Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Ám Nhật

Chương 53: 53: Một Mình Ứng Chiến




Diệp Tinh Hà rời khỏi thành Lương Kinh tức tốc và hạ lệnh chỉ khi Diệp Tinh Hà xuất phát 2 ngày thì mới được thông báo cho điện hạ biết.

Kẻ nào trái lệnh khi Diệp Tinh Hà quay về sẽ xử phạt thật nặng người đó.

Mà ai cũng biết thái tử điện hạ luôn luôn bỏ qua mọi việc mà Diệp Tinh Hà làm cho nên không một ai có ý định trái lệnh cả.Vì thế mà khi Lương An nhận được tin Diệp Tinh Hà chỉ mang theo đúng 1 đội Lăng Vệ xuất quân thì Diệp Tinh Hà đã đi nửa đường đến Lạc Thành rồi.- Diệp Thống Lĩnh cười Ô Vân đi thưa điện hạ.- Như vậy tức là không muốn ta đi theo.

Không biết là định làm gì nữa.Diệp Tinh Hà cùng đội Lăng Vệ thậm chí còn đi qua các Lạc Thành mà không mang theo bất cứ binh sỹ nào.

Chỉ ghé vào Lạc Thành một chút để lấy thịt cừu khô.

Nếu không có món đặc sản này thì Diệp Tinh Hà đã đi tiếp rồi chứ chẳng ghé vào Lạc Thành làm gì.

Ngay cả đội Lăng Vệ cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Ngay cả điện hạ cũng chưa từng điên cuồng đến mức này.Cứ như thế 11 người đến thẳng Thiên Mộ của người Lạc trong lúc quân đội nước Thịnh dưới sự chỉ huy của Điền Dũng một lần nữa tấn công người Lạc đã được 3 ngày.

Lần tấn công này quân Thịnh không thể đánh nhanh mà buộc phải đánh lâu dài vì phần lớn lực lượng của người Lạc đều đã chuyển đến phương bắc trong khi Lạc Thành do Lạc Vũ phó tộc trưởng trông coi nó vừa là căn cứ chiến đấu cũng vừa là nơi tập kết lương thảo quân giới cho người Lạc.

Người Lạc đã rút kinh nghiệm từ những lần thất bại trước cho nên không muốn bỏ hết trứng vào một giỏ nữa.

Trong trường hợp không giữ được Thiên Mộ thì họ sẽ lui về Lạc Thành.Không những thế đội kỵ binh Hắc Long bảo vệ cho Thiên Mộ cho nên quân Thịnh dù có sự chỉ huy chiến đấu của Điền Dũng thì cũng không thể dễ dàng càn quét được chiến trường.

Hoàng Hổ Vương của Điền Dũng tính ra cũng rất mạnh nếu không phải đối đầu với những người có Lĩnh Vực cho nên mấy ngày đầu hoàn toàn không có ai dám đối đầu với Điền Dũng.

Lực lượng của người Lạc sẵn sàng chịu tổn thất quân số để không cho Điền Dũng quá nhiều thời gian để một mình phá tan tuyến phòng ngự của người Lạc.

Chiến thuật này cũng là do Lương An để lại cho người Lạc chuyên để đối đầu với những người có nội công mạnh.

Tuy nhiên rõ ràng là không áp dụng với Lĩnh Vực.

Nếu như Vũ Thịnh ở đây mọi thứ sẽ khác.

Chỉ là Vũ Thịnh sau mấy tháng trời vẫn còn chưa thể hoạt động bình thường dù may mắn thoát chết.

Hơn hết hắn bị ám ảnh bởi sự đáng sợ của Hắc Long làm cho tâm cảnh không còn vững chắc như trước khiến cho nội khí hỗn loạn.Khi Diệp Tinh Hà đến Thiên Mộ thì chiến sự đã diễn ra được đến 7 ngày.


Binh sỹ người Lạc tổn thất phần lớn đều là do Điền Dũng sử dụng sức mạnh áp đảo của mình gây ra.

Như vua Hưng Nghiệp đã quán triệt, không cần phải đánh thành chiếm đất mà là gây ra thiệt hại.

Thiệt hại về quân số thiệt hại về người có nội công thiệt hại về kinh tế tất cả những cái đó đều được.

Điền Dũng được đánh kiểu này thì cũng rất thích, chỉ có như vậy thì hắn mới xả ra được những uất ức mà hai lần trước mình hứng chịu.

Quân Thịnh liên tục tấn công tất cả những vị trí phòng ngự của người Lạc xung quanh Thiên Mộ phá huỷ tất cả những gì mà người Lạc xây dựng và cố gắng tạo ra càng nhiều tổn thất càng tốt khi người Lạc cố gắng bảo vệ các vị trí này.Diệp Tinh Hà đi đến trại của Hắc Long Quân.

Đơn vị duy nhất quân số còn nguyên vẹn ở khu vực xung quanh Thiên Mộ lúc này vì họ còn chưa giao chiến.

Theo như thoả thuận của người Lạc và Lương An.

Chỉ khi quân địch đi đến vùng chân núi Thiên Mộ thì Hắc Long Quân mới tham chiến.

Họ được tính là phòng tuyến cuối cùng.- Dương tướng quân.

Ngài đâu rồi?Diệp Tinh Hà vừa vào đến cổng trại đã gọi to.- Diệp tướng quân.

Sao tướng quân lại đến đây.

Ta đâu có nhận được thư tín nào về việc xuất quân từ trong nước.

Ta còn đang lo lắng vì thư yêu cầu tiếp viện đã đi khá lâu rồi mà không có hồi âm.- Tiếp viện đến rồi đây.- Ý tướng quân là tướng quân và đội Lăng Vệ này là tiếp viện?- Đúng thế.

Ngài chuẩn bị cho toàn quân xuất kích.

Ta sẽ dẫn đầu.- Diệp tướng quân.

Quan hệ của tướng quân với điện hạ thế nào ai cũng biết nhưng Hắc Long quân chỉ có điện hạ mới được chỉ huy thôi.- Hiện tại lời ta đang nói với ngài chính là thánh chỉ.Đội Lăng Vệ phía sau cũng gật đầu đồng ý.

Thật ra Lăng Vệ rất hiểu cho hoàn cảnh của Dương tướng quân.

Lúc Diệp Tinh Hà đến Hoàng Lăng điều người đi.


Chu thống lĩnh cũng phản đối lắm vì Lăng Vệ chỉ nghe lệnh vua và thái tử mà thôi.

Nhưng Diệp Tinh Hà không chỉ dùng đến thân phận Vương Hậu tương lai ra đè ép mà còn dùng vũ lực cưỡng chế.

Chu thống lĩnh hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Tinh Hà nên miễn cưỡng phải nghe theo.

Trưởng lão thủ lăng rất không hài lòng về cháu dâu tương lai này nhưng biết cáo trạng cũng chả có tác dụng gì.

Đối với Lương An chỉ cần Diệp Tinh Hà làm thì mọi thứ đều sẽ được bỏ qua.Dương tướng quân vẫn còn đang do dự thì đội trưởng đội 4 của Lăng Vệ đi lại gần rồi nói nhỏ với ông ấy.- Dương tướng quân.

Ta có ý tốt mới nói với ngài.

Ngài cứ nghe lệnh Diệp tướng quân đi.

Chúng ta cũng là bị cưỡng ép phải đến đây đấy.Dương tướng quân chỉ đành thở dài mà kéo đại kỳ Hắc Long lên.

Thứ này được kéo lên cũng có nghĩa là hiệp lệnh tập hợp của toàn bộ Hắc Long Quân.

Tất cả binh sỹ trong doanh đều nhanh chóng cưỡi ngựa đến trước cổng doanh trại tập hợp.- Chuẩn bị xuất phát.

Trận chiến lần này do Diệp tướng quân chỉ huy.Binh sỹ Hắc Long Quân cũng chẳng lạ gì Diệp Tinh Hà cho nên dù có đôi chút ý kiến thì cũng không có ai phản kháng mệnh lệnh này cả.Trên đường hành quân Diệp Tinh Hà bắt đầu phổ biến chiến thuật tác chiến.- Lát nữa ta sẽ xông vào đầu tiên.

Lăng Vệ đợi một chút rồi tiến vào tiếp theo.

Các vị cố gắng đừng để bị cuốn vào trung tâm của Lĩnh Vực cũng như chú ý an toàn cho bản thân một chút.

Còn Hắc Long Quân cung kỵ dựa theo hướng gió mà tấn công, chiến kỵ thì chia ra tấn công vòng ngoài của quân địch và những kẻ bỏ chạy.

Nhớ kỹ tuyệt đối không được đi vào khu vực mà ta đang chiến đấu.

Không phải giữ khoảng cách mà tuyệt đối không được bước vào.Mệnh lệnh này của Diệp Tinh Hà nghe còn khó hình dung hơn cả việc giữ khoảng cách 20 bộ với Lương An lúc trước.


Binh sỹ sau khi được phổ biến thì khá hoang mang.

Nhưng có bài học lần trước rồi nên cứ nghe lệnh là tốt nhất.

Ai mà biết được Lĩnh Vực của Diệp Tinh Hà có đáng sợ như Lương An hay không.Điền Dũng nhận được tin Hắc Long Quân tiến đến thì khá vui mừng.

Tiêu diệt được đội quân của Lương An thì đó là một cú tát đau chẳng khác gì lần trước Lương An làm với hai người Điền Dũng.

Hơn nữa Diệp Tinh Hà lại còn chơi chiêu khi không đi đầu dẫn quân mà để Dương tướng quân dẫn đầu làm cho quân trinh sát của nước Thịnh không phát hiện ra được mối nguy hiểm tiềm tàng này.

Điều đó khiến cho Điền Dũng xuất chiến mà vô cùng tự tin.

Đến khi hai quân gặp nhau trên chiến trường thì Điền Dũng mới thấy không đúng lắm.Diệp Tinh Hà đã xuống khỏi Ô Vân đi ra phía trước một đoạn xa y như cái cách mà Lương An làm 2 năm trước.- Bà đây không phải là người nhân nghĩa như điện hạ nhà ta.

Cho nên các ngươi đã đến rồi thì đừng về nữa.Nói rồi Diệp Tinh Hà rút 2 thanh Phượng Dực Đao được đeo trên 2 vai ra chạy về phía trước.

Cùng lúc đó thì nội khí Phượng Hoàng bắt đầu toả ra xung quanh khiến cho bầu trời giữa mùa thu cũng phải rực sáng lên theo ánh sáng đỏ rực mà Phượng Hoàng toả ra.

Cùng với đó không khí xung quanh bắt đầu nóng lên vì bị thứ ánh sáng đó nung đốt.

Ngay cả những mũi tên được quân Thịnh bắn về phía Diệp Tinh Hà đang một mình lao đến cũng bị sức nóng này thiêu rụi.

Điền Dũng đang định hăng máu lao lên thì nhìn thấy Lĩnh Vực y như một mặt trời nhỏ kia mà chùn bước.- Ngươi định trốn đi đâu.

Ta đã từng nói lần sau gặp ngươi thì ngươi sẽ chết mà.Tốc độ di chuyển của Diệp Tinh Hà rất nhanh cho nên chẳng mấy chốc đã lao vào đội hình quân Thịnh.

Sau đó là một cảnh tượng vô cùng hãi hùng.

Binh sỹ quân Thịnh không bị hất văng như trong Huyền Lôi mà vẫn có thể ra vào tuỳ ý nhưng khi họ đi vào là người bình thường còn khi họ đi ra họ là những ngọn đuốc sống.

Chưa kể đến hai thanh Phượng Dực Đao đang bốc lửa trên lưỡi đao kia liên tục chém xuống.

Máu tươi bắn ra bị Lĩnh Vực thiêu đốt khiến nó sôi lên thành muôn vàn những bong bóng đỏ bay lên trời.

Cảnh tượng đó ai nhìn thấy thì cũng nói nó chính là địa ngục.Lăng Vệ nhìn thấy Diệp Tinh Hà dốc toàn lực thì cũng run cả người.

Tuy nhiên họ vẫn phải theo sau.

Vì Diệp Tinh Hà đã ra lệnh nếu ai để quân Thịnh bỏ chạy quá nhiều sẽ bị Diệp Tinh Hà dùng Phượng Hoàng xử phạt.

Đối với những người có nội công cấp 3 như họ thì bình thường tự tôn luôn ở tận trời nhưng đứng trước cơn giận dữ của Diệp Tinh Hà thì họ buộc phải hèn một chút bởi vì ngay cả điện hạ cũng không bảo vệ được họ trước Diệp Tinh Hà.


Trong lúc này toàn bộ đội 4 Lăng Vệ đều nghĩ.

"Điện hạ sử dụng Diệt Thế Hắc Long nhưng tâm tính lương thiện còn Diệp Tinh Hà dùng Phượng Hoàng cao quý nhưng lại chẳng khác nào ác quỷ khát máu".Sau khi Lăng Vệ cũng chia nhau ra tấn công thì Hắc Long Quân cuối cùng cũng hiểu được Diệp Tinh Hà nói đến tuyệt đối không đi vào nghĩa là gì.

Huyền Lôi sẽ theo Lương An mà di chuyển còn những ngọn lửa của Phượng Hoàng một khi đã cháy thì nó sẽ cháy đến khi nào đốt sạch sẽ không còn gì thì thôi.

Đi vào đó sẽ bị nó đốt đến thành than.

Hắc Long Quân dưới sự chỉ huy của Dương Mạnh tướng quân đúng theo kế hoạch di chuyển vòng tròn ở bên ngoài chiến trường dựa theo hướng gió mà dùng những mũi tên của xạ kỵ tấn công.

Những mũi hoả tiễn này gây ra sự khiếp đảm với quân Thịnh bên trong chiến trường.

Bất cứ kẻ nào bỏ chạy đều bị chiến kỵ tiêu diệt.Điền Dũng cũng muốn đánh tiếp lắm nhưng hắn biết mình cũng sẽ thành một ngọn đuốc sống khi đối đầu với mặt trời nhỏ kia.

Cho nên hắn chỉ có thể tìm mọi cách để bỏ chạy.

Tuy nhiên quân Thịnh đang rối loạn cho nên việc bỏ chạy này không được suôn sẻ cho lắm.

Hơn nữa dựa vào tốc độ của mình Diệp Tinh Hà đang liên tục đuổi theo Điền Dũng.

Lúc này Diệp Tinh Hà chẳng khác nào tử thần trên chiến trường cả.

Quân Thịnh nháo nhào bỏ chạy ra càng xa Diệp Tinh Hà càng tốt nhưng vẫn có vố số người biến thành đuốc sống cộng thêm gió thổi làm cho ngọn lửa này càng lúc càng lan rộng.

Nó hoàn toàn không bị giới hạn bởi khoảng cách như Lĩnh Vực bình thường.

Quân Thịnh đang có nguy cơ tất cả đều sẽ bị thiêu rụi trong biển lửa này.

Chưa kể đến đội 4 Lăng Vệ đi phía sau.

Họ dùng Hoá Bình và đửng đủ xa để không bị Liệt Nhất nung nóng cho nên vẫn đang hoàn toàn yên ổn chém giết.Đứng từ phía ngoài Dương tướng quân có kinh nghiệm hơn 20 năm đánh trận cũng phải thốt lên- Chưa từng có trận chiến nào lại tàn bạo đến thế này.

Diệp tướng quân quá đáng sợ.Quân sỹ Hắc Long Quân nghe được đều điên cuồng gật đầu.

Cách đó không xa một vị Lăng Vệ cũng liền lên tiếng.- Điện hạ luôn đi cùng Diệp tướng quân hẳn là vì biết nếu để Diệp tướng quân một mình thì sẽ thành thế này.Môt lần nữa Dương tướng quân cùng Hắc Long Quân gật đầu như bổ củi.Địa ngục lửa này càng lúc càng thiêu rụi nhiều quân Thịnh hơn và Điền Dũng càng lúc càng mệt mỏi hơn.

Hắn phải dùng đến Hoàng Hổ Vương cố gắng chặn bớt những ảnh hưởng vòng ngoài của Liệt Nhật mà rút chạy.

Nhưng mà lúc này ngựa của hắn cũng đã bốc cháy khiến cho Điền Dũng buộc phải đi bộ mà đi bộ với tốc độ của Diệp Tinh Hà thì cái chết là thứ đang chờ hắn..


Chương trước Chương tiếp
Loading...