An Nhạc
Chương 3
08.
Cho tới bây giờ Phương Trạch cũng không biết chuyện này.
Cho nên hiện tại đột nhiên nghe nói, cả người đều ngây dại.
“Bà xã, em chưa từng nói chuyện này với anh.” Ánh mắt anh ấy đỏ bừng, nắm chặt tay tôi, dường như đang đè nén điều gì đó.
“Người đó là ai?” Anh ấy hỏi tôi: “Người bắt nạt em là ai?”
Bề ngoài của Phương Trạch dịu dàng, trên thực tế, trong xương cốt còn tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác.
Tôi biết anh ấy lại muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, vội vàng ôm anh ấy, hôn lên mặt anh ấy một cái: “Đều đã qua rồi, đời này của chúng ta sống thật tốt là được!”
“…”
An Nhiên cứ như vậy mà đi theo chúng tôi đến Châu Thành.
Đối với việc chúng tôi đột nhiên rời đi, cha tôi rất tức giận, trực tiếp cắt thẻ ngân hàng của chúng tôi.
Đời này không có vốn khởi nghiệp, nhưng Phương Trạch lại không hoảng hốt chút nào.
Cũng đúng, đời trước ở trung tâm thương mại nhiều năm như vậy, anh ấy quá rõ ràng nên nắm bắt cơ hội, tạo ra cơ hội như thế nào.
Tối hôm sau, An Nhiên chặn tôi lại trước cửa khách sạn.
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt có chút phức tạp: “Tôi muốn nói chuyện với chị.”
Phương Trạch cau mày, muốn kéo tôi đi.
Từ khi sống lại tới nay, anh ấy vẫn luôn rất sợ hãi khi tôi và cô ta ở chung.
Nhưng An Nhiên túm lấy quần áo của tôi, cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, vậy mà tôi lại nhìn thấy sự cầu xin từ trong mắt cô ta.
Tôi ngẩn người: “Cô muốn nói chuyện gì?”
Phương Trạch đi về phía dưới đèn đường cách đó không xa chờ tôi, vẫn nhìn về phía tôi.
An Nhiên thu tầm mắt, đưa một tấm thẻ cho tôi.
“Trước khi rời nhà, mẹ tôi cho tôi.” Cô ta cúi đầu: “Cho hai người.”
Tôi có chút nghi ngờ: “Cô làm gì vậy?”
“An Nhạc, tôi không thể so với chị.” An Nhiên nhếch khóe miệng cười, cười còn khó coi hơn cả khóc: “Đời này tôi không so đo với chị nữa.”
“Lời lúc trước chị nói rất đúng, cách để có thể thắng chị, không nhất thiết phải dựa vào đàn ông.”
Tôi kinh ngạc: “Cô bị cái gì kích thích vậy?”
Sao đột nhiên lại giống như biến thành một người khác thế?
An Nhiên trợn trắng mắt không để ý tới tôi.
Phương Trạch ở phía xa xa bất động nhìn bên này, sợ An Nhiên đột nhiên nổi điên.
An Nhiên im lặng một lúc.
Trước khi tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà nói chuyện, cô ta lại mở miệng: “Xin lỗi.”
Tôi sững sờ.
“Kiếp trước, là tôi có lỗi với chị.”
Mắt cô ta đỏ lên, nắm chặt tay.
“Cô…” Tôi nhìn cô ta, cổ họng có chút khô khốc: “Sao đột nhiên…”
“Tấm thẻ kia, hai người cầm đi, về sau tôi sẽ không tới quấy rầy hai người nữa.” An Nhiên ngắt lời tôi, hít sâu một hơi, lau đi nước mắt: “An Nhiên tôi cũng không kém, tôi tốt nghiệp đại học danh tiếng, học cái gì cũng nhanh, tôi không dựa vào đàn ông thì cũng có thể sống rất tốt.”
Trước khi đi, cô ta mỉm cười với tôi: “Nhưng tôi vẫn hâm mộ cô, An Nhạc, vận may của cô tốt hơn tôi.”
Lúc An Nhiên đi, bước chân nhẹ đi không ít.
Cô ta quấn mình trong chiếc áo khoác, đi từng bước một về phía trước.
Phương Trạch đi tới nắm tay tôi: “Trở về đi!”
“Ừm.”
09.
Khi mùa đông trôi qua, cuộc sống của chúng tôi trở nên bận rộn.
Dựa theo ký ức kiếp trước, Phương Trạch bắt đầu gây dựng con đường sự nghiệp lần thứ hai của anh ấy.
Đời này, anh ấy đã tránh được những rủi ro có thể tránh, cũng bớt đi những con đường vòng.
Cho nên, anh ấy trở nên bận rộn hơn.
Cho đến một buổi tối, anh ấy trở về từ bên ngoài, người toàn mùi rượu.
Anh ấy ôm tôi một cách bất thường.
Đợi đến khi anh ấy ngủ, tôi mới chui ra.
Bật đèn lên, tôi thay anh ấy cởi quần áo, lại nhìn thấy vết thương trên tay anh ấy.
Vết trầy ở khớp ngón tay rất rõ ràng, còn rỉ máu.
Tôi im lặng vài giây, bôi thuốc cho anh ấy.
Phương Trạch không nói, tôi cũng không hỏi.
Chỉ lặng lẽ hỏi thăm một vài đối tác của Phương Trạch cùng ở một quán rượu.
Đối tác sửng sốt một chút: “Phương Trạch bị thương? Tôi không biết, lúc ấy không khí tiệc rượu rất tốt, không có xung đột.”
Anh ta suy nghĩ một chút còn nói: “Đêm đó hình như cũng có một ông chủ bị thương, nghe nói là bị người khác che đầu đánh một trận ở WC, không ai nhìn thấy là ai đánh…”
Tôi mừng quá hỏi thêm một câu nữa: “Vậy ông chủ kia tên là gì?”
“Vương Chấn.”
À… Là ông chủ kiếp trước đã bắt nạt tôi.
Tôi đột nhiên hiểu ra vết thương trên tay Phương Trạch là từ đâu mà có.
Bản lĩnh, còn học được đánh người giấu mặt.
Ngoại trừ khúc nhạc đệm nhỏ kia, con đường gây dựng sự nghiệp của Phương Trạch có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Thuận đến mức các đối tác của anh ấy đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“A Trạch, cậu thật sự rất giỏi!” Anh ta rất kích động: “Làm sao cậu biết khoa học kỹ thuật Hoa Minh có hứng thú với lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, dự án của chúng ta chính là thứ họ đang muốn!”
Sau khi Phương Trạch kiếm được một ít tiền, mua một căn nhà nhỏ bảy mươi mét vuông ở Châu Thành.
Anh ấy nói: “Anh muốn mau chóng cho em một gia đình.”
Việc thiết kế trang trí ngôi nhà này đều là tôi tự mình làm, lúc làm tiệc tân gia, chúng tôi không mời quá nhiều người, chỉ có bạn bè quen biết đến cùng chúc mừng.
Bọn họ có chút kinh ngạc, nhìn qua nhìn lại: “Chị dâu, phòng chị thiết kế thật sự rất đẹp, rất có phong cách.”
Có người la ó: “Chị dâu dứt khoát mở một phòng làm việc thiết kế nội thất đi, nhất định sẽ nổi tiếng!”
Tôi học đại học về thiết kế, ước mơ trước đây của tôi cũng là làm một nhà thiết kế nội thất.
Người nói vô tình, người nghe có tâm.
Đêm đó, mọi người tản đi, Phương Trạch liếc mắt một cái đã nhìn ra tôi không yên lòng.
Anh ấy dọn dẹp nhà cửa và kéo tôi ra ban công.
Bên ngoài có người đang bắn pháo hoa, bầu trời rực rỡ.
“Bà xã, em muốn làm gì thì làm, anh mãi mãi ủng hộ em.”
Anh ấy nói: “Anh không muốn em bị mắc kẹt trong căn nhà nhỏ này vì anh.”
“An Nhạc, em nên có một cuộc sống đặc sắc hơn.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa.
Phương Trạch xoay người đi qua mở cửa.
Là cậu bé chạy vặt.
Hắn đưa một bưu kiện tới: “Có người nhờ tôi đưa quà tân gia tới.”
Không nói là ai đưa, mở gói hàng ra, là một cái khóa vàng tinh xảo.
“Đoán ra là ai không?”
Phương Trạch hỏi tôi.
“An Nhiên.”
10.
Gặp lại An Nhiên, là ngày văn phòng thiết kế của tôi khai trương.
An Nhiên là khách hàng đầu tiên bước vào.
“Tôi còn chưa mua nhà, nhưng muốn đặt chỗ trước.”
“Sau này căn nhà đầu tiên của tôi, chị tới giúp tôi thiết kế nhé?”
Bây giờ chúng tôi cũng có thể ngồi trong quán cà phê tĩnh tâm nói chuyện phiếm.
An Nhiên nói cô ta đang làm kinh doanh thương mại điện tử xuyên biên giới.
Cùng với sự phổ biến của Internet và sự phát triển của công nghệ, thương mại điện tử xuyên biên giới dần dần xuất hiện một số nền tảng để thực hiện việc bán và phân phối hàng hóa qua biên giới thông qua việc tự xây dựng kho hàng và hệ thống hậu cần ở nước ngoài.
Đây là một cơ hội.
An Nhiên chuẩn bị nắm bắt cơ hội lần này.
Cho tới bây giờ, tôi mới phảng phất quen biết cô ta.
Cô ta lại nói đến nhà họ An, từ sau khi chúng tôi rời đi, nhà họ Chu ngoài sáng trong tối bắt đầu chèn ép sản nghiệp nhà họ An.
Cô ta vẫn giữ liên lạc với mẹ.
“Cha bắt đầu say rượu, vừa uống say đã mắng chúng ta, mắng từng người.”
“Nói chúng ta vô ơn, nói chúng ta bất hiếu.”
Nói đến đây, cô ta dừng một chút: “Kiếp trước, ông ấy muốn đoạn tuyệt quan hệ với chị, thật ra không phải do tôi và mẹ tôi xúi giục, là vì ông ấy muốn lấy lòng tôi, tự mình quyết định làm như vậy.”
“Người cha này của chúng ta, thật là khôn khéo.”
“…”
Sống lại một đời, chúng tôi đều ăn được lợi nhuận của thời đại.
Công ty của Phương Trạch thuận lợi mở ra, anh ấy biết dùng người giỏi, đề bạt không ít người trẻ tuổi có tài năng thiếu cơ hội.
Bọn họ dựa vào một bầu nhiệt huyết, theo Phương Trạch tạo dựng tên tuổi ở Châu Thành.
Nghe nói sự nghiệp của An Nhiên cũng có khởi sắc rất lớn.
Thành lập công ty thương mại điện tử của mình, cả người bận tối mày tối mặt.
Còn tôi thì tập trung vào văn phòng của mình.
Mặc dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng nội tâm của tôi lại giàu có.
Cả đời này giống như không khác gì kiếp trước, nhưng cẩn thận ngẫm lại, dường như mọi thứ đã khác.
Có đôi khi, tôi sẽ cùng Phương Trạch tham gia một số bữa tiệc thương mại.
Anh ấy kéo tay tôi, giới thiệu với người khác: “Đây là vợ tôi.”
Những cô gái trẻ tuổi có ý nghĩ khác lập tức hiểu rõ trong lòng, lúc trao đổi cũng có ý thức về ranh giới.
Họ đều là những người phụ nữ có sự nghiệp riêng, và đối với họ mà nói, không thiếu đàn ông.
Bọn họ ăn uống linh đình, tôi khó tránh khỏi cảm thấy nhàm chán.
Sau khi nói với Phương Trạch một tiếng, tôi đi đến bên cửa sổ hít thở không khí.
Trên phòng tiệc dường như cũng rất náo nhiệt, nghe nói có công ty khác tổ chức tiệc ở đây.
Tôi nhìn xuống và vô tình nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Đó là An Nhiên.
Dường như cô ta đã uống say, bước chân có chút lảo đảo.
Phía sau có một nam sinh, mặc áo sơ mi sạch sẽ, mái tóc trên trán có vẻ rất trẻ trung.
Anh ta đưa tay đỡ lấy An Nhiên, nhíu mày, sự quan tâm trong mắt cũng sắp tràn ra.
“Ô.” Tôi hăng hái, ghé vào bên cửa sổ nhìn xuống.
An Nhiên đẩy nam sinh ra ngoài.
Nam sinh lại tiến lên.
Sắc mặt An Nhiên không tốt lắm, nói gì đó với anh ta.
Nhìn khẩu hình của cô ta, không giống như là lời hay ho.
Tôi đang do dự có nên đi xuống giải vây cho cô ta hay không, giây tiếp theo, An Nhiên vươn tay túm lấy cổ áo nam sinh kia, kéo người cúi đầu xuống.
Nhìn An Nhiên kiễng chân hôn môi nam sinh kia, rượu vang đỏ trong tay tôi run lên, suýt chút nữa hắt ra.
Bàn tay ấm áp che mắt tôi từ phía sau.
“Phi lễ chớ nhìn.”
Tôi lấy bàn tay Phương Trạch xuống, nhìn đến say sưa: “Thật tốt, nam sinh kia thoạt nhìn…”
Phương Trạch nhìn tôi: “Cái gì?”
Âm cuối hơi cao lên.
“Còn trẻ.”
Phương Trạch kéo tôi ra khỏi cửa sổ, nghiêng đầu ghé vào tai tôi thấp giọng hỏi: “Bà xã, em đang chê anh già à?”
Lúc này tôi còn chưa có phản ứng, ngữ khí của anh ấy không đúng lắm.
Buổi tối hôm đó, cầu xin tha thứ cũng không kịp rồi…
11.
An Nhiên yêu đương với nam sinh kia.
Tôi hỏi cô ta về tình trạng của chàng trai kia: “Trong nhà có tiền không?”
“Gia đình bình thường.”
“Anh ta rất thông minh tài giỏi sao?”
“Cũng tạm được, cũng là trình độ bình thường.”
Tôi lại hỏi: “Vậy cô vừa ý anh ta ở điều gì?”
Điều này hoàn toàn khác với tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của An Nhiên.
An Nhiên đẩy ly cà phê trước mặt, cười cười: “Anh ta thích tôi, rất thích.”
“Tôi đồng ý cho anh ta một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội.”
Tán gẫu một hồi, An Nhiên xách túi đứng dậy rời đi.
Lúc gần đi, cô ta hẹn tôi: “Tôi và người khác mở quán bar, chị có thời gian đến ngồi một chút? Tôi bảo người pha cho chị một ly rượu ngon.”
“Đến ngồi một chút thì được, nhưng không uống rượu đâu.”
An Nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi cười cười, sờ sờ bụng: “Tôi mang thai rồi.”
Ánh mắt An Nhiên chuyển qua bụng tôi, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Sau khi sửng sốt thật lâu, cô ta nói: “Thật tốt.”
“…”
Khi tôi mang thai năm tháng, Phương Trạch có một công việc quan trọng cần bàn, phải đi công tác nửa tháng.
Anh ấy do dự rất lâu, cuối cùng cũng bị tôi khuyên đi.
Ngày hôm sau Phương Trạch rời đi, An Nhiên mang theo hành lý tới cửa.
Tôi sửng sốt một chút: “Cô làm gì vậy?”
Cô ta liếc mắt một cái: “Chị là một phụ nữ có thai, vậy mà Phương Trạch cũng yên tâm để chị ở nhà một mình.:
“Nhường đường một chút, tôi đi thu dọn phòng.”
An Nhiên không nói lời nào mà ở lại nhà tôi.
Ban ngày cô ấy đến công ty làm việc, vừa tan ca sẽ về nhà tiếp tục làm việc bên cạnh tôi.
Cô ấy thuê vài bảo mẫu, không cho tôi làm chút việc nào.
Dần dần, tôi cũng nhận ra, dường như An Nhiên đặc biệt quan tâm đứa bé trong bụng tôi.
Vào một buổi tối, An Nhiên có chút chán nản trong công việc, uống mấy ly rượu vang đỏ.
Uống rượu xong, cũng không quên thúc giục tôi đi ngủ đúng giờ, uống thuốc bổ trước khi ngủ.
Tôi ngăn cô ấy lại: “An Nhiên, em đang cảm thấy áy náy sao?”
Bởi vì kiếp trước lái xe đụng tôi.
Còn giết cả đứa bé trong bụng tôi.
Cả người An Nhiên cứng ngắc bởi vì câu hỏi này của tôi, ngón tay kéo chăn của cô ta cũng trở nên trắng bệch.
Tôi không thúc giục cô ấy, chỉ lẳng lặng nhìn.
Tay An Nhiên buông xuống, cô ta chậm rãi quỳ gối trước giường tôi, trán vùi trong lòng bàn tay tôi, sống lưng cong xuống.
Giọng nói của cô ta mang theo nức nở và nghẹn ngào: “Lúc ấy tôi thật sự không biết chị đang mang thai, nếu tôi biết, tôi sẽ không làm…”
“Xin lỗi, mỗi lần nửa đêm mơ về chị đều gặp ác mộng, tôi mơ thấy chị cả người đầy máu, ôm một đứa bé tới tìm tôi, đứa bé kia gọi tôi là dì nhỏ…”
Cô ta mượn hơi rượu, nói ra lời đọng lại trong lòng mình đã lâu.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta khóc trước mặt mình.
Không, lần thứ hai.
Nhìn vai cô ta nhẹ nhàng phập phồng, tôi đột nhiên nhớ tới cảnh tượng khi còn bé lần đầu tiên gặp cô ta.
Khi đó, tôi mười tuổi, cô ta tám tuổi.
Mẹ kế kéo cô ta đến nhà họ An.
“Đi, đó là chị của con, con đi chơi với chị đi.”
Cha tôi đẩy cô ta đi tìm tôi chơi.
Cô ta rụt rè đi về phía tôi một bước, khi đó địch ý của tôi đối với hai mẹ cô ta rất lớn, chỉ trừng mắt liếc cô ta một cái rồi xoay người rời đi.
An Nhiên dừng lại, không dám đi tiếp.
Cha tôi sắp xếp cho cô ta học cùng trường với tôi, bởi vì tôi, An Nhiên ở trường học cũng không dễ chịu gì.
Mọi người đều biết cô ta là con riêng của cha tôi, ngoài sáng trong tối làm khó cô ta.
Tuy việc này không phải tôi bày mưu tính kế, nhưng tôi cũng không ngăn cản.
Sau đó, bạn tôi hỏi tôi: “Em gái kế của cậu thật là vô liêm sỉ, cậu không để ý tới cô ta, vậy mà cô ta còn đi theo phía sau cậu gọi chị.”
Tôi nói: “Đúng vậy, cô ta giống mẹ, khiến người ta chán ghét.”
Quay người lại mới phát hiện An Nhiên ở cách đó không xa đang nhìn chúng tôi.
Trong tay còn cầm chiếc bánh ngọt do mẹ cô ta làm.
Hẳn là cố ý tới tặng cho tôi.
Tôi nhìn cô ta và cô ta cũng nhìn tôi.
Sau đó ánh mắt đỏ lên, gắt gao cắn môi, nước mắt chảy xuống…
Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ta khóc.
Về sau, cô ta bắt đầu đối nghịch với tôi, so sánh với tôi, tranh đoạt với tôi ở khắp mọi nơi.
Bây giờ nghĩ lại, sau này cô ta trở nên cố chấp cực đoan như vậy, công lao của tôi cũng không ít.
Tôi thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ bả vai An Nhiên.
Đừng khóc.
Tôi nói: “Vừa rồi cháu ngoại cô đá chị, nói không thích nghe dì nhỏ khóc.”
An Nhiên ngừng khóc, hai má cô ta ửng đỏ, đưa tay xoa xoa mặt.
Chậm rì rì đứng dậy: “Chị mau nghỉ ngơi đi, tôi còn có việc bận.”
Cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, xoay người rời khỏi phòng tôi.