Ai Bảo Tôi Không Phải Phú Bà
Chương 2
5.
Đing.
Trong nhóm phú nhị đại có người nhắc đến tôi.
[Chị Hân, trường học tổ chức thi bóng rổ, có rất nhiều chai, chị mau đến nhặt đi.]
Người nhắc tôi là Tiểu Trương, hơn tôi hai tuổi.
Nhưng nhà ai ít tiền hơn nhà tôi đều gọi tôi là chị.
Tôi trả lời một câu được, nhanh chóng đi về sân bóng.
Không thể để người khác cướp được.
Thế là, trong ánh mắt đố kị đến phát cuồng của mọi người, tôi kích động nhặt chai này đến chai khác.
Vì sao mọi người đều nhìn tôi vậy?
Chắc chắn là ghen tị, ghen tị tôi nhặt được nhiều chai như vậy!
Tôi nắm chặt túi xách da rắn, sợ bị người cướp.
“Chị…” Một tiếng la quen thuộc vang lên.
Bạn tốt Trần Di cũng đeo một chiếc túi xách da rắn chạy về phía tôi.
Tôi liếc mắt cũng nhận ra túi của cô ấy là túi trong bộ sưu tập năm ngoái, khoảng năm vạn.
Thấy cô ấy vội vàng chạy đến, tôi nhanh chóng bảo vệ túi xách da rắn của mình.
Trần Di cùng tham gia trò chơi tiết kiệm với tôi, là học sinh trường bên cạnh.
Nhất định là cô ấy thấy tin trong nhóm phú nhị đại nên chạy đến đây cướp mối với tôi.
Không được, tôi không đồng ý!
Quả nhiên cô ấy hâm mộ nhìn túi xách da rắn đang phình to của tôi.
“Chị, hôm nay chị nhặt được nhiều vậy.”
“Cả ngày hôm nay em nhặt cũng không đủ để đổi lấy một tệ.”
Tôi đen mặt lờ cô ấy đi, cầm lấy túi xách rời đi.
“Chị, chị nhặt được nhiều thế này thì cho em ăn ké bữa cơm đi, xin chị đó.” Cô ấy nhanh chóng giữ chặt tôi lại.
Có thể tặng cơm, không thể nhận tiền. Cô ấy vẫn rất hiểu quy tắc trò chơi này.
Tôi nhìn túi xách da rắn, lại nhìn cô ấy một cái.
Sau đó thở dài một hơi.
“Hôm nay nhặt chắc bán được hai tệ, có thể mua bốn cái bánh bao, tôi cho cậu hai cái.”
“Cảm ơn chị, chị tốt với em nhất!” Cô ấy thiếu chút nữa cảm động rơi nước mắt.
Tôi cầm đống chai đi bán được hai tệ rưỡi, lấy hai tệ đi mua bốn cái bánh bao, đưa cho Trần Di hai cái.
Hai người chúng tôi ngồi bên sân tập gặm bánh bao khô không khốc, uống nước lọc miễn phí trong nhà ăn. Trần Di bắt đầu khóc lóc kể lể:
“Chị, em không thể tiếp tục kiên trì được nữa.”
“Chị nhìn đi, em gầy đi bao nhiêu rồi.”
Tôi liếc nhìn cô ấy một cái, nhìn khuôn mặt tròn vo, cánh tay mũm mĩm, eo nhỏ mập mạp, quyết định không trả lời mà tiếp tục gặm bánh bao của mìn h.
Cô ấy tiếp tục lải nhải, thật ồn ào.
“Vậy cậu dừng cuộc chơi đi.” Tôi liếc mắt lườm cô ấy.
Cô ấy lập tức yên lặng.
Trò chơi “tiết kiệm” kéo dài một tháng, chúng tôi đã nhịn được hai mươi ngày.
Bây giờ dừng cuộc chơi? Cô ấy không nỡ.
Trò chơi này là do nhóm bố mẹ phú hào của chúng tôi đột nhiên nghĩ ra trong một ngày trăng thanh gió mát khi đang bàn luận về cuộc sống.
Nói là muốn thử thách chúng tôi gì đó.
Kiên trì một tháng không từ bỏ thì coi như hợp cách, có thể về nhà thừa kế tài sản.
Biểu hiện tốt sẽ được cộng thêm điểm, người nhiều điểm nhất sẽ được thưởng.
Chúng tôi đâu quan tâm đến gia sản chục tỉ kia.
Cái chúng tôi là tiền tiêu vặt!
Nếu không hợp cách sẽ bị ngừng một năm tiền tiêu vặt!
Trong nhóm phú nhị đại chúng tôi có ba mươi người, phú hào đỉnh cấp đời thứ hai có mười người. Mười người chúng tôi nhất định phải tham gia.
Phú hào bình thường đời thứ hai tự nguyện tham gia. Vì nhà bọn họ không quá nhiều tiền, chỉ có vài tỉ thôi nên yêu cầu của họ cũng không quá cao.
“Sao bố mình lại có nhiều tiền vậy chứ, nếu chỉ có mấy tỉ thôi thì tốt rồi.” Tôi khổ sở uống từng ngụm nước ấm.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
6.
Trên diễn đàn trường lại xuất hiện một bài đăng không có lượt thích nào.
Người đăng: Hạng Nguyên Hạo.
Nội dung bài đăng: Làm sáng tỏ một chút, là tôi quấn lấy Tần Khả Hân. Tôi muốn quấn lấy cô ấy cả một đời.
Bài viết này ngoài một người thích ra thì còn lại đều là chế nhạo, là bị chế nhạo mà nổi.
Tôi đoán người thích duy nhất là Hạng Nguyên Hạo.
Bên dưới bài viết là một đống bình luận mắng mỏ.
[Giả, nhất định là giả, có người dám giả mạo nam thần quốc dân sao?]
[Có lẽ chính là nick phụ của Tần Khả Hân, chính là cô ta đăng bài.]
[Bỏ có lẽ đi, tự tin lên.]
[Một con nhóc nhà nghèo nhặt ve chai lấy đâu ra tự tin vậy?]
…
Tôi nhanh chóng chụp màn hình gửi cho Hạng Nguyên Hạo.
[Tất cả mọi người đều không ủng hộ chúng ta yêu đương, chia tay đi.]
Tôi không muốn ở bên Hạng Nguyên Hạo.
Anh là con trai của nhà giàu nhất, quá nhiều tiền.
Tiền nhà tôi đứng sau nhà giàu nhất, cũng rất có tiền.
Hai người ở bên nhau, vô cùng nhiều tiền, không thú vị chút nào.
Còn nữa, 25 tuổi anh đi du học về đã tiếp quản việc làm ăn của gia tộc, lại còn rất biết kinh doanh.
Dưới sự dẫn dắt của anh, nhà anh sẽ ngày càng có tiền.
Tôi không thích tiền.
Cho nên cũng không thích anh.
Anh lập tức trả lời: [Gió quá lớn, anh không nghe được.]
Tôi trợn trắng mắt.
Cúi đầu nhìn điện thoại, lại có thêm một bài đăng khác.
Người đăng: Tân Lệ.
Nội dung bài đăng: Hoàn cảnh gia đình của Tần Khả Hân. Nhà cô ta nghèo đến không có gì ăn, là cô ta nhặt ve chai nuôi cả nhà.
Rất nhiều lượt like, like nhiều đến mức nổi lềnh bềnh trên diễn đàn.
Bình luận cũng rất mạnh mẽ.
[Tôi có thể làm chứng, em gái cô ta hôm nay đến tìm cô ta ăn chực, ăn được hai cái bánh bao.]
[Nghe nói cô ta không đóng được tiền điều hòa nên ngay cả kí túc cũng không dám ở, chỉ có thể ở dưới gầm cầu.]
[Nhìn cô ta gầy đến mức mặt mũi trắng bệch là biết thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài.]
[Sao nam thần quốc dân lại coi trọng cô ta chứ? Vì cô ta nghèo sao?]
…
Tôi đưa tay sờ mặt. Rõ ràng là da thịt trắng hơn tuyết, gió thổi mạnh là xước mà. Ở đâu ra thiếu dinh dưỡng vậy?
Không ở kí túc là vì bố tôi mua biệt thự cạnh trường cho tôi.
7.
Vào ban đêm, diễn đàn trường học bị đánh sập.
Lúc mở diễn đàn chỉ thấy màn hình đen kịt, giữa màn hình là một dòng chữ.
[Tất cả ngậm miệng cho ông, đừng có làm ảnh hưởng đến việc yêu đương của bản soái.]
Hạng Nguyên Hạo hay tự xưng là “bản soái” trong các bài viết hay bình luận trên mạng.
Tất cả mọi người đều biết là anh làm nhưng không ai dám vạch trần.
Đing.
Điện thoại có tin nhắn mới.
Hạng Nguyên Hạo gửi màn hình diễn đàn bị đánh sập kèm theo một câu:
[Không ai không dám ủng hộ chúng ta yêu đương. Nếu có, anh bắt người đó nín liền!]
Tôi bĩu môi, trả lời một câu:
[Nếu như em không ủng hộ thì sao?]
Tôi ngược lại muốn xem anh có cách gì để tôi nín đấy.
[Tần Khả Hân, em đợi đó!] Anh lập tức trả lời.
Mười phút sau.
Tôi bị anh chặn ở hành lang ngoài phòng học.
“Nghe nói em không ủng hộ chúng ta yêu đương?” Anh nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt sâu thăm thẳm.
“Đúng, không…”
Ba chữ “không ủng hộ” còn chưa nói xong đã thấy mặt anh sát lại gần, sau đó dùng môi chặn miệng tôi lại.
OMG, nụ hôn đầu của tôi!
Yêu đương với Dương Phong chưa đến hai tháng đã chia tay, nụ hôn đầu của tôi vẫn còn nguyên.
“Bây giờ ủng hộ chưa?” Anh liếm khóe miệng, vẫn chưa thỏa mãn.
“Không chống đỡ nổi…”
Tôi còn chưa nói xong đã lại lần nữa bị chặn lại.
Môi anh rất mềm mại, trong miệng còn có hương bạc hà nhàn nhạt.
Thằng nhãi này trước khi cưỡng hôn còn lén ăn kẹo đấy à?
Người này vẫn luôn đối xử với tôi cẩn thận như vậy.
Chúng tôi là hàng xóm, chơi đùa với nhau từ nhỏ.
Năm tôi ba tuổi, anh nắm tay tôi nói: “Tần Khả Hân, đợi anh trưởng thành sẽ cưới em.”
Tôi không xem những lời đùa nói khi nhỏ là thật.
Lúc tôi nói với anh tôi có bạn trai, anh khóc như mưa.
“Tần Khả Hân, vậy mà em lại không đợi anh?”
“Tần Khả Hân, Dương Phong kia xấu thế mà em còn yêu, em mù à?”
“Tần Khả Hân, chia tay nhớ nói cho anh biết.”
…
Nhớ đến quá khứ, tôi bật cười.
Anh ngẩn người dừng lại, bất an nhìn tôi.
Sao đang hôn lại cười vậy?
“Kỹ thuật của anh quá kém, tập cho tốt rồi hãy đến tìm em.” Tôi đẩy anh ra, xoay người rời đi.
Phía sau không có âm thanh nào.
Một lát sau, giọng nói vui mừng vang lên:
“Vậy là em ủng hộ?”
“Không phản đối, thật sao?”
Tôi không trả lời, cũng không xoay người, chỉ vẫy vẫy tay.
Không phản đối.
Ngoài quá nhiều tiền ra thì anh cũng không còn khuyết điểm nào khác. Tôi miễn cưỡng bỏ qua khuyết điểm kia vậy.