ÂM DƯƠNG SONG SINH - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:59:27
Ngay đó, những viên đá lạnh buốt như d.a.o cắt trút xuống .
Lạnh thấu xương, cả cơ thể run rẩy môi tái nhợt, da dẻ trắng bệch.
Cha trói chặt trong bồn tắm cho ngoài, nhấn chìm trong cơn lạnh bao lâu.
Mãi cho đến khi giọng Tiêu Nhiễm vang lên từ bên ngoài: "Ơ, hình như con hết sốt ."
Sáng hôm , cả nhà vui vẻ đưa Tiêu Nhiễm đến địa điểm thi. Còn , vì cơn cảm lạnh quá nặng mà đến sức dậy cũng .
Mơ mơ màng màng, thấy tiếng gõ nhẹ cửa sổ.
sống trong tầng hầm, một ô cửa nhỏ lộ mặt đất. Đôi khi, lũ trẻ con hàng xóm vẫn chơi đùa gần đó.
hé mắt .
Là Bối Bối, cô bé nhà hàng xóm.
Cô bé gõ cửa kính, giọng líu ríu lo lắng: "Chị Doanh Doanh, chị thế?"
cố hết sức dậy, khẽ mở cửa sổ: "Chị ốm , hôm nay chơi với em ."
Bối Bối trông vẻ thất vọng, nhưng chẳng gì, chỉ lưng chạy mất. đợi một lúc lâu vẫn thấy cô bé , định đưa tay đóng cửa sổ thì bất chợt thấy tiếng bước chân lách cách vang lên.
Bối Bối chạy trở , trong tay ôm một đống thuốc đủ loại: "Em tìm ít thuốc ở nhà , chị Doanh Doanh xem cái nào uống ?"
Tim bỗng nhiên ấm áp lạ thường, đôi mắt cũng trở nên cay xè. Vì ngoại hình xí của , hầu hết những quanh đây đều coi như tồn tại. Chỉ Bối Bối là vẫn xem như một bạn thực sự.
khẽ : "Cảm ơn em nhé."
Bối Bối xuống trò chuyện với một lúc. Sau đó dậy, đảo mắt quanh như đang tìm kiếm điều gì đó.
khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
Cô bé ghé sát , hạ giọng thì thầm:
"Mẹ em dạo quanh đây bọn buôn . Không cho em chơi bên ngoài lâu."
"Chị Doanh Doanh, chắc em về ."
mỉm : "Không , em về … Nhớ cẩn thận nhé."
Bối Bối , căn phòng chìm tĩnh lặng. đầu khung cửa sổ nhỏ, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn câu của cô bé.
Bọn buôn …
Chúng hẳn là thích những cô gái trẻ, xinh … đúng ?
5.
Mãi đến hơn chín giờ tối, bố mới cùng Tiêu Nhiễm trở về. Bọn họ vui vẻ, trông vô cùng hòa thuận.
Mẹ gõ cửa phòng . Dưới ánh đèn, gương mặt bà dường như dịu dàng hơn đôi chút.
"Này, mua đồ ăn cho con đây." Bà đưa túi gà rán KFC lớn trong tay cho .
sững phần bất ngờ, chỉ im lặng bà.
Mẹ mỉm , giọng đầy phấn khởi: "Em con mấy trường chọn vòng sơ tuyển ! Sau chắc chắn sẽ thành ngôi lớn!"
cúi đầu nắm chặt túi KFC trong tay, nên đáp thế nào. Đã lâu , từng dịu dàng chuyện với như …
Có lẽ vì nhận phản ứng từ , cũng ngượng ngùng. Bà đưa tay lên định xoa đầu , nhưng đến gần khựng , đổi hướng chỉ vỗ nhẹ lên vai :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/am-duong-song-sinh/2.html.]
"Doanh Doanh , em con ngày hôm nay, công lao của con nhỏ ."
"Mấy năm nay, con cũng vất vả ."
Bà tiếp tục hỏi han vài câu, lúc thì hỏi đỡ bệnh lúc thì hỏi đói . chỉ bà chằm chằm, khuôn mặt vô cảm.
Mẹ cũng ở lâu mà nhanh chóng lên lầu. Vài phút , tầng vọng xuống tiếng vui vẻ của cả ba họ.
Nhìn xem, đây mới là thực tế.
ôm túi KFC lặng giường. Trong căn phòng u tối, chỉ còn duy nhất chiếc đèn bàn nhấp nháy lập lòe.
Đêm khuya thức giấc vệ sinh. Phòng khách lúc chìm trong bóng tối, nhưng đèn trong phòng Tiêu Nhiễm vẫn còn sáng.
Có tiếng trò chuyện mơ hồ lọt .
vô thức ngừng bước, như ma xui quỷ khiến mà nhẹ nhàng tiến đến gần hơn.
"Mẹ, lúc nãy con thấy chuyện với Tiêu Doanh. Mẹ còn thích con nữa đúng ? Mẹ đổi sang thích chị ?" Giọng Tiêu Nhiễm vẫn chói tai như khi, đầy ấm ức và vô lý.
Thích?
nhớ tới túi KFC đặt bên đầu giường.
Chỉ thế thôi… gọi là thích ư?
Giọng dịu dàng đến lạ thường:
"Nhiễm Nhiễm, con nghĩ chứ?”
“Mẹ yêu con nhất mà!"
"Hôm nay khi chờ con ở bên ngoài, mấy phụ khác chuyện về tiêu chuẩn của các nữ minh tinh bây giờ. Nào là da mịn màng tỳ vết, nào là vai vuông góc eo con kiến… Nếu con trở thành đại minh tinh, thì chắc chắn hơn nữa mới ."
Những lời đó như từng n.h.á.t d.a.o sắc lạnh, đ.â.m thẳng tim .
"Mẹ chỉ giữ chặt Tiêu Doanh giúp con thôi. Con nghĩ mà xem, nếu nó chịu nổi mà bỏ nhà . Vậy tương lai của con ?"
Tiêu Nhiễm , lập tức hoảng hốt:
" đúng, đúng! Không thể để chị !"
"Chị nhất định ở trong nhà!"
Mẹ hài lòng gật đầu:
"Nên mới dỗ dành nó. Con thấy gương mặt béo ú như đầu heo của nó, trông ghê tởm đến mức nào ."
"Còn cái mái tóc bẩn thỉu đó nữa, thật sự thể nào chạm nổi!"
Tiêu Nhiễm bật thích thú khi những lời đó.
Toàn liên tục run rẩy. cuối cùng vẫn cố gắng kìm nén cơn phẫn nộ, mà bước từng bước lặng lẽ lùi về căn phòng tối tăm tầng hầm.
Nằm chiếc giường chật chội, suy nghĩ trong bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. cũng quyết định của riêng .
Bà rời ?
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Vậy thì… để Tiêu Nhiễm là biến mất .
6.
Lang thang vô định thị trấn suốt mười ngày, cuối cùng cũng gặp đám buôn mà Bối Bối từng nhắc đến.
Một phụ nữ bên đường, dáo dác tìm kiếm mục tiêu ở xung quanh. vô tình đ.â.m sầm khiến bà giật nảy , hoảng hốt ngẩng đầu lên .