Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch
Chương 49
Quả nhiên, ba giây sau, cánh cửa được mở ra, bọn họ ở bên ngoài đấm đá một thôi một hồi, bên trong chẳng hề có động tĩnh gì, Mạc Hiển vừa tới gõ cửa thì cửa mở ra.
Cánh cửa vừa mở ra, một đám người xung quanh đã lao tới như ong vỡ tổ.
Tân Lan theo bản năng trốn ở phía sau lưng Mạc Hiển, nếu không phải vì nghe thấy giọng nói của người này thì cô sẽ không ra ngoài, điện thoại báo cảnh sát đều gọi tới chát máy rồi, nhưng họ đều nói sẽ thu xếp. nhanh chóng, nhưng đã qua một giờ rồi, thậm chí còn không thấy cả cái bóng cảnh sát đâu.
Điều duy nhất cô có thể làm là gọi lại cho anh chàng này quay lại, ở một khía cạnh nào đó, anh ta cũng tương đối đáng tin cậy!
“tui rat”
Mạc Hiển hét lớn một tiếng, chiếc bình hoa bên cạnh không hiểu sao bị vỡ nát, đám người vừa định lao vê phía trước cũng đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt như nhìn xuyên thấu người ta kia khiến mọi người có mặt đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Bác cả tôi đã uống thuốc của công ty cô ta, bây giờ lâm vào hôn mê bất tỉnh! Tôi cần một lời giải thích. Đám công ty lớn các người cậy quyền cậy thế muốn làm xằng làm bậy gì thì làm, như thế cũng được sao!”. Một người đàn ông có râu giận dữ hét lên.
Quả thật, có một người đàn ông trung niên nằm trên cáng thương bên cạnh, miệng sùi bọt mép, toàn thân run lên lẩy bẩy
Nói thật thì, trong trường hợp này, thay vì đưa ông ta đến bệnh viện, lại đưa đến đây để gây rối!
Đúng là có hiếu quá cơ!
“Bữa trưa ông chú này ăn cua à?”, Mạc Hiển nheo. mắt lại, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Sao, uống thuốc cảm của các người thì không được ăn cua sao?”, người đàn ông lạnh lùng nói.
Anh lập tức nhờ người bên cạnh đi lấy một cốc nước xà phòng, thuốc cảm thông thường chắc chắn sẽ không có phản ứng với cua, nhưng nếu ăn mấy quả hồng rồi sau đó ăn cua thì cũng chưa chắc.
“Có phát sóng trực tiếp không?”, Mạc Hiển nhìn hai phóng viên cười khúc khích.
Hai người nhìn nhau, do dự vài giây, sau đó khẽ gật đầu.
“Có phát sóng trực tiếp thì tốt! Cua kết hợp cùng hồng rất dễ gây ra các triệu chứng như gout, sốc, bình thường cho uống nước xà phòng sẽ có tác dụng, nếu có tác dụng thì rõ ràng không liên quan gì đến việc có uống thuốc cảm hay không! Nếu không có tác dụng, muốn đền bao nhiêu tiên, cô Tân sẽ không thiếu một xu! Đúng không, chủ tịch Tân?”
Mạc Hiển quay đầu lại nhìn Tần Lan, ánh mắt híp híp cùng nụ cười xấu xa.
Vấn đề thường thức đơn giản như thế, Tần Lan vậy mà không nghĩ tới, cô ấy chỉ là thấy đám đông nhiều người như vậy lao về phía mình, liền chạy nhanh trốn vào văn phòng.
Nhưng mà trong tình huống như vậy, những người này cũng sẽ không nghe cô ấy giải thích, rõ ràng đều là đến quấy đục nước, làm sao có thể nghe một cô gái như Tần Lan giải thích.
Ở phía sau giở trò chính là muốn Tần Lan thân bại danh liệt, đẩy cô ấy đến bờ vực sụp đổ, không thể tiếp tục công việc, chỉ cần cô ấy tiếp tục làm chủ tịch, công ty này vĩnh viễn không có ngày yên bình.
“Nếu là nguyên nhân do dược phẩm của công ty tôi, tôi sẵn lòng bồi thường gấp mười lần!”, Tần Lan nhìn mọi người gật đầu nói, đồng thời là nói trước camera.
“Nghe thấy rồi chứ!”
Mạc Hiển bưng cốc xà phòng đi về phía người đàn ông trung niên trên cáng cứu thương, anh nhỏ giọng nói với nụ cười xấu xa: “Thực ra đây cũng không phải nước xà phòng, là nước tôi vừa rửa chân mà thôi, mặt khác bỏ thêm một ít nguyên liệu vào bên trong cho anh, hiệu quả càng tốt hơn!”
Kết quả anh vừa nói xong, người đàn ông trung niên vốn vẫn đang co quắp trên cáng cứu thương, lập tức ngồi bật dậy.
“Mẹ kiếp! Một mùi chân thối!”
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta, hai người phóng viên cũng ngơ ngác.
Một giây trước còn nằm trên cáng cứu thương miệng phun bọt mặt mày nhăn nhó, giây tiếp theo đã lập tức lấy lại sức sống?
Là thật là giả, không phải vừa nhìn đã hiểu ngay!
Anh đi đến trước mặt Tần Lan nhỏ giọng nói: “Có muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này không?”
“Nói thừa, anh nói xem?”
“Mười tỷ!”
“Anh thế quái nào còn tận dụng cơ hội như thế hả! Suốt ngày chỉ có tiền tiền tiền!”
“Vậy cô tự mình giải quyết đi, tôi rút đây!”
Nói xong, Mạc Hiển liền chuẩn bị đi, Tần Lan túm lấy tay áo của anh kéo lại: “Đồng ý! Lập tức đuổi bọn họ đi, nhanh lên!”
“Được, đưa ví tiền của cô cho tôi!”
“Cần ví tiền làm gì?”
Tần Lan lấy ví tiền của mình ra, Mạc Hiển giật lấy, lấy mấy nghìn tệ tiền mặt trong đó ra tung lên không trung.
“Cầm tiền, mau cút đi --!”
Cánh cửa vừa mở ra, một đám người xung quanh đã lao tới như ong vỡ tổ.
Tân Lan theo bản năng trốn ở phía sau lưng Mạc Hiển, nếu không phải vì nghe thấy giọng nói của người này thì cô sẽ không ra ngoài, điện thoại báo cảnh sát đều gọi tới chát máy rồi, nhưng họ đều nói sẽ thu xếp. nhanh chóng, nhưng đã qua một giờ rồi, thậm chí còn không thấy cả cái bóng cảnh sát đâu.
Điều duy nhất cô có thể làm là gọi lại cho anh chàng này quay lại, ở một khía cạnh nào đó, anh ta cũng tương đối đáng tin cậy!
“tui rat”
Mạc Hiển hét lớn một tiếng, chiếc bình hoa bên cạnh không hiểu sao bị vỡ nát, đám người vừa định lao vê phía trước cũng đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt như nhìn xuyên thấu người ta kia khiến mọi người có mặt đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Bác cả tôi đã uống thuốc của công ty cô ta, bây giờ lâm vào hôn mê bất tỉnh! Tôi cần một lời giải thích. Đám công ty lớn các người cậy quyền cậy thế muốn làm xằng làm bậy gì thì làm, như thế cũng được sao!”. Một người đàn ông có râu giận dữ hét lên.
Quả thật, có một người đàn ông trung niên nằm trên cáng thương bên cạnh, miệng sùi bọt mép, toàn thân run lên lẩy bẩy
Nói thật thì, trong trường hợp này, thay vì đưa ông ta đến bệnh viện, lại đưa đến đây để gây rối!
Đúng là có hiếu quá cơ!
“Bữa trưa ông chú này ăn cua à?”, Mạc Hiển nheo. mắt lại, nhỏ giọng hỏi một câu.
“Sao, uống thuốc cảm của các người thì không được ăn cua sao?”, người đàn ông lạnh lùng nói.
Anh lập tức nhờ người bên cạnh đi lấy một cốc nước xà phòng, thuốc cảm thông thường chắc chắn sẽ không có phản ứng với cua, nhưng nếu ăn mấy quả hồng rồi sau đó ăn cua thì cũng chưa chắc.
“Có phát sóng trực tiếp không?”, Mạc Hiển nhìn hai phóng viên cười khúc khích.
Hai người nhìn nhau, do dự vài giây, sau đó khẽ gật đầu.
“Có phát sóng trực tiếp thì tốt! Cua kết hợp cùng hồng rất dễ gây ra các triệu chứng như gout, sốc, bình thường cho uống nước xà phòng sẽ có tác dụng, nếu có tác dụng thì rõ ràng không liên quan gì đến việc có uống thuốc cảm hay không! Nếu không có tác dụng, muốn đền bao nhiêu tiên, cô Tân sẽ không thiếu một xu! Đúng không, chủ tịch Tân?”
Mạc Hiển quay đầu lại nhìn Tần Lan, ánh mắt híp híp cùng nụ cười xấu xa.
Vấn đề thường thức đơn giản như thế, Tần Lan vậy mà không nghĩ tới, cô ấy chỉ là thấy đám đông nhiều người như vậy lao về phía mình, liền chạy nhanh trốn vào văn phòng.
Nhưng mà trong tình huống như vậy, những người này cũng sẽ không nghe cô ấy giải thích, rõ ràng đều là đến quấy đục nước, làm sao có thể nghe một cô gái như Tần Lan giải thích.
Ở phía sau giở trò chính là muốn Tần Lan thân bại danh liệt, đẩy cô ấy đến bờ vực sụp đổ, không thể tiếp tục công việc, chỉ cần cô ấy tiếp tục làm chủ tịch, công ty này vĩnh viễn không có ngày yên bình.
“Nếu là nguyên nhân do dược phẩm của công ty tôi, tôi sẵn lòng bồi thường gấp mười lần!”, Tần Lan nhìn mọi người gật đầu nói, đồng thời là nói trước camera.
“Nghe thấy rồi chứ!”
Mạc Hiển bưng cốc xà phòng đi về phía người đàn ông trung niên trên cáng cứu thương, anh nhỏ giọng nói với nụ cười xấu xa: “Thực ra đây cũng không phải nước xà phòng, là nước tôi vừa rửa chân mà thôi, mặt khác bỏ thêm một ít nguyên liệu vào bên trong cho anh, hiệu quả càng tốt hơn!”
Kết quả anh vừa nói xong, người đàn ông trung niên vốn vẫn đang co quắp trên cáng cứu thương, lập tức ngồi bật dậy.
“Mẹ kiếp! Một mùi chân thối!”
Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta, hai người phóng viên cũng ngơ ngác.
Một giây trước còn nằm trên cáng cứu thương miệng phun bọt mặt mày nhăn nhó, giây tiếp theo đã lập tức lấy lại sức sống?
Là thật là giả, không phải vừa nhìn đã hiểu ngay!
Anh đi đến trước mặt Tần Lan nhỏ giọng nói: “Có muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này không?”
“Nói thừa, anh nói xem?”
“Mười tỷ!”
“Anh thế quái nào còn tận dụng cơ hội như thế hả! Suốt ngày chỉ có tiền tiền tiền!”
“Vậy cô tự mình giải quyết đi, tôi rút đây!”
Nói xong, Mạc Hiển liền chuẩn bị đi, Tần Lan túm lấy tay áo của anh kéo lại: “Đồng ý! Lập tức đuổi bọn họ đi, nhanh lên!”
“Được, đưa ví tiền của cô cho tôi!”
“Cần ví tiền làm gì?”
Tần Lan lấy ví tiền của mình ra, Mạc Hiển giật lấy, lấy mấy nghìn tệ tiền mặt trong đó ra tung lên không trung.
“Cầm tiền, mau cút đi --!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương