Anh Bạc Nghĩa Thì Tôi Vô Tình - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Con riêng mà bố đưa về vừa trà xanh vừa độc ác.
Nó vu khống tôi tạt nước sôi vào người nó, còn mẹ nó thì dựa vào thân phận là ánh trăng sáng mà muốn lên làm chính thất.
Tất cả bọn họ đều cho rằng nụ cười dịu dàng và hiền lành của mẹ tôi là nhượng bộ.
Đáng tiếc, mẹ tôi mới là nữ chính độc ác và tàn nhẫn.
Chỉ có tôi mới nhìn ra được, trong đôi mắt bình tĩnh của mẹ, ác ý đang nảy sinh.
1
Trong bữa tiệc gia đình, bố dẫn về một đứa con riêng.
Một cô gái tóc đen mắt tròn, dáng vẻ ngoan ngoãn núp sau lưng bố, hai tay nắm chặt vạt áo bố một cách lo lắng.
Thật đáng thương, ai mà không thương xót chứ?
Bố quay lại xoa đầu nó, nhẹ giọng nói: "Duyệt Duyệt đừng sợ, bố ở đây."
Nghe vậy, cô gái lại càng rụt rè hơn, đôi mắt tràn ngập sợ hãi như vô tình liếc về phía tôi và mẹ.
Tôi không nhịn được lườm xéo.
Ha, làm như tôi và mẹ là hồng thủy mãnh thú gì vậy.
Bố bảo vệ nó sau lưng, nói với mẹ:
"Mộc Tinh, chuyện này là lỗi của anh... nhưng mẹ của Duyệt Duyệt bị bệnh không thể chăm sóc con bé nên anh mới phải đưa nó về nhà. Em đừng để bụng."
Mẹ rũ mắt không nói nhưng không ngờ bác tôi lại lên tiếng với mẹ.
"Ui chà, chị biết là Chu Hoành vẫn không quên được mối tình đầu của nó nhưng trái tim nó ấy vẫn luôn hướng về em mà. Em xem cô bé này ngoan ngoãn chưa kìa, chỉ ở tạm trong nhà một thời gian thôi, em dâu đừng để bụng."
Tôi lạnh lùng nhìn bác tôi tươi cười, một lòng che chở cho đứa con riêng.
Trông vô cùng đắc ý.
Nghe nói lúc bố và mẹ kết hôn, bà ta cười như con chó pug.
Bây giờ thấy bố nhờ sự giúp đỡ của mẹ mà vực dậy gia nghiệp, bà ta liền tự cho mình cái quyền quyết định thay mẹ tôi.
Có vẻ như nhận ra ánh mắt không mấy thiện cảm của tôi, cô gái kia rụt vai lại, khiến bố và bác tôi lại an ủi một phen.
Nhưng tôi lại tinh ý nhìn thấy vẻ tinh ranh trong mắt nó.
Ở tạm?
E là không phải đâu, tôi thấy nó đến để tranh giành tài sản.
Ba người trước mặt đều có tâm tư riêng, những mũi dao sáng loáng đã thò ra từ trong bóng tối, chĩa thẳng vào mẹ, toàn là độc địa.
Nhưng mẹ chỉ nhẹ nhàng cười.
Đuôi mắt mẹ cong lên, giống như đuôi bọ cạp.
"Tất nhiên là không để bụng, chỉ là con riêng thôi mà."
Bố và cô cười hài lòng.
Họ tưởng rằng người mẹ vốn dịu dàng, hiền lành của tôi đã nhượng bộ.
Chỉ có tôi biết, mỗi lần mẹ chuẩn bị dẫm đạp người khác xuống bùn, mẹ đều cười như vậy.
2
Đứa con riêng mà bố đưa về tên là Chu Hân Duyệt.
Ừm, tên hay đấy, nghe có vẻ tươi sáng và vui vẻ.
Ai ngờ lại là một nhỏ trà xanh.
Lúc này, tôi nhìn chiếc cốc sứ vỡ tan tành và Chu Hân Duyệt đang ôm cánh tay ngồi bệt dưới đất, rồi đón nhận tiếng quát của bố.
"Tiểu Hạ, con làm gì vậy?"
Chu Hân Duyệt núp trong lòng bố, nước mắt lưng tròng: "Bố, chị gái không cố ý làm con bị bỏng đâu, tại con đi không cẩn thận nên va vào chị gái."
"Chỉ va nhẹ thôi thì làm sao vỡ cốc được!" Bố cẩn thận nâng cánh tay bị bỏng rộp của Chu Hân Duyệt, quay sang cau mày với tôi: "Tiểu Hạ, vì mẹ của Duyệt Duyệt bị bệnh không thể chăm sóc em nên bố mới đưa em về, con là chị thì sao có thể trút giận lên em như thế được? Dù con có cố ý hay không cũng phải xin lỗi em gái!"
Tôi tức đến bật cười.
Chẳng thèm hỏi han gì thêm, cứ thế kết luận tôi là thủ phạm.
Xem ra đứa con gái này rất hợp ý bố.
Cũng phải thôi, dù sao mẹ nó cũng là ánh trăng sáng của bố.
Còn mẹ tôi, chỉ là đối tượng liên hôn mà bố buộc phải lựa chọn khi gia nghiệp gặp vấn đề.
So sánh như vậy, cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt này chẳng phải sẽ chiếm trọn tình cảm của bố sao?
Tôi khoanh tay, lạnh lùng nói: "Xin lỗi gì chứ, con không cố ý tạt nước nóng, là nó tự va vào."
Sắc mặt bố lập tức trở nên lạnh lùng, ông ta giơ tay định tát tôi: "Bình thường bố ít dạy dỗ con quá nên mới khiến con trở nên ngang ngược như này đúng không!"
Đúng lúc này, mẹ chạy đến, ngăn tay bố lại.
"Tiểu Hạ tính tình bướng bỉnh, anh cũng đâu phải không biết." Mẹ dịu dàng nói, rồi nhìn cánh tay bị bỏng đỏ của Chu Hân Duyệt: "Ôi, bỏng nặng như vậy, dì thay Tiểu Hạ xin lỗi cháu."
Mẹ cười tươi như hoa, giọng nói cũng nhẹ nhàng như gió.
Nhưng tôi lại thấy chút bất thường trong nụ cười của mẹ.
Ngày hôm sau, một chiếc cốc đựng đầy nước sôi rơi thẳng từ trên tầng hai xuống, nhìn như nhắm vào tôi.
Chỉ là lệch một chút, đập trúng bố tôi đứng bên cạnh, làm bỏng đỏ cả một cánh tay.
Bố đau đến nhăn nhó, mẹ nhìn Chu Hân Duyệt rồi thốt lên: "Duyệt Duyệt, dì biết hôm qua Tiểu Hạ làm vậy là không đúng nhưng dì đã thay con bé xin lỗi cháu rồi, sao cháu lại ném cốc nước sôi từ tầng hai xuống chỗ con bé như thế chứ?"
Chu Hân Duyệt hoảng hốt, ra sức xua tay phủ nhận: "Không phải cháu! Cháu không biết chuyện gì đã xảy ra!"
"Tiểu Hạ ở dưới tầng, chỉ có dì ở trên tầng hai, ý cháu là dì vu oan cho cháu sao?"
Chu Hân Duyệt tức đến nghiến răng, trong mắt nén giận.
Ở góc mà bố không nhìn thấy, nó như muốn xông lên nuốt sống mẹ tôi.
Đáng tiếc là nó không thể để lộ ra, dù sao nó cũng là đứa con gái yếu đuối của bố.
Mẹ tôi tỏ vẻ đau lòng: "Duyệt Duyệt, sao cháu còn chối cãi nữa? Cháu xem cháu còn lệch hướng, đập trúng bố rồi, làm bố bị bỏng thế này!"
Bố cau mày, còn Chu Hân Duyệt thì nước mắt lưng tròng, trăm miệng cũng không thể cãi được.
Bị vu oan, thật đáng thương.
Hoàn toàn không giống với con trà xanh giả đáng thương hãm hại tôi hôm qua.
Mẹ tôi lại mỉm cười.
Nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất, bà lại trở về vẻ lo lắng: "Nói đi cũng phải nói lại, Tiểu Hạ là người làm Duyệt Duyệt bị thương trước, chắc là vì trước đây con bé chưa từng có anh chị em nên bây giờ không biết cách cư xử."
"Nhưng không sao." Mẹ tôi khoác tay tôi, nói: "Mẹ đã đưa một người anh trai về cho Tiểu Hạ, như vậy sau này Tiểu Hạ sẽ biết cách cư xử với em gái."
Vừa dứt lời, một thiếu niên có khuôn mặt thanh tú được quản gia dẫn vào nhà.
Thiếu niên có giọng nói trong trẻo, mỉm cười với tôi: "Em gái."
3
Sắc mặt bố tôi thực sự rất đặc sắc.
Chuyển từ đen sang đỏ rồi lại sang xanh.
"Mộc Tinh, đây là ai?" Giọng ông ta đầy tức giận, ông ta nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt.
Nhưng thiếu niên không hề nao núng, đi đến bên mẹ tôi.
Mẹ tôi cười tươi vỗ vai cậu: "Tất nhiên là anh trai của Tiểu Hạ, thằng bé tên là Lâm Thù. Ban đầu em không muốn cho anh biết nhưng thấy anh đã đưa Duyệt Duyệt về rồi thì em cũng phải đưa Tiểu Thù về nhà. Ba anh em ở bên nhau, chắc chắn sẽ rất hòa thuận, đúng không?"
Bố tôi đập bàn, đứng phắt dậy: "Phương Mộc Tinh! Người đàn ông đó là ai?"
"Anh tức giận cái gì?" Mẹ tôi chớp mắt vô tội: "Em chỉ muốn cho thằng bé một mái nhà như anh thôi."
"Còn anh ấy là ai, sau này anh sẽ biết."
Bố tôi không nói nên lời.
Ông bị lời mẹ tôi làm nghẹn họng, không tìm ra được lý lẽ nào để phản bác.
Mẹ tôi giả vờ không thấy, nhiệt tình dẫn Lâm Thù vào phòng dọn đồ.
Nhìn dáng vẻ Chu Hân Duyệt cắn môi trừng mắt nhìn tôi trông vô cùng nực cười, tôi không nhịn được bật cười.
"Sống hòa thuận nhé, em gái ngoan của chị."
Tất nhiên nó sẽ không sống hòa thuận với tôi, chỉ biết bày trò liên tục.
Đồ đạc của Lâm Thù được chuyển đến liên tục, trong đó có rất nhiều sách nặng.
Chu Hân Duyệt cười ngoan ngoãn, trong mắt lộ rõ ý lấy lòng.
Nó nói muốn giúp Lâm Thù dọn đồ, thế là ôm một chồng sách cao ngất.
Khi đi ngang qua tôi, nó khập khiễng rồi run tay.
Trong lúc hỗn loạn, tôi nhìn thấy nụ cười khiêu khích trên môi nó.
Tôi biết, nó lại định nói tôi cố tình làm nó vấp ngã.
Ai ngờ, ngay khi chồng sách dày cộp sắp đập vào tôi, Lâm Thù đã đá nó một cái.
Hướng chồng sách đổ xuống lập tức đổi hướng.
"Rầm rầm..."
Cùng với tiếng sách rơi xuống là tiếng kêu đau của Chu Hân Duyệt, nó ngã xuống đất, đầu bị góc sách cứng đập đỏ một mảng lớn.
Thấy Lâm Thù chắn trước mặt tôi, trên mặt nó thoáng hiện vẻ khó xử.
Ha, lại muốn chơi trò mánh khóe, đáng tiếc là vô dụng.
Bố tôi tức giận không kiềm chế được, lớn tiếng chất vấn Lâm Thù tại sao lại đá nó.