến tôi hiểu rằng, sự lương thiện quá mức chỉ mang họa vào thân.”

 

Vì Trương Bàng là con gái người giúp việc, tôi sợ cô ta mặc cảm, nên đã xin ba mẹ cho cô ta ăn ở cùng tôi.


Ba mẹ tôi thương tôi, nên đồng ý.


Tôi không cần cô ta biết ơn, nhưng không ngờ lại nuôi ra một con rắn độc tham lam.

 

Tôi yêu Bạch Tử Khiêm, dù hắn vô dụng, việc gì cũng dựa dẫm vào tôi và ba mẹ tôi, tôi cũng không để bụng.


Vì giữ thể diện cho hắn, tôi còn cố gắng hạ mình, nhún nhường đủ điều.


Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đâm tôi một nhát chí mạng.

Nhiều lúc tôi từng hối hận vì sao kiếp trước mình lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy.


Rõ ràng tôi đã sống rất tử tế với mọi người.


Giờ tôi đã hiểu, với loại người không có lương tâm, sự tử tế chỉ làm tăng thêm lòng tham của họ.
Và sẽ khiến bản thân chuốc lấy tai họa.

 

“Vì thế, Bạch Tử Khiêm, tôi sẽ không bao giờ thương hại hay giúp đỡ anh nữa.”
“Vì — anh không xứng!”

 

Vừa dứt lời, Bạch Tử Khiêm ngất xỉu.


Tôi chỉ lạnh lùng ra lệnh cho bảo vệ ném hắn ra khỏi khu biệt thự.

 

Kiếp này, giờ phút này — tôi không muốn nhìn thấy hắn thêm lần nào nữa.

 

Nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát, chiếc vòng tay bà ngoại để lại cho tôi đã được thu hồi.


Dù phần gốm sứ bên trên không thể phục hồi, nhưng chỉ cần lấy lại được chiếc vòng đã là quá tốt rồi.

Khi mẹ của Trương Bàng biết những việc mà con gái mình đã làm, bà ta quỳ xuống cầu xin ba mẹ tôi tha thứ cho cô ta.


“Thưa ông bà, Bàng Bàng chỉ là nhất thời hồ đồ thôi mà.”


“Nhà các người giàu có quyền thế, xin đừng chấp nhặt với một đứa trẻ.”


Bà ta khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem, trông thật đáng thương.

 

Ba mẹ tôi nhìn người giúp việc đã theo họ hơn mười năm, nhất thời mềm lòng.
“Chuyện này...”

 

“Tính là trẻ con á? Đã hơn hai mươi tuổi rồi đấy!” – Tôi cướp lời.


“Bác Trương, con cái hư là lỗi của cha mẹ. Trương Bàng đi đến bước này, bác cũng có phần dung túng.”

 

Ánh mắt bà ta lóe lên sự dữ tợn, rồi nhanh chóng trở lại vẻ đáng thương.
“Tiểu thư, Bàng Bàng lớn lên cùng cô đấy. Cô quên rồi sao? Hồi nhỏ nó từng cứu cô một mạng.”


“Hôm đó lạnh cắt da cắt thịt, nó nhảy xuống nước cứu cô, bị sốt liền cả tuần.”

 

Tôi hừ lạnh, hỏi ngược lại: “Vậy sao tôi lại rơi xuống nước?”


Ánh mắt bà ta lảng tránh: “Cô nghịch ngợm nên trượt chân thôi.”


Tôi nhấn mạnh: “Không phải, là Trương Bàng đẩy tôi.”

 

“Mọi người tưởng tôi còn nhỏ không biết, nhưng thật ra tôi chỉ vì tình nghĩa cùng lớn lên mà không vạch trần thôi.”


“Bác từng khóc lóc kể rằng bị chồng bạo hành, mẹ thì hút máu, con nhỏ thì còn thơ dại.”


“Ba mẹ tôi mềm lòng nên giữ bác lại.”


“Vì bác đáng thương nên tôi mới không nói ra.”

 

Ba mẹ tôi nghe đến đây thì sắc mặt thay đổi.


Chút áy náy dành cho bà Trương cũng tan thành mây khói.

 

“Sao không nói sớm? Người giúp việc như vậy mà chúng ta giữ lại lâu thế?” – Mẹ tôi nói trong sợ hãi.

Không nằm ngoài dự đoán, bà Trương bị đuổi khỏi nhà tôi.


Các chủ nhà khác cũng biết chuyện bà ta và con gái, chẳng ai dám thuê nữa.


Cuối cùng bà ta đành vác túi về quê.

Còn Trương Mông – người không có khả năng bồi thường nên bị kết án – đã từ bỏ mọi hy vọng.
“Dù gì cũng chỉ là một đứa con gái, ở quê tôi còn có con trai cần tôi nuôi.”

 

Tôi đã kể lại câu nói đó cho Trương Bàng khi đến trại giam. Cô ta tức đến mắt đỏ ngầu.
Kỳ lạ là, người cô ta hận không phải mẹ mình, mà là tôi.

 

“Tôi hỏi cô, Từ Giao Giao, dựa vào cái gì chứ? Tôi chẳng thua kém gì cô, chỉ là đầu thai sai chỗ thôi! Khi cô có người hầu kẻ hạ đút cơm, tôi đang còng lưng lau nhà giúp mẹ. Mẹ cô muốn hái cả sao trời cho cô, còn mẹ tôi thì vừa tôi đủ tuổi đã tìm cách gả tôi lấy sính lễ. Tôi quen Bạch Tử Khiêm bao nhiêu năm, nhưng hắn chỉ cần gặp cô là quên sạch tôi!”


“Cô nói đi, dựa vào cái gì?”

Nói đến đây, nước mắt cô ta lặng lẽ rơi xuống.
Tôi chỉ lặng lẽ hỏi lại: “Vậy cô nói xem, tôi đã làm gì sai?”

“Tôi thấy cô mặc đồ cũ rộng thùng thình, đã đưa luôn quần áo mới của mình cho cô.”


“Bác Trương không cho cô học, tôi đã cầu xin ba mẹ hỗ trợ để cô học hết đại học.”


“Bao nhiêu năm qua, gần như tôi dùng gì thì cô cũng được dùng cái đó, tôi chưa bao giờ bạc đãi cô.”


“Nhưng Trương Bàng, cô nói đi, tôi đã làm gì sai để cô đối xử với tôi như vậy?”

 

Trương Bàng gào lên: “Chỉ vì cô sống tốt hơn tôi!”

 

Tôi thở dài: “Người đối xử tệ với cô là mẹ cô, là hoàn cảnh nhà cô.”


“Nhưng cô lại không dám trách mẹ mình, chỉ biết bắt nạt người tốt.”


“Người như cô, không xứng được giúp đỡ.”

 

Trương Bàng muốn xông đến đánh tôi, nhưng bị tấm kính chắn lại, chỉ có thể vô ích đập tay vào đó.


Tôi xoay người rời đi, không thèm nhìn lại.

Sau đó, đám tay chân của Trương Bàng vì muốn giảm án nên đổ hết tội lên đầu cô ta.


Một số gia đình có tiền vì muốn cứu con mà bán sạch tài sản.


Từng là “tay chân thân cận” của Trương Bàng, Hứa Mai chính là người chỉ trích cô ta dữ dội nhất.

 

Cô ta oán hận Trương Bàng đã hủy hoại cuộc đời mình.


Nghe nói hai người gặp nhau trong tù, kẻ thù chạm mặt, lửa giận bùng lên.


Hứa Mai cảm thấy bị lừa gạt, xông lên đánh Trương Bàng.


Trương Bàng không chịu thua, rút ra chiếc bàn chải đánh răng được mài nhọn từ lâu, đâm thẳng vào mắt Hứa Mai.


Kết quả là lĩnh thêm án tù dài hơn.

 

 

Một số người bồi thường đủ thì được về trường học.


Gặp tôi, họ mang vẻ mặt áy náy.


Cũng có người muốn nịnh bợ tôi, đi theo sau rót trà lấy lòng.


Tôi đều từ chối từng người một.

Chẳng bao lâu sau, tôi nghe tin về Bạch Tử Khiêm.


Vì không trả nổi nợ, hắn bị chặt hai ngón tay.


Thậm chí còn trở thành người tàn phế.


Giờ đây chỉ có thể ngồi bên đường ăn xin.

 

Sau này, tôi kể với ba mẹ chuyện mình trọng sinh.


Nghe tôi nói kiếp trước từng bị bắt oan, ba mẹ tôi đau lòng đến đỏ cả mắt.


Biết chuyến bay ban đầu tôi định đi thực sự gặp tai nạn, họ sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Trải qua chuyện này, ba mẹ tôi cũng nghĩ thông suốt.


Của cải chỉ là vật ngoài thân, không bao giờ có giới hạn.


Nhưng thời gian bên nhau mới thực sự quý giá.

 

Vì thế, ba tôi tuyên bố giao lại tập đoàn cho giám đốc chuyên nghiệp điều hành, rồi dẫn tôi và mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới.

 

Trên những bãi biển xinh đẹp ở phương Nam, trên đỉnh tuyết của Everest, hay trong khoảnh khắc bình minh trên Hoàng Sơn – Tôi và ba mẹ đã ghi lại biết bao kỷ niệm.

 

Sau đó, tôi trở về nước tiếp quản tập đoàn của ba mẹ, và tiếp tục phát triển nó vững mạnh hơn nữa.

Loading...