Ác Giả Ác Báo
Chương 4
8.
Mụ muốn ta giết Hi tần nương nương.
Khi ta đem tin tức này truyền tới chỗ Lục Hoàng tử, hắn đang huấn luyện thuộc hạ thân tín của mình.
Ta biết, dù là với ta, hay với Tạ Vân Thư.
Để sống sót, Hoàng hậu tất phải bị lật đổ hoàn toàn.
Mà con đường diệt trừ Hoàng hậu này lại khó khăn nguy hiểm.
Hoàng hậu không chỉ có tình nghĩa chắn kiếm cho Hoàng thượng năm xưa, phụ thân còn là Hộ Quốc hầu, ngồi trên binh quyền với thiên quân vạn mã.
Mẫu thân lại là em họ đằng ngoại của Thái hậu, quan hệ với hoàng gia phức tạp sâu xa.
Cho nên, ta và Tạ Vân Thư phải tiến hành từng bước một, không được sơ sảy.
Mà khi hắn nghe vụ “Đầu danh trạng”, đôi lông mày cau lại.
Giết người thì dễ, nhưng sau khi giết người có thể hoàn toàn thoát khỏi liên can thì không dễ.
Nếu không bị phát hiện thì còn ổn.
Chứ nếu ta bị phát hiện, đối với Hoàng hậu mà nói thì chính là một mũi tên trúng hai con chim, thế là trăm mối hại mà chẳng được chút lợi nào.
Tạ Vân Thư im lặng khá lâu, rồi hạ thấp giọng nói:
– Trước có Liễu Quý nhân, sau có Hi tần, ai cũng đều không phải là người dễ đối phó, đều từ Tây Vực tới cả. Tây Vực gần đây có vẻ không thành thực. Như vậy thì xem ra, nếu Hi tần bọn họ đưa tới không còn nữa, tiếp theo bọn họ nhất định sẽ có hành động. Cho nên diệt Hi tần ngược lại có thể khiến ta dò thám tin tức của bọn họ. Ta có một cách.
Dưới ánh nến dao động, thiếu niên đến gần bên tai ta, thì thầm về kế hoạch của hắn.
Trước khi rời đi, hắn nhìn ta, hỏi một vấn đề:
– Ngươi có nghĩ ta rất tàn nhẫn không?
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của hắn, mỉm cười:
– Từ khoảnh khắc ta quyết định báo thù, đã không còn đường lui nữa rồi. Thâm cung hiểm ác, mẹ coi ta như con gái ruột của bà, tâm thiện đến mức một con kiến cũng không nỡ giẫm chết. Chỉ vì lỡ giật một sợi tóc của bà ta mà phải mất mạng, lại còn chết thảm như thế. Người tốt thì chết oan, người xấu lại chẳng phải chịu trừng phạt, vẫn sống yên ổn như cũ, thế thật không công bằng. Để mà nói tàn nhẫn thì chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không ai có tư cách nói ai. Chỉ là có một điểm, ta sẽ không bao giờ chĩa đao về phía ngài, hi vọng ngài cũng không làm vậy với ta.
Hắn kiên định lắc đầu.
Ta tin hắn.
Thế là, ta siết chặt đồ vật trong tay, nhân lúc trời tối trở về cung.
Đó là thuốc kích tình.
Mấy ngày sau, Hi tần cùng thị vệ tư thông với nhau, còn bị Hoàng thượng bắt được.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp lục cung.
9.
Nghe nói lúc Hi tần bị phát hiện, là đang cùng tên thị vệ kia điên loan đảo phượng, cả hai người đều không một mảnh vải che thân.
Cái yếm đỏ thẫm của Hi tần vẫn còn đang ngậm ở trong miệng tên thị vệ, hai người chẳng cần biết trời đất trăng sao gì.
Bên ngoài cung nữ trông thấy Hoàng thượng, hoảng sợ hết hồn, ngăn cản Hoàng thượng không được tiến lên.
Hoàng thượng thẳng tay đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt chính là hai con người trần như nhộng, từ trên xuống dưới đều là cảnh tượng điên cuồng quấn lấy nhau.
Ta nghĩ, sắc mặt Hoàng thượng lúc đó hẳn là xanh mét luôn.
Thiên tử nổi trận lôi đình.
Thị vệ trực tiếp bị ngũ mã phanh thây, tru di cửu tộc.
Hi tần bị ban rượu độc, thi thể bị ném vào bãi tha ma, cung nhân trong điện đều bị đánh chết.
Tất cả mọi người của nguyên một cung không ai được miễn, máu chảy thành sông.
Nghe được có nhiều người vô tội bị kéo vào vụ này như thế, lòng ta run rẩy.
Mà sắc mặt của Hoàng hậu lúc này lại tốt vô cùng.
Sau khi mọi người thỉnh an buổi tối xong, mụ giữ một mình ta lại.
Mụ nhìn ta, ý cười trên mặt như muốn tràn cả ra ngoài.
Ngay sau đó, Thúy Nguyệt bưng một bát canh thuốc nhẹ nhàng đi vào.
Tức khắc, đáy lòng ta dâng lên một dự cảm không lành.
Giang Vân Lan nhận lấy canh thuốc, nhẹ nhàng giao vào tay ta.
Giọng điệu dịu dàng, nhưng ngôn từ lại vô cùng thâm độc:
– Ngươi làm rất tốt, diệt trừ được Hi tần, bản cung rất hài lòng. Đây là canh tránh thai, ngươi uống nó xong thì bản cung chắc chắn sẽ bảo hộ ngươi vinh sủng vô ưu.
Ta biết, nhất định không được để mụ nổi lên nghi ngờ.
Nghĩ tới từng bước trong kế hoạch của ta với Tạ Vân Thư, lòng ta đánh bạo, nhìn thẳng vào mắt mụ, giả vờ ngoan ngoãn, uống một hơi cạn sạch.
Tức thì mụ ta vỗ tay cười lớn, quở mắng ta ngốc.
Nói rằng đây chẳng qua chỉ là một bài kiểm tra với ta mà thôi.
Sau lưng ta đột nhiên toát đầy mồ hôi lạnh.
Mụ nói, mụ chỉ là muốn xem ta có thật lòng trung thành hay không.
Nhưng mụ không ngu ngốc đến mức để ta trực tiếp xảy ra chuyện trong cung của mụ.
Ta vừa thở một hơi nhẹ nhõm, giọng nói âm u tựa rắn độc của mụ lạnh lùng vang lên:
– Bây giờ ngươi đã là người của ta rồi, ta rất yên tâm với ngươi. Nhưng bản cung có đích tử rồi, không thích thấy hoàng tử nào khác được sinh ra. Nếu như ngươi có thai, bản cung sẽ không bảo vệ ngươi. Vậy nên tự ngươi biết phải làm thế nào rồi đấy.
Tôi thuận theo gật đầu, nói với mụ, ta tuyệt đối không có nhu cầu đối với sự sủng ái của Hoàng thượng.
Mụ ta gật đầu, sau đó tháo hộ giáp nạm ngọc ra, tùy tiện nói:
– Tay nghề thêu thùa của ngươi rất giỏi, làm cho bản cung mấy bộ đồ ngủ đi. Ta muốn Hoàng thượng nhìn thấy chúng xong, đêm nào cũng đều sẽ ngủ tại chỗ này.
10.
Ta lùi lại, khoé môi hiện lên một nụ cười nhẹ.
Giang Vân Lan, mụ yên tâm, ta nhất định sẽ biến giấc mộng đẹp của mụ thành hiện thực.
Chẳng bao lâu sau, hai bộ đồ ngủ màu đỏ đã được làm xong và đưa đến trước mặt Giang Vân Lan.
Mụ ta vừa thấy đã đỏ bừng mặt.
Trên bộ đồ đỏ thêu một đôi uyên ương, chỉ đỏ là từ chỉ xích châu có thể phát quang, dưới ánh nến lay động, sẽ phát ra những tia sáng vàng lấp lánh.
Đương nhiên, đây chưa phải là điều quan trọng nhất đâu.
Mấu chốt ở chỗ hai bộ y phục này sử dụng rất ít nguyên liệu.
Toàn bộ phần sau lưng trừ vài mảnh tơ lụa mỏng ra thì đều trống không.
Mà phía trước, cổ áo mở rất thấp, nếu mặc lên, đường cong khe ngực sẽ lộ rõ.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của mụ, ta che miệng khẽ cười:
– Thưa nương nương, nếu như chưa tin thì có thể thử mặc lên tự ngắm một lúc xem sao, thần thiếp đảm bảo một khi Hoàng thượng nhìn thấy nhất định sẽ yêu thích không buông.
Quả nhiên mấy ngày sau, trong cung lan truyền tin tức Hoàng hậu đột nhiên được sủng.
Thậm chí liên tiếp bảy ngày, Hoàng thượng hôm nào cũng ở lại cung của Hoàng hậu.
Khi ta báo cho Tạ Vân Thư, hắn đang điều tra phụ thân của Giang Vân Lan, Giang Hổ Xuyên.
Hộ Quốc hầu tay nắm binh quyền, độc đoán chuyên quyền từ lâu, cũng đã nảy sinh suy nghĩ không nên có.
Người của Tạ Vân Thư bắt được tin mật từ phủ Hộ Quốc hầu, thế mà lại là định gửi tới Tây Vực.
Mà nội dung trên đó chính là tội đại bất kính, đáng chết.
Hoá ra Hộ Quốc hầu muốn bắt tay với Tây Vực bức cung thoái vị.
Nếu như Hộ Quốc hầu thành công trở thành Hoàng đế, sẽ cắt mấy thành trì ở biên giới cho Tây Vực.
Bọn họ gọi việc này là “đôi bên cùng có lợi ích”.
Còn chúng ta lúc này mới hiểu tác dụng của Liễu Quý nhân và Hi tần.
Một là khiến cho Hoàng thượng ăn chơi sa đoạ, không màng tiến thủ.
Hai là để sau này lấy lý do “Hoàng đế ngu muội, không lo triều chính” để cướp ngôi một cách hợp lý.
Kể cả nếu lão ta không làm Hoàng đế, thì phò tá con trai của Giang Vân Lan lên ngôi, lão ta cũng sẽ làm Nhiếp chính vương.
Ta và hắn nhìn nhau một cái, phút chốc liền hiểu.
Cả tộc Giang thị cần phải nhanh chóng bị diệt trừ.
Nếu không, nếu như lão ta thành công làm Hoàng đế, sẽ rất khó để giết Giang Vân Lan.
Mà đến lúc đó, tất cả chúng ta đều sẽ chết.
Mắt ta nhìn đăm đăm, ngón tay nhúng vào nước trà, viết mấy chữ lên bàn:
“Giết Hoàng thượng.”