Ái phi của trẫm à - Chương 07
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:50:51
Rượu đó... thật sự chỉ là rượu bình thường thôi ?
cả di ngôn lâm chung cơ mà!
Vậy , di ngôn lâm chung của giờ biến thành lời tỏ tình nồng nàn ?!
Ta thà c.h.ế.t còn hơn.
Ta ngửa mặt vật giường, chỉ cảm thấy cuộc đời thật vô nghĩa.
Tiểu Dung vẫn lải nhải ngừng: "Bệ hạ ở bên cạnh cả đêm, đến sáng mới , dặn nương nương đợi, tối nay sẽ tới chuyện quan trọng."
Chuyện quan trọng? Chuyện quan trọng gì chứ?
Ta nghĩ mãi mà .
đến tối, Thẩm Thận vẫn đến.
Chỉ phái Phúc Lai đến báo một tiếng, phương Bắc lũ lụt, thương vong vô , cùng các đại thần đang bàn bạc việc cứu trợ, mấy hôm nay đều ngủ ở Dưỡng Tâm điện.
Ta ở lãnh cung cả ngày chẳng việc gì , xung quanh ám vệ canh giữ, chẳng thể ngoài, bèn bê cái thang sang chuyện với lão thái tần ở cung bên cạnh.
Lão thái tần tuổi cao, tinh thần lắm, chút lẫn thẫn.
Bà coi là cung nữ, sai bảo lấy đồ ăn, đồ uống.
Mấy ngày trôi qua, bà quen với , bắt đầu kể cho chuyện trong cung.
Nói tiên đế bình thường sủng ái phi tần nào nhất, bà thiết với phi tần nào nhất, tranh giành sủng ái mà dùng đủ thủ đoạn.
Nghe những chuyện cũ cũng khá thú vị.
Bà kể chuyện, đến Tiên hoàng hậu, cũng chính là mẫu phi của Thẩm Thận.
"Tiên hoàng hậu là ngoài lạnh trong nóng, lúc bổn cung mới cung giúp đỡ nhiều, bà sinh con khó sinh, ở ngoài cung lo lắng suốt cả đêm..."
"Đứa bé đó sinh khỏe mạnh, to lắm." Lão thái tần nhớ chuyện xưa, mặt lộ ý : "Nó một vết bớt màu đỏ ở eo, giống như một cái nghiên mực, lúc đó bệ hạ đứa trẻ chắc chắn là Văn Khúc tinh hạ phàm..."
Cạch —
Ta nhất thời vững, ngã từ tường xuống, sõng soài đất trong sân một lúc lâu.
"Nha đầu? Ngươi chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ai-phi-cua-tram-a/chuong-07.html.]
Lão thái tần gọi từ bên , vội vàng đáp: "Ta ạ! Nương nương, còn việc, mai đến thăm !"
Ta vội vã trở về tẩm cung, trong lòng chấn động.
Ta sủng phi của Thẩm Thận bao nhiêu năm nay, vết bớt mà ?
eo căn bản chẳng vết bớt nào cả!
Là lão thái tần nhảm là Thẩm Thận vấn đề?
Ta chỉ là một gián điệp bình thường, tại nghĩ nhiều như ?
Ta ôm đầu, quỳ sụp xuống đất.
Ta mải suy nghĩ đến mức nhận tẩm cung từ lúc nào.
Trước mặt xuất hiện một đôi giày thêu, ngẩng đầu lên , đó nhanh tay bịt miệng .
"Là ."
Người tới mặc một bộ đồ cung nữ, tuy bảy năm gặp, nhưng vẫn lập tức nhận nàng .
Tố Nguyệt, bạn nhất của ở Phi Vân các.
Ta trừng mắt nàng , hiệu cho nàng buông tay .
Nàng buông tay, vội vàng dậy kéo nàng đến chỗ kín đáo: "Sao ngươi đến đây?!"
Tố Nguyệt nhỏ: "Ta phụng mệnh đến đón ngươi rời khỏi đây, ngươi chuẩn một chút, đêm nay chúng sẽ tìm cơ hội rời ."
Ta nên cảm thán tổ chức vẫn luôn nhớ đến , là nên vui mừng vì sắp cuộc đời.
Cuối cùng, chỉ gật đầu chạy thu dọn hành lý.
Ta ngờ cơ hội mà Tố Nguyệt đến nhanh như , lúc chiều tà, Lâm Sương dẫn theo một đám cung nữ đến lãnh cung.
Nàng tươi sai bê đủ loại trang sức châu báu sân của .
"Dung phi , là , đến đây chọc giận ngươi, hôm nay đặc biệt đến đây tạ ."
Nàng cũng co duỗi đấy chứ.