ÁC NỮ TRỞ VỀ - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:52:53
Nếu Trương Định Viễn cưới , tiền đồ của tất sẽ rộng mở.
Là nữ nhi xuất giá, tiện trực tiếp trả lời, đành mỉm e lệ.
lúc bên ngoài vang lên tiếng xôn xao, một nha hấp tấp chạy :
"Không , quận chúa, thiếu gia Trương gia cùng..."
Trương phu nhân lập tức bật dậy, lo lắng hỏi:
"Định Viễn ?"
"Trương Thiếu gia cùng Vân Anh cô nương , còn thế tử..."
"Chuyện lớn , phu nhân mau xem , bên đó tụ cả một đám !"
Ta dậy, thẳng bước về phía viện của Vân Anh.
Giữa đường gặp Diêu Phùng Xuân, nàng nghiêng đầu , ánh mắt ý vị thâm sâu.
Ta liền hiểu — chuyện thành .
14
Khi đến Lưu Vân viện, mấy vị tiểu thư thế gia ở đất Yến đều đỏ hoe mắt, luống cuống chạy ngoài.
Lưu Húc Vinh chỉ khoác mỗi chiếc áo ngoài, tay cầm kiếm, điên cuồng giếc .
Một vị cô nương c.h.é.m rách cả cánh tay.
Vừa trông thấy , các nàng như gặp cứu tinh, đồng loạt lóc van xin:
"Quận chúa, xin cứu chúng !"
"Chúng chỉ đến tặng lễ vật cho Vân Anh cô nương, nào ngờ tận mắt chứng kiến chuyện như thế !"
"Chỉ là chuyện ngoài ý thôi, thế tử lấy mạng bọn , xin quận chúa cứu mạng!"
"Chúng thề, chỉ cần rời khỏi viện , tuyệt đối sẽ quên sạch thứ trông thấy hôm nay!"
Ta cho đưa họ đến nơi an , đồng thời lập tức phái trong đêm thỉnh phụ .
Lưu Húc Vinh như kẻ mất hồn, ngã phịch xuống đất.
Bởi vì dược liệu Diêu Phùng Xuân kê cho, thể vốn suy yếu từ . Hôm nay gặp cú sốc lớn như , liền hôn mê bất tỉnh.
Trong phòng hỗn loạn vô cùng, Vân Anh cùng Trương Định Viễn luống cuống tay chân mặc y phục.
Khắp sàn nhà đầy quần áo vương vãi, trong đó còn cả nội y của Lưu Húc Vinh.
Ta nhướng mày — ba bọn họ, thật đúng là… chơi đùa quá mức .
Ta liếc Trương Định Viễn một cái, hổ đến mức dám ngẩng đầu .
Ta khẽ bật khinh miệt.
Trên mặt còn dính son môi của Vân Anh, dáng vẻ gì mà tiên nhân thoát tục nữa?
Vân Anh lấy tay che mặt, tự vẫn.
Ta thấy phiền phức vô cùng, dứt khoát lệnh trói hết cả ba cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-tro-ve/8.html.]
15
Trong phòng hỗn độn đến mức còn chỗ đặt chân, đành ngay cửa.
Trương Định Viễn cúi gằm mặt, hổ đến mức chẳng dám .
Ta bình tĩnh mở miệng:
“phụ truyền thư tay, lệnh xử trảm Vân Anh tại chỗ.”
Chỉ cần liên quan đến quân chính đại sự, thì dù hậu viện sập trời, phụ cũng sẽ chẳng buồn để tâm.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ông chỉ sai mang lời đến, giao Vân Anh cho quyền xử lý.
Vân Anh bỗng ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy sợ hãi:
“Đừng mà… chếc.”
Trương Định Viễn vẫn cúi đầu , như thể còn thể tin chính gây loại chuyện .
Ngay khi kiếm phong sắp lướt qua cổ Vân Anh, nàng cuối cùng cũng nghĩ cách cầu sinh.
Nàng hét lớn về phía Trương Định Viễn:
“Định Viễn, cứu ! Ta… thai !”
Một câu như tiếng chuông lớn vang dội, rốt cuộc cũng khiến Trương Định Viễn bừng tỉnh.
Ta lập tức cất giọng châm biếm:
“Vân cô nương, ai đứa con trong bụng ngươi là của ai?”
“Ta hai tháng nguyệt sự… Mà thời gian đó, chỉ từng… cùng … Chàng chẳng nhớ gì ? Nói ! Trương Định Viễn!”
Vì sống, Vân Anh cũng thật đủ liều lĩnh.
“Năm đó từng gì? Rằng sớm chán ghét bộ dạng sát nhân chớp mắt của Lưu Tự Nhược, rằng mới là chốn bình yên trong lòng . Đêm chúng cùng trải qua xuân tiêu, còn … nhất định sẽ cưới về chính thê!”
Ta lập tức gọi tới bắt mạch. Quả nhiên, nàng mang thai hai tháng.
“Thảo nào cách đây hai tháng thư cho ngươi mà thấy hồi âm. Hóa lúc ngươi đang mải mê ôm ấp nàng .”
Ta lạnh một tiếng.
Trương Định Viễn mím môi:
“Là với nàng… Vân Nhi mang thai cốt nhục của . Xét tình xưa nghĩa cũ, nàng thể… tha cho nàng một mạng ?”
Ta lạnh nhạt đáp:
“Ta cũng tha, nhưng danh dự phủ Yến vương cho phép mềm lòng.”
Kiếm phong tiến thêm một tấc, cổ Vân Anh lập tức rướm máu.
Nàng gào thét giãy dụa:
“Định Viễn! Cứu ! Ta chếc…”
Trương Định Viễn nhắm mắt, hít một sâu cất lời:
“Ta nguyện dùng tuyến thương đạo từ đất Yến đến Tái Bắc của Trương gia, đổi lấy một mạng của nàng .”
Tuyến thương đạo , Trương gia tốn mấy chục năm gầy dựng, vô cùng phồn hoa thịnh vượng.
Lấy nó để đổi mạng cho Vân Anh — quả là quá xứng.