Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Anh Bạc Nghĩa Thì Tôi Vô Tình - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi kịp thời kêu lên một tiếng, ôm lấy chân bị sách chạm nhẹ rồi nói: "Ối chân em! Sao em gái lại bất cẩn thế, tự đập vào mình rồi còn đập vào chị nữa?"


"Bố, bố đừng trách anh trai, anh ấy thấy em gái ôm sách không vững nên muốn giúp, trong lúc vội mới đá nhầm em gái, anh ấy cũng chỉ có ý tốt thôi."


Tôi rơm rớm nước mắt, tủi thân nhìn ông ta.


Bố lạnh lùng liếc tôi và Lâm Thù một cái, rồi đưa Chu Hân Duyệt đi bôi thuốc.


Dáng vẻ nén cơn tức trước khi rời đi của Chu Hân Duyệt khiến tôi suýt không kìm được mà bật cười.


Lâm Thù khoanh tay nhìn đôi chân lập tức hoạt động bình thường của tôi, không khỏi nhướng mày, cười: "Khá lắm."


Tôi tinh nghịch thè lưỡi: "Nhờ anh trai chỉ bảo cả."


Những ngày tiếp theo, mỗi khi gặp tôi, Chu Hân Duyệt đều lạnh mặt.


Nó vừa nảy ra ý định xấu gì đó, tôi đã cao giọng gọi "anh trai" trước khi nó kịp hành động.


Lâm Thù vừa đến, nó lại ngoan ngoãn.


Nhưng nó chỉ ngoan ngoãn bề ngoài, còn sau lưng không biết lại đang tính toán điều gì.


4


Tôi giả vờ không nhận ra ý đồ của nó, vui vẻ tổ chức tiệc sinh nhật của mình.


Trong tiệc, bạn học và họ hàng bên bố tôi ngồi kín mấy bàn tiệc lớn.


Bác tôi sắc mặt hồng hào, trò chuyện với họ hàng.


Chu Hân Duyệt mặc áo phông và quần trắng giản dị, tạo thành sự đối lập rõ ràng với tôi đã trang điểm kỹ càng, trông như một đóa hoa trắng ngây thơ vô tội.


Bác tôi kéo nó đến giới thiệu với các chú bác, hoàn toàn không quan tâm đến thể diện của mẹ tôi.


Hừ, mẹ tôi không có nhiều người thân, sau khi ông ngoại mất cách đây vài năm, bà ta càng không coi mẹ tôi ra gì.


Bà ta cũng không chịu nhớ, rốt cục là ai đã nâng đỡ em trai mình, giúp nhà họ Chu vực dậy.


"Đây là con gái của chú Chu Hoành đấy, vừa ngoan ngoãn vừa học giỏi. Duyệt Duyệt, mau lấy bằng khen và giấy khen của con cho các chú xem nào!"


Nhưng Chu Hân Duyệt tỏ vẻ khó xử, ấp úng từ chối.


Hỏi ra mới biết, hóa ra bằng khen và giấy khen của nó đã bị xé nát, còn bị bôi bẩn bằng son môi.


Ai làm vậy?


Ồ, hóa ra là tôi, người nhỏ nhen ghen tị với nó.


Nhưng tôi thậm chí còn chưa từng bước vào phòng nó.


Tôi lạnh lùng nhìn hai người diễn vở kịch hay này để phá hỏng sinh nhật của tôi, trong lòng thầm nghĩ hóa ra là đang chờ tôi rơi vào bẫy.


Thấy tôi bình tĩnh thản nhiên, Chu Hân Duyệt lại đưa ra một bằng chứng thép...


"Son môi của chị gái để trong phòng em, hôm nay trả lại cho chị gái." Nó yếu ớt nói, run rẩy đưa thỏi son môi đó cho tôi.


Đúng là của tôi.


Là bạn cùng bàn tặng tôi vào sinh nhật lần trước, là hàng đặt riêng, còn khắc tên tôi.


Nhìn qua thì đúng là trông như tôi không ưa cô em gái này, cố tình phá hỏng đồ đạc của nó để làm nó mất mặt.


Dù sao thì ai lại tự xé bằng khen và giấy khen của chính mình chứ?


Xung quanh im lặng, một lúc sau, một bạn học hoàn hồn sau cú sốc, nhỏ giọng hỏi tôi: "Tiểu Hạ, mặc dù nó là con riêng nhưng cậu làm vậy cũng không hay lắm."


Vừa dứt lời, những người xung quanh nhanh chóng xì xào bàn tán, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi.


Bác tôi càng hùa theo: "Tiểu Hạ! Cháu có bất mãn với em gái thế nào cũng không thể làm vậy được."


Bố tôi mặt không biểu cảm, vỗ vai Chu Hân Duyệt để an ủi nó.


Ý tứ không thể rõ ràng hơn.


Trong mắt Chu Hân Duyệt hiện lên vẻ đắc ý, dường như cảm thấy đã trả được mối thù tôi chèn ép nó mấy hôm nay.


Vui mừng quá sớm sẽ ngã rất đau đấy.


"Ui chà em gái, sao chị không nhớ là đã đến phòng em, còn để quên thỏi son môi này nhỉ?" Tôi giả vờ ngạc nhiên, dời mắt sang Lâm Thù: "Em gái có phải nhớ nhầm rồi không, em nhặt ở chỗ khác đấy chứ đúng không?”


"Son môi của Tiểu Hạ bị mất, cháu đã giúp em ấy tìm mấy ngày mà không thấy, không biết Duyệt Duyệt nhặt được ở đâu thế?" Lâm Thù thản nhiên, trao đổi ánh mắt với tôi.


Chu Hân Duyệt vội vàng nói: "Là em tìm thấy trong phòng em! Anh trai không tin em sao, sao em có thể phá hỏng thành quả của chính mình được chứ?"


"Thật chứ?"


Lâm Thù cười, mở một đoạn camera giám sát trên điện thoại: "Ai biết được em có làm vậy thật không?"


Camera giám sát cho thấy rõ ràng Chu Hân Duyệt lén lút vào phòng tôi, lấy trộm thỏi son môi đó.


Mặt nó lập tức trắng bệch, tôi nhìn phản ứng của nó, trêu chọc: "Đúng vậy, ai lại vô cớ làm vậy với đồ của chính mình chứ?"


"Vậy thì em gái, em lấy thỏi son môi này trong phòng chị để làm gì?"


Xung quanh xì xào bàn tán, những người họ hàng trước đó còn muốn chỉ trích tôi lại quay sang chỉ trỏ Chu Hân Duyệt.


Bạn cùng bàn nóng tính của tôi còn lườm một cái: "Tiểu Hạ, xem ra em gái cậu rất thích thỏi son tớ tặng cậu, thích đến mức bôi lên cả bằng khen của mình."


Ban đầu là cố ý đưa Chu Hân Duyệt đến, tuyên bố con gái của mình, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy?


Thấy không giữ được thể diện, bố tôi vội vàng quát, chuyển chủ đề: "Lắp camera giám sát trong nhà làm gì? Lâm Thù, đừng có quá đáng!"


Tôi lập tức nói: "Là con nhờ anh trai lắp giúp để phòng trộm, như vậy có sao không ạ?"


Bác tôi kéo tôi, ý muốn hòa giải, luôn miệng nói hiểu lầm, hiểu lầm cả thôi.


Lúc này, mẹ tôi vẫn luôn im lặng lại lên tiếng: "Đúng vậy, Duyệt Duyệt ngoan như vậy sao có thể làm ra chuyện này, hay là chị và Duyệt Duyệt đã nói gì với nhau?"


Một câu nói, khiến bác tôi không dám hùa theo nữa.


Tôi chống cằm, nhướng mày nhìn Chu Hân Duyệt.


Tôi muốn xem, nó còn có thể làm trò gì nữa.


5


Chu Hân Duyệt không làm trò gì nữa.


Chỉ là người mẹ ánh trăng sáng của nó đã đến.


Người phụ nữ đã ngoài ba mươi nhưng vẫn trắng trẻo xinh đẹp, đều là loại bạch liên hoa chẳng với con gái mình.


Trước cửa lớn, bà ta khóc lóc thảm thiết, dựa vào lòng bố tôi như một đóa hoa yếu ớt.


"Anh nói sẽ chăm sóc tốt cho con gái của chúng ta nhưng giờ nó bị người ta bắt nạt như vậy, anh bảo em yên tâm kiểu gì được?"


Wow, nếu tôi không biết sự thật, tôi còn tưởng chúng tôi là kẻ bắt nạt người khác ấy chứ.


Người phụ nữ vừa khóc vừa ôm Chu Hân Duyệt vào lòng, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng, càng lộ vẻ yếu đuối và bệnh tật.


Bố tôi an ủi họ, hoàn toàn không quan tâm đến tôi và mẹ tôi đứng bên cạnh.


"Hứa Hàm, sức khỏe em vốn yếu, đừng để tức giận làm hại đến sức khỏe." Giọng ông ta dịu dàng và kiên nhẫn chưa từng thấy, dỗ dành vài câu rồi lại nói: "Anh đã bảo người dọn đồ đạc rồi, hôm nay em chuyển vào đây, tự mình chăm sóc Duyệt Duyệt nhé?"


Hứa Hàm nức nở vài tiếng, mắt liếc về phía mẹ tôi.


Bố tôi lập tức hiểu ý: "Có anh ở đây, em cứ yên tâm ở lại."


Hai người bước vào nhà, chỉ để lại một mình mẹ tôi.


Thời gian tiếp theo, Hứa Hàm đã cho tôi thấy thế nào là trà xanh thực sự.


Vì công việc gần đây quá bận rộn, mẹ tôi đột nhiên mắc bệnh nặng, tiều tụy nằm trong phòng ngủ.


Về tình về lý, bố tôi đều nên quan tâm đến mẹ tôi.


Nhưng Hứa Hàm kéo bố tôi lại, cứ nói mình không khỏe, lúc thì đau tim, lúc thì tức ngực.


Mặc dù bác sĩ đã khám cho bà ta cả buổi mà không thấy có gì bất ổn, bố tôi vẫn chạy đôn chạy đáo, mang cơm mang thuốc cho bà ta.


Còn mẹ tôi, chỉ có tôi và Lâm Thù chăm sóc.


Ngay cả dì giúp việc cũng không chịu nổi nữa: "Bà chủ, sao bà lại khổ thế này, ông chủ đối xử với bà như vậy."


Tôi tức nghẹn, hốc mắt cay cay: "Mẹ, mẹ không buồn sao?"


Mẹ tôi xoa đầu tôi: "Không có gì đáng buồn cả."


Có lẽ thấy mẹ tôi không có động tĩnh gì, Hứa Hàm càng quá đáng hơn.


Ở nhà, bà ta chỉ cần ho một tiếng, bố tôi sẽ đến bên cạnh.


Chu Hân Duyệt được hai người họ bao bọc, khiến tôi và mẹ tôi trở thành người ngoài.


Thậm chí khi mẹ tôi đi công tác, bà ta còn đến công ty của bố tôi để khoe khoang sự tồn tại của mình.


Nói ngoài miệng thì là mang cơm đến thăm, thực chất là khiêu khích.


Mẹ tôi ngay lập tức trở thành đề tài bàn tán của hai công ty, thậm chí cả giới thương trường.


Cho đến một ngày, Hứa Hàm lại nói mình không khỏe, bảo mẹ tôi đi lấy thuốc cho bà ta.


Mẹ tôi không nói một lời, ném thẳng thuốc vào thùng rác trước mặt bà ta.


Thế là cả một buổi chiều, tôi chỉ nghe thấy tiếng Hứa Hàm nức nở khóc.

 

Loading...