Anh Bạc Nghĩa Thì Tôi Vô Tình - 5
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:22:46
Nó lập tức hiểu ra, nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau cũng giơ tay tát mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của mình.
"Đều tại em không tốt, trước đây đã chọc chị gái không vui."
Chát, chát, chát.
Giọng nó run rẩy không thành tiếng, chẳng mấy chốc mặt đã sưng như mẹ nó.
Thật sự còn buồn cười hơn cả diễn hài.
"Tiểu Hạ, cháu xem như vậy có đủ không, có thể khiến cháu và mẹ hết giận không?" Hứa Hàm cầu xin: "Dì cầu xin cháu, cầu xin mẹ cháu..."
Lời còn chưa dứt, dì giúp việc đã đến gọi tôi ăn cơm.
Tôi ngọt ngào đáp lại, tiện miệng nói với hai người đang quỳ: "Biết rồi, biết rồi, sẽ làm."
Tôi chỉ kể chuyện cười này cho Lâm Thù nghe.
Vài ngày sau, Hứa Hàm lại tìm tôi, sốt ruột hỏi tôi cuối cùng đã nói với mẹ chưa.
"Ui, xin lỗi dì, mấy ngày nay bận quá, cháu quên mất chuyện này rồi! Cái tát hôm đó, e là vô hiệu rồi."
Tôi biết mấy ngày nay Hứa Hàm vẫn luôn theo dõi tôi, bà ta nhìn thấy tôi và bạn đi chơi khắp nơi.
Tôi đang cố tình trêu chọc bà ta.
Niềm hy vọng cuối cùng bị giẫm đạp dưới chân, bà ta sụp đổ, hét lên: "Phương Bán Hạ! Sao cô lại như vậy? Cô và mẹ cô đều độc ác như nhau!"
Tôi khoanh tay nhìn bà ta bị bảo vệ kéo đi, cười nói: "Cảm ơn dì đã khen cháu."
Vài cái tát mà muốn bắt tay giảng hòa, mơ đi nhé.
Họ không đạt được mục đích mà còn bị trêu chọc một phen, bố tôi vốn đã đau đầu chắc chắn sẽ càng bực bội hơn.
Mẹ tôi được chú Lâm bảo vệ, ông ta không thể động vào.
Vì vậy, ông ta nhắm vào tôi.
Trên con đường tối đen bên ngoài trường học, ông ta đã bắt cóc tôi.
13 (Góc nhìn thứ ba)
Trong kho hàng tối tăm, Chu Hoành mắt thâm quầng, râu ria xồm xoàm, trông vô cùng mệt mỏi.
"Mộc Tinh, anh cũng không muốn như vậy, là em ép anh."
Anh ta rít thuốc, nói vào điện thoại.
"Anh mời Tiểu Hạ đến đây chơi, em giúp anh giải quyết rắc rối của công ty, hủy bằng chứng trong tay, anh sẽ để con bé về, được không?"
Giọng Phương Mộc Tinh truyền đến từ đầu dây bên kia: "Chu Hoành, anh đúng là điên rồi."
"Không phải là vì cô ép tôi sao?" Chu Hoành đột nhiên lớn tiếng: "Tôi không muốn hại các người, các người cũng là người nhà của tôi, tôi chỉ muốn xin chút lợi từ cô rồi đi thôi! Nếu lúc đó cô chuyển nhượng những tài sản đó cho tôi, chúng ta có thể chia tay tốt đẹp nhưng cô lại liên tục trêu chọc tôi, còn muốn ép tôi đến bước đường này."
Anh ta hít thở sâu vài cái, sau đó cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Em làm theo lời anh nói, anh sẽ đưa hết di vật của Chu Lạc cho em, từ nay anh và Hứa Hàm sẽ biến mất khỏi cuộc sống của em, được không?"
Anh ta như đang nắm lấy sợi rơm cuối cùng, cầu xin nói với đầu dây bên kia.
Nhưng mà...
"Không được. Chu Hoành, làm sao tôi có thể dễ dàng tha thứ cho anh được chứ?"
Mắt Chu Hoành dần tối sầm lại, cả người như quả bóng xì hơi, vài phút sau lại cười phá lên.
"Được thôi, dù sao tôi cũng xong rồi, không bằng kéo Tiểu Hạ xuống dưới cùng tôi đi."
Cô gái bị trói trên ghế, đầu trùm bao tải vẫn đang hôn mê, không hề hay biết chuyện gì sắp xảy ra.
Trong mắt Chu Hoành thoáng hiện lên vẻ không đành lòng, chớp mắt một cái, chỉ còn lại sự tàn nhẫn. Anh ta rút dao, đâm mạnh vào cô gái, máu lập tức trào ra, bắn tung tóe lên mặt anh ta.
"Mộc Tinh, Chu Lạc chết trong tay tôi, Tiểu Hạ cũng chết trong tay tôi, bây giờ cô vui chưa?"
Anh ta thở hổn hển hỏi đầu dây bên kia, nhưng chỉ nghe thấy tiếng cười mất kiểm soát của Phương Mộc Tinh.
"Tiểu Hạ?"
"Chu Hoành, Tiểu Hạ đang ở bên cạnh tôi, anh giết Tiểu Hạ nào vậy?"
14
Tiếng còi cảnh sát inh ỏi, tôi đi theo sau mẹ, nhìn thấy bố ngơ ngác ngã gục trên mặt đất, còn Chu Hân Duyệt đã được gỡ bao tải trùm đầu, toàn thân đầy máu.
Nó yếu ớt, chỉ còn thoi thóp.
Trên con đường nhỏ tối tăm đó, tôi và nó đã bị tráo với nhau.
Bố không phát hiện ra.
Bây giờ, ông ta bị còng tay, bị kéo đi về phía xe cảnh sát.
Ông ta như mất trí rồi, vừa khóc vừa cười.
"Mộc Tinh... Phương Mộc Tinh, cô nói đúng, cô điên hơn tôi, cô tàn nhẫn hơn tôi. Cô nói xem, một người ôn hòa chất phác như Chu Lạc sao lại thích cô được chứ? Nó ngu đến mức đối xử tử tế với cả một người không có ý tốt với nó như tôi, nhưng cô lại độc ác đến mức này! Cô khiến tôi giết chết chính con gái của mình!"
Mặc dù đã sớm lạnh lòng nhưng lúc này tôi vẫn đỏ hoe mắt.
Ông ta từ đầu đến cuối chưa từng coi tôi là con gái mình sao?
Tôi chỉ là một mắt xích trong quá trình ông ta mưu cầu lợi ích thôi sao?
Mẹ nhẹ nhàng ôm lấy tôi, ông ta lại tiếp tục nói: "Tôi chỉ ghen tị với nó, tôi chỉ đố kỵ với nó, tại sao nó không tốn chút sức lực nào mà có thể có được tất cả mọi thứ của nhà họ Chu, còn tôi chỉ có thể được chia một ít vụn vặt. Mà nó ở bên cô, còn có thể được nhà họ Phương giúp đỡ! Tại sao ông trời lại ưu ái nó như vậy!"
Mẹ tát bố một cái thật mạnh.
"Vì mẹ anh là người thứ ba, con riêng như anh không được để lộ ra ngoài. Anh hại chết anh ấy, còn lừa dối tôi, khiến tôi bị anh che mắt nhiều năm như vậy, khiến tôi chung chăn gối với kẻ giết người yêu của mình. Bây giờ, tôi hận anh bao nhiêu, anh sẽ phải xuống địa ngục sâu bấy nhiêu."
Cuối cùng ông ta cũng bị áp giải lên xe cảnh sát.
Những chuyện ông ta làm đủ để ông ta phải ăn một viên đạn rồi.
Chu Hân Duyệt đã không qua khỏi trên đường đưa đến bệnh viện.
Hứa Hàm biết chuyện này thì phát điên, bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.
Tập đoàn Chu thị bị mẹ mua lại, nhà họ Chu sụp đổ. Đặc biệt là bác tôi, sau khi gây náo loạn một trận thì bị chú Lâm đuổi khỏi thành phố này.
Đây là những gì mẹ nói với bố trong lần cuối cùng đến thăm.
Hai mươi năm sau cái chết của Chu Lạc, Chu Hoành phát điên, bị áp giải ra pháp trường.
15
Chúng tôi chuyển khỏi ngôi nhà đó, mẹ mua một căn nhà mới ở thành phố nhỏ ven biển.
Mẹ rất vui.
Lần đầu tiên tôi thấy mẹ cười một cách chân thành.
Mẹ chạy chân trần trên bãi cát, vui vẻ và vô tư như một thiếu nữ.
Những người đáng ghét đã chết, những người còn lại đều là người thân yêu.
Mẹ vừa cười vừa chạy, được chú Lâm ôm vào lòng.
Ánh hoàng hôn buông xuống trên mặt biển, sóng nước lấp lánh, chú Lâm lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt mẹ.
"Mọi chuyện đã qua rồi."
Mẹ thân mật dụi đầu vào vai chú, khàn giọng nói: "Cảm ơn anh, bao năm qua vẫn luôn giúp đỡ em."
"Không, là anh phải cảm ơn em." Chú Lâm dịu dàng: "Năm đó anh bị vợ cũ hại đến mức nợ nần chồng chất, anh còn phải nuôi Lâm Thù, nếu không có em giúp đỡ, anh đã không thể chống đỡ được rồi."
Cũng vào lúc này, tôi mới biết, sau khi chú Lâm biết mẹ bị bố lừa dối, chú đã từng bước leo lên vị trí thư ký của bố, nhiều năm qua vẫn luôn giám sát động tĩnh của họ.
Mẹ nhìn về phía biển rộng mênh mông, trong mắt lộ ra một chút lưu luyến vấn vương.
"Em chỉ nhớ Chu Lạc quá nên học theo anh ấy, muốn đi giúp đỡ mọi người."
Người chú chưa từng gặp mặt đã chìm sâu dưới biển, nhưng sẽ có người tiếp tục yêu mẹ.
Vui quá.
Tôi cầm một nắm cát ném về phía Lâm Thù, thiếu niên ngậm một miệng đầy cát, phì phì hai tiếng rồi định đứng dậy bắt tôi.
"Nhìn thì nhìn, ném anh làm gì? Anh là anh trai của em đấy, hư quá!"
Tôi làm mặt quỷ: "Anh đâu phải anh trai em! Sau này đừng hòng dạy dỗ em nữa!"
Thấy anh sắp đứng dậy, tôi vội chạy về phía bãi cát.
Tiếc là chân tôi không dài bằng anh, chạy không lại anh.
"Dạy dỗ gì chứ?" Anh thở hồng hộc túm lấy tôi, nhặt giúp tôi chiếc dây buộc tóc rơi trên đất: "Mẹ em nói, em không nên ở một mình với con trai vào buổi tối, rất nguy hiểm."
Chậc, chỉ là trò chuyện với bạn học thôi mà.
Anh thành thạo buộc tóc cho tôi, phủi sạch cát trên người tôi.
Đôi mắt của thiếu niên dưới ánh hoàng hôn màu cam trông thật dịu dàng, anh nhẹ nhàng ngước mắt lên, trong nháy mắt, ánh sáng phản chiếu trong đó như tỏa sáng vô biên.
Sau đó, anh nhân lúc tôi không để ý, cầm một nắm cát ném về phía tôi.
"Á! Đồ tồi, đợi đấy!"
Không còn khổ đau, mọi người rồi sẽ sống thật tốt!
- Hết -