Anh Bạc Nghĩa Thì Tôi Vô Tình - 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
9
Bố tôi không từ bỏ việc lấy lòng mẹ tôi.
Dù sao thì trước đây công ty của ông ta, thậm chí cả một số bí mật của ông ta đều giao cho chú Lâm xử lý, có thể nói chú Lâm là người thân tín của ông ta.
Nhưng bây giờ người thân tín này đã phản bội ông ta và trở thành người của mẹ tôi.
Ở nhà thì hỏi han ân cần, bên ngoài bố tôi cũng cật lực đối xử tốt với mẹ tôi, đầu tư vào các dự án lớn của mẹ tôi.
Nhưng mẹ tôi không hề lay động, không thèm để mắt đến sự quan tâm của ông ta, cũng chẳng thèm để ý đến khoản đầu tư của ông ta.
Lần này bố tôi thực sự sốt ruột, sau khi lại nhìn thấy mẹ tôi được chú Lâm đưa về nhà lần nữa, ông ta không nhịn được nữa.
Ông ta nắm lấy tay mẹ tôi, khóe mắt đỏ hoe: "Mộc Tinh, anh thực sự sai rồi!"
"Anh đã đuổi Hứa Hàm đi rồi, những ngày này anh cũng luôn cố gắng bù đắp."
Ông ta từng bước tiến lại gần, trong mắt tràn đầy đau khổ.
"Nhưng anh đã làm nhiều như vậy, em lại không thèm nhìn anh lấy một cái, em không thể tha thứ cho anh một chút nào sao?"
Tôi khoác áo, vội vã chạy ra khỏi cửa, đứng chắn trước mặt mẹ tôi: "Thâm tình đến muộn còn rẻ rúng hơn cỏ rác! Lúc trước sao ông không làm vậy đi?"
Bố tôi còn muốn nói gì đó, tôi lại tiếp tục nói: "Lúc trước là mẹ tôi theo đuổi ông, muốn kết hôn với ông nhưng chẳng phải ông cũng đồng ý rồi sao, còn được lợi không ít? Bây giờ lại làm như mẹ tôi ép ông vậy, nếu ông không muốn kết hôn thì ai ép được ông?"
Vừa ăn được miếng, vừa hưởng được tiếng!
Mượn sự giúp đỡ của mẹ tôi để phát triển gia nghiệp, sau đó muốn chiếm luôn cả sự nghiệp của mẹ tôi, viên mãn với ánh trăng sáng.
Ông ta muốn chiếm hết mọi thứ tốt đẹp trên đời.
Mẹ tôi véo má đang phồng lên vì tức giận của tôi, sau đó đưa cho bố tôi một tập tài liệu: "Tôi không muốn chơi với anh nữa, chuẩn bị ly hôn đi."
Đó là đơn ly hôn.
Bố tôi hoàn toàn không chịu nổi nữa, nhìn mẹ tôi với ánh mắt không thể tin nổi: "Cô muốn ly hôn với tôi ư? Cô đừng quên! Lúc trước cô ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, là vì có tôi ở đây, cô mới có thể vực dậy được! Tôi là người giống anh ấy nhất trên thế giới này, nếu không có tôi, cô có thể sống nổi không?"
10
Chú Lâm đá mạnh vào bụng bố tôi, ông ta rên lên một tiếng, đau đớn ngã xuống đất.
Mẹ tôi từ trên cao nhìn xuống ông ta.
Một lúc sau, bà bước tới chỗ ông ta, ngồi xuống véo mặt ông ta.
"Thật sự rất giống... Thật sự rất giống." Mẹ tôi nhìn kỹ khuôn mặt ông ta, lẩm bẩm: "Tôi cũng không tìm ra người nào giống anh ấy như vậy nữa."
Bố tôi mặt mày dữ tợn, miệng nở nụ cười.
Nhưng mẹ tôi càng lúc càng dùng sức, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ: "Đáng tiếc, anh không phải là anh ấy. Chỉ là một thế thân mà thôi, anh tưởng tại sao tôi luôn nhường nhịn anh?"
Mẹ tôi phủi tay đứng dậy, bố tôi vùng vẫy muốn đứng lên nhưng lại bị chú Lâm đá trở lại mặt đất.
Chú Lâm cười nhưng trong mắt lại như phủ đầy băng giá: "Tổng giám đốc Chu, tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn."
Mẹ tôi lộ ra vẻ đau buồn, nói: "Thực ra anh cố ý tiếp cận tôi đúng không? Sau khi Chu Lạc gặp tai nạn và rơi xuống biển, tôi thực sự rất đau buồn, đau buồn đến mức muốn chết đi cùng Chu Lạc. Anh cũng xuất hiện vào thời điểm đó, hai anh em cùng cha khác mẹ các anh thực sự quá giống nhau, từ khuôn mặt đến tính cách đều rất giống. Vì vậy, vào lúc cảm xúc của tôi yếu đuối nhất, anh đã cố tình bắt chước anh ấy, khiến tôi muốn ở bên anh."
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm xúc buồn bã thực sự của bà.
Bà tiếp tục nói khẽ: "Tôi đã kết hôn với anh, tôi cố gắng thoát khỏi bóng tối... Nhưng anh chỉ muốn chiếm đoạt tài sản của tôi... Trong kế hoạch của anh, anh sẽ chiếm đoạt tài sản của tôi, sau đó để ánh trăng sáng của anh xuất hiện, nói với mọi người rằng tôi là người cướp đi tình yêu của anh, tôi độc ác và tàn nhẫn, sau đó anh có thể ly hôn mà không để lại một chút dấu vết nào."
Vai mẹ tôi run lên, bà ôm chặt cánh tay mình.
Tôi cởi áo khoác của mình và khoác lên người bà.
Mẹ tôi nói từng câu, câu nào cũng nhẹ nhàng, nhưng mỗi câu đều đâm vào tim, xé nát chiếc mặt nạ giả tạo của bố tôi.
Sự nịnh nọt trong mắt ông ta đã tan biến từ lâu, chỉ còn lại sự tàn nhẫn.
Mẹ tôi nhìn thấy lại cười: "Chu Hoành, anh tính toán giỏi thật, thật tàn nhẫn. Đáng tiếc, tôi điên hơn anh."
11
Bố tôi bị cục thuế tìm đến vì tội trốn thuế.
Rõ ràng, đây là thủ đoạn của chú Lâm.
Không ai hiểu rõ những lỗ hổng trong công ty của bố tôi hơn ông.
Bố tôi gặp rắc rối lớn, không có thời gian để lo chuyện kinh doanh của công ty, đương nhiên là mẹ tôi phải tiếp quản.
Mẹ tôi lại giao công việc kinh doanh cho chú Lâm, khiến bố tôi tức điên lên.
Liên tiếp hai ngày, điện thoại của mẹ tôi liên tục sáng màn hình, toàn là tin nhắn của bố tôi.
Mẹ tôi lười trả lời nhưng lại để tôi xem cho vui.
Chú Lâm thay mẹ tôi chặn hết số điện thoại này đến số điện thoại khác nhưng vẫn không ngăn được những lời lẽ cay độc của bố tôi.
Lại là một số điện thoại lạ, lần này mẹ tôi nghe điện thoại.
"Phương Mộc Tinh, cô nhất quyết muốn làm căng mọi chuyện sao? Đều đã từng là vợ chồng, tại sao cô lại không nể nang chút nào! Di vật của Chu Lạc vẫn còn ở nhà họ Chu, chẳng phải cô vẫn luôn không thể quên anh ấy sao? Cô làm tôi tức điên lên, tôi sẽ vứt hết những thứ đó đi!"
Lần này mẹ tôi không nói câu nào, cũng không lập tức cúp máy, bà ngồi trong văn phòng của bố tôi, nghiêm túc nghe bố tôi nói một tràng dài, sau đó ngắt lời ông ta:
"Đúng vậy, tôi vẫn nhớ Chu Lạc. Anh không nhắc, tôi cũng quên mất, quên mất anh ấy đã chết như thế nào rồi. Là anh đã động tay động chân vào xe của anh ấy, mới hại chết anh ấy."
Bên kia im lặng: "... Cô đang nói gì vậy, tôi không hiểu."
"Không hiểu ư? Không sao, bằng chứng có thể giúp cảnh sát hiểu được."
Mẹ tôi xoay ghế, ném khung ảnh của bố tôi trên bàn làm việc vào thùng rác.
"Những thứ anh cướp từ Chu Lạc, anh đều phải trả lại. Tôi còn phải cảm ơn anh đã dọn dẹp đống đổ nát của nhà họ Chu, để tôi có thể thay Chu Lạc lấy lại công ty Chu thị đang hoạt động tốt như vậy."
Sau vài giây im lặng, tiếng quát của bố tôi vang lên.
Mẹ tôi che miệng, cười gập cả người: "Anh nghĩ tại sao mình có thể thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy? Tôi muốn anh phát triển Chu thị lớn mạnh, rồi trơ mắt nhìn nó rơi vào tay tôi."
Chú Lâm bình thản, đứng bên cạnh nhận lấy điện thoại của mẹ tôi, một lần nữa chặn số cho bà: "Những bằng chứng tìm được không đủ để kết tội."
"Em biết, em không muốn dùng những thứ đó để đưa anh ta vào tù."
Tôi còn chưa hết bàng hoàng thì thấy mẹ tôi vẫy tay gọi tôi lại.
Bà xoa đầu tôi: "Tiểu Hạ, giúp mẹ một việc được không?"
12
Hứa Hàm lại dẫn theo Chu Hân Duyệt đến tìm.
Mẹ tôi không gặp họ, họ liền quay sang quỳ trước mặt tôi.
"Tiểu Hạ, dì xin lỗi cháu, Duyệt Duyệt xin lỗi cháu, có thể cầu xin mẹ cháu giúp đỡ Chu Hoành không, dù sao cũng từng là vợ chồng mà."
Tôi nhìn hai mẹ con đang quỳ dưới đất, chỉ thấy buồn cười.
Nhớ lại dáng vẻ đáng ghét của họ trước đây, tôi đảo mắt: "Dì, mẹ đã muốn ly hôn với ông ta rồi..."
Nhìn thấy Hứa Hàm sắp khóc, tôi lại tỏ ra khó xử: "Dì không biết đâu, trước đây dì ở nhà như vậy, mẹ buồn lắm."
"Bây giờ dì quỳ xuống nói vài lời mềm mỏng, có lẽ mẹ sẽ không tha thứ cho dì đâu."
Tôi tỏ vẻ lo lắng, liếc nhìn Hứa Hàm.
Sau một hồi do dự, Hứa Hàm giơ tay tát vào mặt mình: "Cô Phương, là dì sai rồi!"
Thấy tôi không nói gì, Hứa Hàm lại tát vào mặt mình mấy cái.
"Là dì đê tiện, cố tình bôi nhọ cháu! Là dì không biết xấu hổ, còn muốn Chu Hoành lừa lấy tài sản của mẹ con cháu!"
Tiếng tát giòn giã, tôi nghe mà thấy sướng.
Mặt Hứa Hàm đã sưng đỏ, nhìn mà kinh hãi.
Nhưng, như vậy làm sao đủ được?
Tôi nhìn sang Chu Hân Duyệt đang ngân ngấn nước mắt bên cạnh, tôi cố nặn ra vài giọt nước mắt, trông còn đáng thương hơn cả nó: "Mẹ buồn, chị cũng buồn, em gái..."