Ác Nữ Phong Tình Vạn Chủng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:22:48
20
Ngày Lục Mẫn Dật về nước, việc đầu tiên làm là về nhà cũ dự tang lễ của cha.
Trong tang lễ, đã gặp Tống Vũ Phàm.
Ban đầu định khi xong lễ thì lập tức rời , nhưng Tống Vũ Phàm cản :
“Anh Mẫn Dật, xem cái ?”
Là gì?
Là ảnh tự chụp hôm đó lúc ngủ ?
Anh đau đầu. là lúc đó hồ đồ, mới để Tống Vũ Phàm nắm thóp.
.
Là ảnh của “Bạch Trúc”.
Trong đó là ảnh “Bạch Trúc” từng bắt nạt khác.
Có ảnh cô dùng đầu thuốc lá chích , ảnh cô bắt cóc con gái nhà lành, thậm chí còn cả những chuyện tồi tệ hơn.
Ánh mắt Lục Mẫn Dật dần trở nên lạnh lẽo, đã hiểu rõ mục đích của Tống Vũ Phàm.
Cô Bạch Trúc thân bại danh liệt.
“Cô gì? Tiền? Quyền lực?” Anh hỏi.
Tống Vũ Phàm mỉm dịu dàng:
“Tôi cần mấy thứ đó.”
Lục Mẫn Dật cong môi , cố ý vòng vo:
“Cô trở thành vị hôn thê của Thái tử gia nhà họ Lục?”
Bên ngoài ai biết nhà họ Lục còn một trai con riêng, chỉ biết độc nhất Lục Mẫn Dật là con trai.
Tống Vũ Phàm ngượng ngùng gật đầu.
Lục Mẫn Dật đồng ý .
Ai Thái tử gia nhà họ Lục là ?
Từ hôm nay trở , sẽ để trai làm Thái tử gia.
“Thế tại ba tháng qua trả lời tin nhắn của ?”
Giọng vẫn cứng ngắc, nhưng lòng đã mềm một nửa. Thì là nỗi khổ riêng.
Lục Mẫn Dật do dự, khiến lạnh lòng, giơ tay tát một cái, còn kịp thì thấy nghiến răng, ôm lấy chỗ đánh, mày nhíu .
Tôi cuống cuồng kéo áo , mặt Lục Mẫn Dật lập tức đỏ bừng. Anh liếc quanh như thể sợ khác thấy.
Tôi gạt tay , đập mắt là một mảng băng gạc lớn.
“Cô làm thương?” Tôi chết lặng .
Lục Mẫn Dật vội lấy đầu ngón tay lau nước mắt mặt :
“Không đau .”
Nước mắt tuôn như mưa:
“Cô làm thương kiểu gì?”
Lục Mẫn Dật ấp úng:
“Cô đâm một dao.”
Anh kể rằng lúc đó hai đang lái xe, đang tính đưa cô về nhà cũ để tiêu hủy những bức ảnh, thì Tống Vũ Phàm bất ngờ đâm một dao ngực từ phía .
Dao đâm thẳng tim, xe mất lái đâm lan can ven đường.
Sau đó hôn mê hơn hai tháng.
Hai tuần mới tỉnh , nhưng thể báo cho , vì Tống Vũ Phàm đã tỉnh , cùng trai thông đồng định giết chết .
Anh chỉ thể giả vờ vẫn đang hôn mê, cho đến hôm nay, khi thấy tiêu đề hot Weibo, mới biết Tống Vũ Phàm định tay .
Sợ hiểu lầm, mới vội chạy đến đây.
Nghĩ đến đó, Lục Mẫn Dật siết chặt trong lòng.
“Em còn giận ?”
Tôi dán mặt ngực , nước mắt thấm ướt cả áo .
“Vẫn còn.” Tôi .
“Vậy làm đây?” Lục Mẫn Dật lúng túng, ôm mà tay chân luống cuống.
Tôi thẳng dậy khỏi , lấy tay áo lau khô nước mắt:
“Tôi Tống Vũ Phàm trả giá.”
Lục Mẫn Dật lập tức đáp:
“Cô đã trả giá , một cái giá đắt.”
Anh rút điện thoại đưa xem, là hình ảnh Tống Vũ Phàm và trai cảnh sát bắt .
Tôi ngẩn , nhẹ:
“Anh đã bắt đầu thu thập bằng chứng từ lúc tỉnh dậy. Buổi tiệc đính hôn hôm nay nhiều thật là cảnh sát chìm. Vừa kết thúc tiệc thì hai bắt.”
Không ngờ…
Thế giới tiểu thuyết cũng cảnh sát thật.
Tôi ngơ ngẩn chảy cả nước mũi.
Lục Mẫn Dật lấy khăn tay trong túi , dỗ :
“Đừng nữa ? Xin , chuyện là sai, sẽ sửa.”
Chuyện ai đúng sai gì cả, để lau nước mũi mà nghĩ thầm.
“Vậy em tha thứ cho ?” Anh đầy căng thẳng.
“Tính .” Dù hiểu lầm đã giải thích, giọng vẫn lạnh băng.
Tôi trèo lên xe, chỉ thấy Lục Mẫn Dật còn đờ đó.
“Mau lên xe.” Tôi đang xe , mở máy thì kiểu gì?
Lục Mẫn Dật tự giễu kéo nhẹ khóe môi:
“Em bạn trai ?”
“Lại còn là yêu nhỏ tuổi hơn… gọi em là chị…”
“Còn để em lái xe … Lại còn phóng nhanh như …”
Tôi bằng ánh mắt như đang kẻ ngốc:
“Đó là trợ lý của . Tôi chỉ mượn xe hôm nay để phát trà sữa cho mọi thôi.”
“…” Lục Mẫn Dật nghẹn lời, im lặng lên xe, lái về nhà .
Đến cửa, nhanh chóng mở cửa xe, Lục Mẫn Dật thấy cũng định lái .
“Này?!” Tôi lườm một cái.
Lục Mẫn Dật sợ nhất là lườm, lập tức dám nhúc nhích, giơ tay đầu hàng, ánh mắt đầy đáng thương .
“Anh gì hỏi ?” Tôi nhướn cằm.
Có chứ, nhưng hỏi , em trả lời.
Anh lắc đầu, im lặng.
Haiz…
Tôi thở dài:
“Sáng mai dậy sớm tới nhà .”
Lục Mẫn Dật nghi hoặc .
Tôi nhướn mày:
“Đi mua sắm với .”
Người đàn ông mặt trả lời, chỉ ngơ ngác .
“Không ?” Tôi trừng mắt.
Lúc mới hồn, đến giá, gật đầu lia lịa:
“Anh .”
Tôi lúc mới hài lòng, xoay định nhà.
“Bạch Trúc?”
“Ừ?”
Tôi đầu , trán nhẹ nhàng hôn một cái.
“Ngủ ngon.”
Ngoại truyện
01
Kết hôn với Lục Mẫn Dật 3 năm, mang thai.
Chuyện tai nạn, trong dự tính của , bởi chính là chọc thủng mấy cái bao cao su đó.
Sáng sớm khi với chuyện , Lục Mẫn Dật hoảng hồn đến mức ngã nhào khỏi ghế ăn.
Tôi chẳng lạ gì, vì lần cầu hôn cũng y chang như .
Lục Mẫn Dật cau mày, lẩm bẩm: “Sao như ?”
“Tại ?” Tôi , nhướng mày, “Tránh thai bao giờ đạt 100% nha~”
Lục Mẫn Dật lo lắng : “Vậy em ?”
“Sức khoẻ thế nào?”
“Về tâm lý thì ? Có áp lực gì ?”
Tôi lắc đầu: “Ăn uống vẫn ngon lành.”
Lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Chúng im lặng ăn hết bữa sáng, đến khi nuốt xong miếng bánh bao cuối cùng, mới mở miệng: “Lục Mẫn Dật, thật cần sợ sẽ rời đến thế .”
Anh ngẩn , khẽ liếm môi.
Tôi biết, tất cả đều biết, sợ rời xa .
Từ lúc bắt đầu quen , mỗi sáng tối đều yêu , nhưng khi công tác, dám câu giữ .
Anh đem tất cả những gì trao cho , nhưng dám cầu hôn .
Ngay cả lời tỏ tình, cũng là .
Tôi chống cằm , khẽ mỉm : “Anh xem là tiên nữ ? Sợ một ngày nào đó bay về thiên đình cần nữa?”
Lục Mẫn Dật , cuối cùng lặng lẽ gật đầu.
Khoảnh khắc đó, vành mắt đỏ hoe.
Tôi bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy : “Anh em .”
“Chúng sắp một đứa con nữa.”
“Chúng sẽ mãi mãi bên .”
Sáng hôm , dây leo và đoá hồng đã hết những điều chôn giấu trong lòng, và từ đó, dây leo một mái nhà thật sự.
02
Lục Mẫn Dật hồi nhỏ ghét Bạch Trúc, dù khi chẳng ai chơi cùng, cũng thích chơi với cô.
Bạch Trúc luôn dẫm hỏng đồ chơi của , kéo cho rời , hoặc lóc mặt lớn để bắt chơi cùng.
Hôm , Bạch Trúc làm vỡ chiếc ống nhòm của .
Tiểu Lục Mẫn Dật chằm chằm mảnh vỡ sàn, còn Tiểu Bạch Trúc thì hống hách : “Chơi gia đình với em .”
Cậu từ chối, vì biết từ chối thì cô cũng sẽ mách lớn, và cuối cùng vẫn đánh ép chơi cùng.
một trái tim phản kháng.
“Anh Lục Mẫn Dật làm hoàng tử nhé~ Em làm công chúa~ Anh đến cứu em đó~” Tiểu Bạch Trúc vui vẻ đưa búp bê nam cho , giữ búp bê nữ cho .
Lục Mẫn Dật giả vờ câm điếc, phản ứng gì.
Cuối cùng hành động như khúc gỗ của khiến Bạch Trúc nổi giận, cô gào lên đến mức tai ong ong, nhào tới cào bằng móng tay dài.
Lúc lớn dắt , Bạch Trúc còn đầu với .
Lục Mẫn Dật biết, đó là dấu hiệu: ngày mai cô sẽ tiếp tục “xử lý” .
Trong nhà ba mẹ vẫn đang cãi vã, tức giận đóng cửa phòng, lôi quyển nhật ký gầm giường .
“Con cứu công chúa, công chúa cứu con chứ?”
Dòng chữ nguệch ngoạc đó.
Nhiều năm , Lục Mẫn Dật đưa quyển nhật ký đó cho xem.
Tôi cạnh ngốc nghếch: “Cuối cùng vẫn cưới em – Bạch Trúc đấy nhé!”
Lục Mẫn Dật hôn nhẹ lên môi : “Ừ, cam tâm tình nguyện.”
Xem đã thực hiện tâm nguyện thuở nhỏ, phụ nữ đang ngả nghiêng mặt, nghĩ.
Công chúa của , cuối cùng cũng đã đến cứu lấy .
(Kết thúc)