Áng Mây Trong Mắt - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:19:22
Mắt sáng rỡ, nắm chặt tay :
“Vậy rời khỏi ngôi nhà đó ? Bọn đã nghĩ một kế hoạch siêu hảo ! Chắc chắn sẽ giúp !”
Có lẽ vì ánh sáng trong đôi mắt quá rực rỡ.
Cũng thể là vì ấm từ cái nắm tay .
Tạ Du An bất giác tin tưởng.
Cậu :
“Được.”
13
Chiều tối, và Giang Ninh đang nấp ngoài cổng trường chờ phục kích.
Tôi xổm bên cạnh Tạ Du An, ghi chép sổ nhỏ.
“Tôi hỏi , mẹ ghét nhất làm gì?”
“Điểm kém, về nhà trễ, khóa cửa phòng, tám chuyện quá mười phút… còn…”
Tạ Du An ngập ngừng, bổ sung thêm một từ:
“Yêu sớm.”
Tôi tin sái cổ, gật gù ghi , còn khoanh tròn chữ “yêu sớm” :
“Được, kế hoạch !”
Tôi lập tức khoác tay Tạ Du An, làm bộ như bạn gái nhỏ dính , bước về phía cổng trường.
Cơ thể Tạ Du An lập tức cứng đờ.
Tôi khựng , mới nhận làm gì.
Đêm xuống yên tĩnh đến mức rõ cả tiếng thở.
Hai nhịp thở quyện ,
ơ… mờ ám đấy nha.
Chỉ mấy bước ngắn thôi mà thấy càng càng ngượng, càng càng chột .
Vừa bước khỏi cổng, đang trong bóng tối hét lên một tiếng:
“Không !”
Tên ngốc ! Lộ bài luôn còn !
Tôi kịp phản ứng, đã thấy mẹ nuôi của Tạ Du An tức giận sấn tới, vẻ mặt chẳng hề tiếng hét làm ảnh hưởng.
Kế hoạch thành công!
Tôi chần chừ, nắm tay Tạ Du An chạy trốn.
Mới rẽ một góc, và Giang Ninh đã đuổi theo .
Anh vẫn ngừng hét lên:
“Ai cho nắm tay em gái hả? Buông ! Buông !”
Tôi gượng:
“Ha ha, thực là em nắm tay mà.”
Anh càng hét to hơn.
Nếu Giang Ninh kịp bịt miệng, chắc mấy nhà quanh đó tưởng cháy nhà mà chạy .
14
Tối hôm đó, cho Tạ Du An ngủ ở phòng khách xa nhất. Sáng hôm , cả đám cùng đến trường.
như đoán, bà đã đợi sẵn ở văn phòng.
Tạ Du An với , bà tên là Tạ Ân.
Vừa thấy , ánh mắt bà như phun lửa, lao đến hét:
“Là con nhỏ trơ trẽn quyến rũ con trai tao ? Lại đây! Còn nhỏ mà học đòi yêu đương, cha mẹ dạy kiểu gì thế hả?!”
Anh rằng chắn mặt .
Tạ Ân nắm cổ áo đẩy sang một bên.
Anh thuận đà ngã , ôm chân la lớn:
“A! Gãy chân ! Đền tiền!”
Tôi cũng quỳ sụp xuống, nước mắt ngấn ngấn, lay vai :
“Anh ơi! Anh đừng chết mà ơi!”
Sáng sớm, văn phòng chỉ mỗi cô Dư trực ban, cô vốn biết rõ cảnh của Tạ Du An.
Nhìn màn kịch của hai em , bỗng chị như khai sáng:
“Trời đất ơi, Thẩm thiếu gia, thương ? Tôi gọi nhà đến đón ngay! chuyện liên quan trường học nhé, chuyện ai làm chịu, để mẹ của Tạ Du An tự chịu trách nhiệm .”
“Không liên quan cái gì mà liên quan?!” – Anh lập tức nổi đóa.
“Tôi cho cô biết, chân mà chuyện gì, mấy toà nhà nhà tài trợ cho trường, đòi hết! Còn , Tạ Du An! Tôi sẽ khiến tìm trường trong nước nào dám nhận luôn!”
Tôi nghi ngờ câu cuối là tranh thủ trả thù riêng.
Tạ Ân giơ tay định tát , nhưng vẫn đánh xuống.
“Thiếu gia? Thẩm gia? Tài trợ xây trường?”
Bà lẩm bẩm, sắc mặt tái , gượng:
“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, dùng lực gì, làm mà gãy chân chứ?”
Anh hừ lạnh:
“Cô tính.”
Tạ Ân giận đến run tay:
“Mấy … mấy hợp tác gài bẫy !”
Tôi giả vờ sốc, che miệng hít một sâu:
“Dì , ăn cơm thì tùy, nhưng bậy là nha, văn phòng camera hết đó, rõ ràng là dì đẩy !”
Thấy tình hình bất lợi, Tạ Ân bắt đầu la lối:
“Tôi báo công an! Tôi báo công an!”
Tạ Du An vốn im lặng nãy giờ bỗng cất giọng:
“Mẹ, dừng .”
Tạ Ân sững sờ – đã lâu bà còn con trai gọi là “mẹ” nữa.
Bao năm qua, những lần bà điên cuồng gào thét, chỉ đổi sự im lặng lạnh lẽo của .
Những ngày tháng dịu dàng năm xưa, đã là chuyện của lâu .
15
Giọng Tạ Du An đều đều, như thể đang về một chuyện chẳng gì quan trọng:
“Con đã đủ 18 tuổi. Quyền giám hộ của mẹ với con đã chấm dứt. Con kết bạn với ai là chuyện của con.”
Giữa họ, từ đến nay… chỉ Tạ Ân là cần Tạ Du An chứ bao giờ là ngược .
Sự im lặng như nước lũ tràn khắp phòng.
Vẻ mặt Tạ Ân từ bàng hoàng sang tức giận, cuối cùng hóa thành tuyệt vọng.
Người đàn bà từ đầu đến giờ vẫn luôn giận dữ bỗng chốc khom , cúi xuống. Nước mắt chảy theo những nếp nhăn nơi khóe mắt, giống như một dòng sông uốn lượn.
“Sao con lời như ? Mẹ làm tất cả… chẳng đều vì cho con ? Du An, con hiểu?”
Tạ Du An bà, nhẹ giọng:
“Mẹ đã từng giúp con thoát khỏi cô nhi viện, con từng biết ơn. giờ… Nếu mẹ thật sự cho con, xin hãy buông tha cho con.”
Bên ngoài bắt đầu tiếng học sinh đến lớp, ríu rít náo nhiệt.
Không biết Tạ Ân nghĩ gì, bà ngơ ngác một lúc, cũng lưng bỏ .
Cô Dư ôm chồng bài kiểm tra, hiếm khi dịu giọng :
“Sáng sớm mà mấy đứa diễn kịch to ghê. thôi, còn trẻ mà, dù mặt là hố to cỡ nào, cũng sẽ vượt qua. Khi đầu , mấy chuyện … chẳng là gì cả.”
Cô vỗ vai Tạ Du An rời khỏi phòng.
Chỉ còn mấy đứa chúng ở .
Tôi thấy Tạ Du An mệt mỏi xoa trán.
Tôi biết, tâm trạng lúc … chắc chắn cực kỳ tệ.
Bỗng, Tạ Du An bước gần , hỏi khẽ:
“Tuệ Tuệ, thể… cho dựa một chút ?”
Cậu tựa đầu lên vai , nhưng kiềm chế, gần như chạm .
Tôi nghĩ, chỉ cần một chút chỗ dựa mà thôi.
Tôi liền vòng tay ôm chặt lấy , mong rằng thể làm thấy khá hơn.
Anh lập tức phát nổ, lưng Tạ Du An, đồng hồ gào lên:
“Ba mươi giây ! Hai đứa ôm ba mươi giây ! Này! Quá đáng thôi!”
Tạ Du An lịch sự buông , mỉm nhẹ nhàng:
“Cảm ơn.”
“Tsk, khách sáo gì chứ, bọn là bạn mà.”
Tôi rạng rỡ, bịt tai để kéo ngoài trong tiếng càm ràm dứt.
Tôi hề biết, phía , Tạ Du An vẫn đang dõi theo bóng lưng .
Trong đôi mắt đen sâu , dường như ẩn chứa những cảm xúc chẳng thể gọi tên.
Một lúc lâu , thì thầm:
“Bạn…”
“Chỉ là bạn thôi ?”
16
Kỳ thi thử đầu tiên kết thúc, phá kỷ lục, nhất khối!
Tôi sốc đến mức suýt làm rơi bút.
Tuy học hành cũng , nhưng trong nguyên tác truyện, từ lúc Tạ Du An chuyển đến trường từng rớt khỏi vị trí số một.
Giờ phút , bảng xếp hạng, cau mày trầm ngâm, khí chất thâm sâu khó lường.
Tôi rón rén lết tới, tìm chuyện gợi chuyện:
“Ôi, hôm nay thời tiết ghê ha~”
Tạ Du An đáp gọn một câu, giọng trầm thấp:
“Dạo trời vẫn còn se lạnh, —”
Tim đập thót một cái, lập tức cúi đầu 90 độ, thành thục và trơn tru mà xin :
“Xin xin , thật chép bài đấy! Về nhà sẽ dạy dỗ nghiêm khắc!”
Tạ Du An ngớ .
“Tôi đang định bảo, bảo mặc thêm áo, nhỡ cảm lây cho thì ?”
Hả?
Tôi như trời trồng.
Vốn tưởng định kiện tội “cướp hạng nhất” chứ?
Hóa là… lo cho ?
Tối về nhà, lập tức túm cổ áo .
“Nói! Sao thi hạng nhất?! Không biết là ai nữa , mau chui khỏi !”
“Chép thôi,” đáp tỉnh queo.
Tôi tối sầm mặt mày.
Thật sự là chép thiệt luôn hả?!
“Anh rảnh quá chép làm gì để nhất hả?!”
Anh mặt mày nghiêm nghị:
“Em , em thấy Tạ Du An dù đã thoát khỏi mẹ nuôi nhưng tinh thần vẫn cứ căng như dây đàn ? Anh chỉ dùng hành động để với rằng — thỉnh thoảng nhất cũng chẳng chết ai.”
Tôi đơ vài giây.
Không ngờ suy nghĩ tinh tế đến …
Tôi trách lầm .
Anh mỉm nhẹ, lấy từ lưng một hộp quà.
“Với , ba nếu thi hạng nhất sẽ mua cho cái máy chơi game đời mới.”
“Khoan! Thì đây mới là lý do thật sự hả?!!”
17
Cuộc sống lớp 12 cứ thế trôi qua tẻ nhạt…
Cho đến hôm kỳ thi nghiệp, trường nổ tung vì một tin động trời:
Giang Ninh tỏ tình giữa sân trường!
Giang Ninh?? Tỏ tình?? Với ai?!
Lẽ nào là… Tạ Du An?!
Tôi cố nuốt cục nghẹn trong cổ, lén sân thể dục.
Xa xa, cô gái khẽ vén tóc, nhẹ nhàng đưa một phong thư màu hồng cho con trai đối diện.
Lãng mạn, mơ mộng như phim thần tượng học đường .
mà… cái lưng học sinh … quen thế nhỉ?
Ơ kìa?! Là… á???
CHẾT RỒI!!!
Đừng để Tạ Du An thấy!
Tôi ngoắt sang tìm Tạ Du An, thấy đã ngay cửa sổ, xuống .
Thôi xong!
Cậu đã thấy!
Ánh mắt Tạ Du An chỉ dừng ở hai họ chừng một giây, hờ hững nơi khác.
Hỏng thật .
Chắc đang nghĩ nên chôn ở cho hợp phong thủy.
Tôi xoắn xuýt trong lòng.
Anh ơi, em vất vả bao lâu mới giúp giữ tình bạn mong manh giữa và nam chính, giờ qua giật luôn nữ chính là ?!
Anh khùng hả?!
Tôi cắn răng, mắt nhắm mắt mở, rón rén bước tới gần Tạ Du An.
Vừa thấy , bất giác nở một nụ nhẹ:
“Tuệ Tuệ, hồi nãy thấy sân—”
Tôi vội chen ngang:
“Hiểu lầm! Trời đất ơi, hiểu lầm to đùng ! Anh mù chữ, chắc tưởng thư tình là thư thách đấu!”
“…Mù chữ?” – Tạ Du An nhướng mày.
“Ừ ừ đúng !” – Tôi gật đầu lia lịa.
Cậu trầm ngâm :
“Cái nghiêm trọng đấy, nên cho khám.”
Gặp , uất nghẹn lắm luôn.
“Anh nhận lời hả?”
“Ch- mà… dù gì thì tụi vẫn đang là học-sinh cấp-ba, nên vẫn …h-học đã.”
Anh đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp.
Hơ, thành cà lăm luôn, nhưng chí ít vẫn còn chút nguyên tắc.
“Với … là trai em, đương nhiên làm gương cho em, yêu sớm.”
Tôi lạnh, định vặn , nhưng đột nhiên, trong đầu hiện lên gương mặt của Tạ Du An.
Yêu sớm? Là… ?
Một câu hỏi đáng để suy nghĩ.
Tôi chống cằm, chìm trầm tư, chẳng thèm thêm với nữa, lẳng lặng phòng mà biết, phía , mặt tối sầm , nghiến răng ken két:
“Quả nhiên… quả nhiên là thằng đó! Thằng khốn!”
18
Sau kỳ thi đại học, lập tức về nhà, lăn ngủ nguyên một ngày.
Tối mới mở mắt thì thấy tin nhắn từ Tạ Du An:
[Phim thích đang chiếu . Tối xem ? Tớ đặt nhà hàng .]
Tôi bật dậy, tung chăn chạy như bay.
“Anh! Sao gọi em dậy sớm chứ?!”
Anh dụi mắt từ phòng:
“Hả? Anh ngủ bao lâu ? Hôm nay là ngày mấy ?”
Thôi xong.
Anh còn mất phương hướng hơn cả .
Tôi cuống cuồng lao đến rạp chiếu phim.
Tạ Du An nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an:
“Đừng vội, phim còn chiếu.”
Không vì phim, mà là vì gặp .
Câu đó cứ lởn vởn trong đầu, mà dám .
Lúc thở dần định, mới thấy gì sai sai.
Giữa mùa hè, mà Tạ Du An mặc áo sơ mi dài tay.
Tôi còn tinh mắt thấy ở cổ áo lộ một mảng tím bầm.
Cái quái gì ?
Tôi nhào tới định cởi cúc áo .
Giọng Tạ Du An run run:
“Tuệ Tuệ…”
Tôi mặc kệ, kéo cổ áo xuống.
Quả nhiên! Dưới lớp áo là bầm tím chi chít.
Tôi đau lòng, nhẹ nhàng chạm .
Lông mi của khẽ run theo từng cái chạm.
“Tê ? Có ai bắt nạt ?”
“Không .”
“Còn !” – Tôi trừng mắt .
Tạ Du An mím môi khó xử, im lặng một lúc mới :
“Thật là… .”
“CÁI GÌ?!” – Tôi như sét đánh.
“Hôm thi xong, đường về phục kích…
Ảnh đấm , còn mấy câu hiểu lắm.”
Những lời nổi nữa.
Anh ơi…
Tôi ngửa mặt trời, nước mắt rớt.
Thật sự quỳ xuống xin đừng phá nữa.
Mà khổ cái là… ừa quỳ xong thì phá còn lẹ hơn.
Giờ thì chỉ còn một cách…
Tôi ấp úng , cố gắng cứu vãn:
“Thật … chuyện thích , phát hiện … nên mới…”
Tạ Du An đột nhiên ngẩng mắt lên, thẳng .
“Thật ?”
Tôi gật đầu như thể pháp trường.
Thật … cũng dối.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, nhận , thật sự đã lỡ thích Tạ Du An, theo cái cách mà một nữ phụ độc ác nên dành cho nam chính.
Tôi thật là tội mà!
Một nữ phụ như , cuối cùng vẫn bước lên con đường mơ mộng nam chính, chẳng khác nào tạo phản cốt truyện gốc.
ngay giây tiếp theo, đã Tạ Du An kéo lòng.
Cái đầu mềm mềm của còn dụi nhẹ vai .
“Tớ cũng thích .”
“Tuệ Tuệ, tớ thích … lâu lắm .”
Khoảnh khắc …
Tựa như cả bầu trời rực sáng pháo hoa mắt .
Tôi ngơ ngẩn ôm chặt lấy Tạ Du An.
Rực rỡ, lấp lánh, mối tình đầu của đã bắt đầu từ giây phút .
19
Sau khi điểm thi đại học, bốn đứa chúng tụ cả ngày để nghiên cứu cách điền nguyện vọng.
Cuối cùng, Tạ Du An chọn Phúc Đán.
Giang Ninh Đồng Tế.
Còn và thì đăng ký một trường 211 gần Phục Đán.
Khoảng cách giữa mấy trường cũng xa là mấy.
Lúc trường cấp ba để lấy hồ sơ, cô Dư đưa một quyển sách, mặt mày tươi như hoa.
Tôi mới sực nhớ — quyển tiểu thuyết hôm nhặt vẫn còn ở chỗ cô .
Mở lần nữa…
Nội dung trong sách đã khác hẳn.
Mấy tình tiết drama cẩu huyết ban đầu đã biến mất.
Thay đó là những tháng ngày mà chúng thực sự đã sống —
Một câu chuyện tên là Thanh Xuân.
Có lẽ, vận mệnh bao giờ trói buộc ai cả.
Tương lai thật sự, chỉ thể do chính chúng nên.
Tôi lật đến trang cuối cùng.
Câu chuyện dài đã đến hồi kết.
Ở cuối sách, chỉ còn vỏn vẹn một câu:
“Nguyện .
Ba bữa cơm, một mái nhà, một đời an nhiên,
Tuệ Tuệ Mãi mãi bình an.”
(Hết)