Ác Nữ Tái Sinh - 30
Cập nhật lúc: 2025-07-10 16:30:58
Phụ của bỗng nhiên quỳ rạp cả xuống, tiếng của những lớp giáp sắt nặng nề va chạm nền gạch kim chuyển phát những âm thanh trầm đục, nặng trĩu, khiến cho của Thẩm Vân Hàn run rẩy ngừng.
“Là do thần… dạy con bất tài, vô phương.
Thần xin tự áp giải đứa nghịch tử đến tận vùng Tây Bắc xa xôi.”
Mỗi một lời của ông như thể đang ép từ bên lớp áo giáp nặng nề .
“Để cho nó tận mắt mà chứng kiến, những tướng sĩ nơi biên thùy đổ xương máu, hy sinh như thế nào… để thể giữ gìn non sông xã tắc .”
Thẩm Vân Hàn đột ngột ngẩng cao đầu lên, đúng lúc phụ cũng tháo xuống thanh chiến đao tướng quân của chính .
Thanh chiến đao bằng huyền thiết quý giá do chính tay hoàng thượng ban tặng ngày , “keng” một tiếng rơi thẳng xuống bậc thềm ngọc, khiến cho sợ hãi đến mức mềm nhũn cả mà quỳ rạp xuống đất.
Phụ của đang dùng cả một đời quân công hiển hách của , để thể đổi lấy cái mạng sống hèn mọn của .
Ánh mắt của hoàng đế khẽ lướt qua vị lão thần từng rong ruổi nơi sa trường trong suốt cả nửa đời , cuối cùng thì ngài cũng chỉ thở dài một :
“Chuẩn tấu.
Kể từ hôm nay, cách hết chức vụ, hai ngày sẽ lưu đày đến khu mỏ ở tận Tây Bắc để khổ dịch, vĩnh viễn bao giờ phép trở về kinh thành nữa.”
Phụ của dập đầu thật mạnh xuống nền gạch kim chuyển:
“Thần xin mặt cho đứa nghịch tử mà khấu đầu tạ ơn bệ hạ hạ lệnh xử tử!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-tai-sinh/30.html.]
Thẩm gia chúng thần chỉ thể nguyện dùng chính cái c.h.ế.t của để báo đáp quốc gia, như mới thể phần nào chuộc những tội gây trong ngày hôm nay!”
Giọng của ông run run nghẹn ngào thành tiếng, thế nhưng ẩn chứa một sự kiên quyết gì lay chuyển nổi.
“Trong chuyến Tây chinh , thần xin khẩn cầu dẫn dắt Thẩm gia quân đội quân tiên phong, nếu như thể c.h.é.m đầu của địch tướng, thần xin thề sẽ bao giờ trở triều đình nữa!”
Phủ Tĩnh An Hầu hành động còn nhanh hơn cả những gì mà tưởng tượng.
Vào buổi thiết triều sáng ngày hôm , Tĩnh An Hầu dẫn theo mấy chục vị lão thần trong triều cùng dâng tấu lên rằng:
“Xin Bệ hạ hãy minh giám, khuyển tử của thần quả thực là hồ đồ, ngu ngốc, nên mới những việc ngu xuẩn đến như .
Thế nhưng, Thẩm nhị tiểu thư quả thực cũng cùng với khuyển tử của thần tâm đầu ý hợp, tình cảm sâu đậm…”
Bầu khí ở bên trong đại điện trở nên đông đặc , hoàng đế lặng lẽ đưa tay lên mà mân mê chiếc nhẫn ngọc đang đeo ở tay của .
“Chuyện lão tam kết giao với những cựu thần ở trong triều ghi trong bức mật tín , việc , ngươi thấy thế nào?”
“Bệ hạ!”
Ông dập đầu xuống đất một cách thật mạnh, vầng trán của ông va chạm mặt sàn phát một âm thanh nặng nề, khô khốc.
“Lão thần nguyện xin lấy nửa đời quân công của để mà bảo chứng, phủ Tĩnh An Hầu của lão thần tuyệt đối bao giờ hai lòng!
Nếu như bệ hạ vẫn còn thể yên tâm , lão thần sẽ ngay lập tức cởi bỏ áo giáp để mà về quê, nguyện giữ trọn tấm lòng trung nghĩa với Người!”
Hoàng đế hề đáp lời nào, một lúc lâu đó ngài mới thản nhiên mà lên tiếng :
“Nếu là tình cảm mà cả hai bên đều , thì trẫm đây cũng sẽ thành cho các ngươi.