Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Ai Bảo Tôi Không Phải Phú Bà

Chương 4



13.

Chuyện tôi là con gái nhà của phú hào nhanh chóng lan rộng.

Vì bố tôi ngồi máy bay trực thăng đến đây.

Máy bay trực thăng dừng đáp xuống sân tập khiến thầy trò toàn trường vây lại xem.

Từ xa tôi đã thấy ông bô nhà mình mặc âu phục đi giày da từ máy bay xuống.

Phía sau ông ấy còn có một đoàn người, trong tay ai nấy đều cầm theo gì đó.

Tôi tò mò, bố tôi mang đoàn đội đến trường làm gì vậy?

Tiếng reo hò chói tai xung quanh vang lên không ngừng.

“Đây không phải tổng giám đốc Tần sao?”

“Tổng giám đốc Tần thân với nhà giàu nhất sao? Sao ông ấy lại đến trường chúng ta?”

“Tổng giám đốc Tần ở ngoài còn đẹp trai hơn trên ảnh nhiều. Thật ngầu!”

Tôi nhíu mày, xoay người nhìn hai nữ sinh đang si mê nhìn bố tôi gào thét.

Không được, tôi phải cảnh cáo mấy người này, bố tôi là của mẹ tôi, tôi không cần mẹ kế.

Vừa nâng chân lên đã bị Dương Phong cản lại.

“Hân Hân, em mau chạy đi, tổng giám đốc Tần đến tính sổ với em đó.”

Tôi: “???”

“Nghe nói con gái tổng giám đốc Tần đã có hôn ước với con trai nhà giàu nhất từ bé.”

“Nhà giàu nhất công khai thân phận của em với truyền thông, tổng giám đốc Tần biết nên tức giận, chắc chắn bây giờ ông ấy muốn tính sổ với em.”

“Hân Hân, em nhìn đi, vẫn là anh quan tâm em nhất. Em mau trốn đi, lúc nào về chúng ta lại quay lại với nhau.”

Lúc trước Dương Phong theo đuổi tôi nên biết nhà tôi có tiền.

Nhưng lại không biết bố tôi chính là tổng giám đốc Tần.

Tôi ha ha hai tiếng, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, xoay người đi đến chỗ bố tôi.

Mỗi một bước tôi đi đều có người cảm thán.

“Là Tần Khả Hân?”

“Cô ta còn dám xuất hiện?”

“Cô ta không biết tổng giám đốc Tần đến tìm cô ta tính sổ sao?”

“Nghe nói bố Tần Khả Hân cũng là người có tiền, đây là dũng khí bố cô ta cho đấy.”

“Ha, bố cô ta có tiền đi chăng nữa cũng không nhiều bằng tổng giám đốc Tần nha. Lần này có trò hay để xem rồi.”

14.

Bố tôi nhìn đông nhìn tây tìm tôi.

Ông xị mặt, nhìn tâm trạng có vẻ không tốt lắm.

Chỉ có tôi biết nguyên nhân tâm trạng ông không tốt là vì sao: quá nhiều người, ông ấy không tìm được con gái cưng của mình.

Mọi người ồn ào bàn tán, là tôi khiến tổng giám đốc Tần tức giận.

Tổng giám đốc Tần hận không thể xé tôi ra làm đôi để xả giận cho con gái cưng.

Tổng giám đốc Tần nổi danh là người cuồng con gái.

Bảo vệ con gái rất kĩ, ngay cả một bức ảnh chụp lén cũng không có.

Nghe mọi người bàn tán bố tôi tốt với tôi thế nào, tôi cảm thấy rất kiêu ngạo.

Bố tôi là người đàn ông hoàn hảo, vừa thương vợ lại vừa chiều con.

Tôi đi từng bước đến gần, cuối cùng bố tôi cũng thấy tôi.

Khuôn mặt đang kéo căng ra của ông cuối cùng cũng giãn ra. Ông đi về phía tôi.

Mọi người yên tĩnh, tất cả đều nín thở chờ xem kịch vui.

Chờ tổng giám đốc Tần tính sổ với tôi!

Cách một khoảng, bố tôi cười giang tay ra.

Lúc này tôi lao vào lòng ông: “Bố, con rất nhớ bố.”

Từ lúc nhập học đến giờ bố vẫn luôn đi công tác nước ngoài, hôm qua mới về.

Tôi nhớ bố.

“Con gái cưng, bố cũng rất nhớ con.”

Tôi nghe được tiếng hít sâu của mọi người.

Sau đó là một loạt tiếng cảm thán vang trời.

“Tần Khả Hân là con gái tổng giám đốc Tần?”

“Sao tôi lại không nghĩ đến chuyện này chứ, Tần Khả Hân cũng họ Tần mà.”

“Đã sớm nghe chuyện con trai nhà giàu nhất và con gái tổng giám đốc Tần là một đôi, hóa ra là thật.”

“Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao nam thần quốc dân chung tình không đổi với Tần Khả Hân, vì cô ấy là con gái tổng giám đốc Tần nha!”

“Trời ạ, Tần Khả Hân giàu như vậy sao còn đi nhặt ve chai?”

“Có lẽ nhặt ve chai là sở thích của người có tiền chăng? Sở thích của người giàu thật kì lạ.”

Tôi ngẩng đầu nhìn bố già cao lớn đẹp trai của mình, vẻ mặt vô cùng tự hào.

“Bố, sao bố lại đến trường con?”

“Trò chơi tiết kiệm kết thúc, đương nhiên bố phải mang đầu bếp đến bổ sung dinh dưỡng cho con rồi.”

“Bố mang đầu bếp bảy sao đến. Con thích ăn gì cứ nói họ làm.”

15.

Bố tôi mang đoàn đội đầu bếp đến, nhà ăn tạm thời bị trưng dụng để nấu cơm cho tôi ăn.

Đồng thời bố cũng hứa hẹn với nhà trường, một tháng chi tiêu tiếp theo của trường sẽ do thanh toán.

Mời thầy trò toàn trường dùng bữa miễn phí.

Tôi kéo tay bố vào nhà ăn.

Nghe được rất nhiều người đang ca ngợi bố con tôi.

“Tổng giám đốc Tần vừa đẹp trai vừa nhiều tiền lại còn tốt tính.”

“Đúng vậy, một tháng ăn miễn phí, tôi có thể tiết kiệm được không ít đâu.”

“Tần Khả Hân giống tổng giám đốc Tần thật, rất xinh đẹp, khó dời mắt được.”

“Đấy là khuôn mặt của con gái nhà phú hào. Nhìn mà xem, đúng là người có tiền, vô cùng có phúc khí.”

Tôi cười ha ha.

Mấy người nói tôi dáng vẻ tiết kiệm, quỷ nghèo chuyển kiếp đâu hết rồi?

Tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đi đến thì dừng bước.

“Hân… Hân Hân… Anh…” Dương Phong bưng khay cơm, hốt hoảng nhìn tôi, một câu đầy đủ cũng không nói thành lời.

Tôi nhìn qua suất cơm của anh ta.

Ba cái đùi gà, một phần thịt bò, một con cá, một phần rau.

Tôi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hào phóng nói: “Ăn nhiều chút, miễn phí đấy.”

Sắc mặt anh ta hết đỏ lại trắng, hết xanh lại đen, trông không khác gì cầu vồng.

Tôi tiếp tục kéo bộ rời đi, bước từng bước thể hiện mình là con gái phú hào.

16.

Mùa đông ở phương Nam không có tuyết, nhưng tôi lại được ngắm tuyết.

Trong biệt thự của Hạng Nguyên Hạo, anh tạo tuyết nhân tạo cho tôi.

Tuyết trắng tinh và tuyết hồng thi nhau rơi xuống.

Tôi đưa tay đón lấy bông tuyết, là hình hoa mai thì không khỏi vui vẻ.

Lúc còn nhỏ, hai nhà chúng tôi cùng bay đến Thụy Sĩ ngắm tuyết.

Tôi khi đó cũng giống bây giờ, đưa tay đón tuyết.

“Anh Nguyên Hạo, sao bông tuyết lại không có hình giống hoa mai?”

Tôi chớp đôi mắt ngây thơ hỏi.

“Bông tuyết không phải hoa mai, hình dạng của nó không thể thay đổi được.” Anh xoa đầu tôi nói.

“Nhưng em thích bông tuyết hình hoa mai, anh biến cho em xem có được không?”

“Được, anh biến cho em xem.”

Anh cưỡi bạch mã mà đến, kéo tôi trở về với hiện thực.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời mà trợn mắt.

“Cưỡi bạch mã gì vậy? Anh nghĩ mình là bạch mã hoàng tử đấy à?”

Anh lịch lãm xuống ngựa, đi đến trước mặt tôi, đột nhiên quỳ một chân xuống.

“Tần Khả Hân, anh chính là bạch mã hoàng tử. Gả cho anh, được không?”

Hai chiếc máy bay không người lái hạ xuống, một cái đưa hoa, một cái đưa nhẫn.

Thằng nhãi này cầu hôn mà cũng không chuẩn bị kịch bản.

Trong phim truyền hình, đàn ông người ta cầu hôn đều nói mấy lời tình cảm cảm động đến rơi lệ.

Anh thì hay rồi, ngay cả ba chữ kia cũng không nói.

Tôi chu môi, quay mặt sang hướng khác.

“Không gả.”

“Vậy anh gả cho em.” Da mặt anh vẫn rất dày.

“Không được.” Tôi vẫn từ chối như cũ.

Vừa dứt lời anh cũng không nói gì thêm, lại còn đứng dậy!

Còn đưa tay vỗ đầu gối dính tuyết của mình.

Ha, thành ý đâu?

Tôi đang định mắng anh thì nghe thấy anh nói: “Tần Khả Hân, em không gả cũng phải gả.”

Tôi nhíu mày.

Anh xoa đầu tôi, nở nụ cười quyến rũ.

“Chúng ta đã đi đến đầu bạc rồi, anh đã sớm là người của em rồi, em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh.”

Tôi nhìn bông tuyết trên đỉnh đầu anh, vậy mà không phản bác gì.

Hôm sau.

Trên trang web của nhà giàu nhất đăng liên tụp ba tin tức.

[Hôm nay có một tin tốt muốn chia sẻ cho mọi người. Mọi người đoán xem là tin gì?]

[Sao? Kiếm được hợp đồng lớn? Dĩ nhiên không phải rồi! Kiếm được nhiều tiền đâu phải tin gì hay? Đây chẳng qua chỉ là việc nhỏ hàng ngày mà thôi.]

[Tin tốt là Nguyên Hạo và Khả Hân sắp đính hôn nha. Đợi Khả Hân tốt nghiệp đại học, hai người sẽ kết hôn. Mọi người mau chúc mừng tôi đi, tôi là người có con dâu rồi đó.]

Không biết từ khi nào nhà giàu nhất đã thành người phát ngôn của tôi và Hạng Nguyên Hạo. Hơn nữa lại còn làm không biết mệt.

[Hết]

== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==

Chương trước
Loading...