Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ánh Ban Mai Sau Cùng - 6

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Nhưng bây giờ, ai cũng biết nhà họ Tần đã quay lưng với họ, chẳng còn gì để kiêng dè nữa, ai nấy đều đạp thêm một cú.  


Tôi đăng tải một đoạn video dài kể lại chuyện từng bị Cố Dư Thi batnat năm đó, khiến dân mạng phẫn nộ.  


[Cả nhà này toàn là cặn bã, không có một ai ra hồn.]  


[Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Bao nhiêu tội ác đã gây ra, giờ gặp báo ứng rồi chứ gì?]  


[Ủng hộ chị gái! Tôi cũng từng bị batnat, kẻ batnat tôi bây giờ cũng lãnh hậu quả rồi. Mong chị sớm vượt qua.]  


…  


Nhà họ Cố trở thành chuột chạy qua đường, ai cũng muốn đánh.  


Ba mẹ Cố cùng anh trai cô ta đều bị triệu tập và tạm giam.  


Chỉ có Cố Dư Thi là trốn thoát.  


Năm xưa, nhà họ Cố đã chuyển một phần tài sản ra nước ngoài, cô ta muốn rời khỏi đây, tiếp tục làm thiên kim tiểu thư, hưởng thụ cuộc sống xa hoa.  


Nhưng khi lái xe đến sân bay, cô ta bị cảnh sát truy đuổi. Hoảng loạn, cô ta nhấn ga tăng tốc, đâm thẳng vào chân cầu.  


Hôn mê bất tỉnh tại chỗ.  


Sau khi được cấp cứu tại bệnh viện, tỉnh lại mới biết cột sống đã bị tổn thương nghiêm trọng, từ cổ trở xuống hoàn toàn tê liệt.  


Lần tiếp theo gặp lại Cố Dư Thi, cô ta đang co quắp trong một căn phòng trọ nhỏ bé.  


Vì không có tiền chữa trị, cô ta đã bị đuổi khỏi bệnh viện. Căn phòng này là do một người thân thuê giúp, nhưng sau đó cũng mặc kệ không ngó ngàng.  


Tôi cúi người bước vào tầng hầm ẩm thấp.  


Mấy hôm trước vừa mưa xong, trần nhà đen kịt nấm mốc, từng giọt nước nhỏ tí tách xuống nền.  


Một con chuột bị tiếng bước chân của tôi làm cho hoảng sợ, vội vã kéo theo cái đuôi dài chạy thẳng vào cống ngầm tối tăm, bốc mùi hôi thối.  


Cố Dư Thi nằm trên tấm ván gỗ, khi thấy tôi bước vào, sắc mặt vặn vẹo, muốn động đậy nhưng vô ích.  


Một mùi hôi thối xộc lên, tôi nheo mắt nhìn, dưới thân cô ta đã lở loét, phân dính vào vết hoại tử, bốc mùi kinh tởm.  


Ban đầu, khi biết cô ta không ch*t, tôi còn có chút tiếc nuối.  


Nhưng giờ thì không.  


Thế này mới tốt.  


Tôi bình thản quan sát cảnh tượng trước mắt.  


Cô ta đáng phải sống như vậy, sống trong đau khổ, tuyệt vọng, trả giá cho tất cả những tội lỗi đã gây ra.  


Dù rơi vào bước đường cùng, Cố Dư Thi vẫn không phát điên, mà cắn chặt răng trừng mắt nhìn tôi. Tôi chưa bao giờ thấy ai có ánh mắt đáng sợ đến thế, cứ như thể nếu có thể đứng lên, cô ta sẽ lao đến cắn ch*t tôi vậy!  


"Cố Dư Thi, cô có hối hận không?" Tôi nhìn xuống cô ta, giọng điệu nhàn nhạt.  


"Hối hận?"  


Cô ta nhếch môi cười, nụ cười méo mó đầy chế giễu, nhìn tôi chằm chằm:  


"Tao chỉ hối hận… rằng tại sao năm đó không gi*t quách mày đi."  


"Lý Yên, con tiện nhân, mày sinh ra đã là kẻ hạ đẳng, là thứ rác rưởi! Vận mệnh của mày tồi tệ thì liên quan đếch gì đến tao? Tao việc méo gì phải hối hận?!"  


"Thật sao? Vậy có vẻ vận mệnh của cô cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam nhỉ?"  


Tôi bật cười, cúi người thì thầm bên tai cô ta: "Người đàn ông của cô, tôi nhận rồi. Từ nay, tôi sẽ thay cô ở bên anh ấy, cùng nhau sống những ngày tháng tốt đẹp."  


Cố Dư Thi sững lại trong chốc lát, sau đó cô ta đột nhiên gào lên, trông hệt như một con dã thú phát điên khi sắp cận kề cái ch*t!  


Cô ta gào đến khản đặc, thở hổn hển như muốn rách toạc cổ họng, giọng điệu sắc nhọn như tiếng móng tay cào lên bảng đen:  


"Lý Yên! Mày sẽ không có kết cục tốt đâu...!"  


"Đồ tiện nhân, mày đáng ch*t, Lý Yên...!"  


…  


Tôi xoay người rời khỏi.  


Đến cuối cùng, Cố Dư Thi vẫn không cho rằng mình có lỗi.  


Nhưng không sao cả.  


Tôi cũng chẳng cần cô ta hối lỗi, bởi vì tôi sẽ không bao giờ tha thứ.  


Thế gian này có thần linh không?  


Tôi không biết.  


Nhưng tôi biết, nếu thần linh không trừng phạt cô ta, thì tôi sẽ tự mình làm điều đó.  


Tôi giơ tay lên, ánh mặt trời xuyên qua kẽ ngón tay, chiếu lên mặt tôi, cắt đứt bóng tối ẩm ướt sau lưng.  


Mùa mưa dai dẳng của năm mười bảy tuổi… cuối cùng cũng kết thúc rồi.


11


Nhà họ Tần hẳn đã có ý định cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố từ trước. Sóng gió lần này có ảnh hưởng đến họ, nhưng không quá nghiêm trọng.  


Từ sau khi trao cho tôi những tài liệu đó, Tần Hành chưa từng liên lạc lại.  


Anh ấy cứ thế biến mất khỏi cuộc đời tôi, không còn bất kỳ liên hệ nào nữa.  


Mọi chuyện hệt như một giấc mơ. Giấc mơ tan rồi, đến cả dấu vết của anh ấy trong cuộc sống của tôi cũng chẳng còn.  


Ngoại trừ việc câu cá.  


Tôi bắt đầu có thói quen đi câu, lúc rảnh rỗi lại tìm đến nó.  


Mỗi khi ngồi câu cá, tâm trí tôi dần lắng lại, những suy nghĩ rối bời cũng theo đó mà lặng xuống.  


Tôi vẫn thích đến cái hồ nhỏ ngày trước hay đi cùng Tần Hành.  


Chỉ là không ngờ, hôm nay lại thấy một bóng dáng quen thuộc ở đó.  


Tần Hành cũng đến.  


Tim tôi đột nhiên lỡ một nhịp, ngập ngừng không dám bước tới, mà anh ấy lại như chẳng hề thấy tôi, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào phao câu, không liếc mắt sang dù chỉ một lần.  


Tôi mím môi, tự giễu cười khẽ, rồi lặng lẽ ngồi xuống cách anh ấy một khoảng.  


Còn mong đợi gì nữa đây?  


Tôi đã lừa anh ấy như thế, anh ấy chịu giúp tôi báo thù đã là nhân nghĩa tận tình. Tôi còn có tư cách mong anh ấy tiếp tục thích tôi sao?  


Hôm nay cá cắn câu không tốt, lòng tôi cũng rối loạn, ngồi mãi chẳng câu được gì.  


Định đứng lên rời đi, nhưng vừa mới đứng dậy, chân bỗng tê rần, loạng choạng suýt ngã!  


Ngay hướng tôi ngã xuống có một tảng đá lớn, tôi hoảng hốt che đầu lại.  


Nhưng cơn đau trong tưởng tượng không đến.  


Một vòng tay ấm áp, phảng phất mùi gỗ nhàn nhạt đỡ lấy tôi.  


Tôi giật mình ngước lên, chạm vào một đôi mắt màu hổ phách.  


Kể từ khi bà mất, tôi hiếm khi khóc.  


Bởi vì khóc là để người khác xót thương, mà tôi biết, người cuối cùng trên thế gian này từng xót thương tôi đã không còn nữa.  


Bao năm qua, dù có khó khăn đến đâu, tôi cũng nghiến răng tự mình bước qua.  


Vậy mà khoảnh khắc này, tầm nhìn bỗng trở nên mơ hồ, sống mũi cay xè.  


Tần Hành như không nhìn thấy nước mắt của tôi, thờ ơ nói:  


“Lý Triều, cùng một chiêu dùng hai lần thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”  


Nói rồi, anh ấy buông tôi ra, quay lưng định rời đi.  


Tôi lập tức ôm chặt lấy anh ấy.  


Anh ấy muốn gạt tôi ra, nhưng tôi cứng đầu không chịu buông, bám chặt như một con bạch tuộc.  


Hai người dính sát vào nhau, mất thăng bằng, ngã xuống đất.  


Tần Hành theo bản năng bảo vệ đầu tôi, nghiến răng, dữ dằn nói:  


“Em làm gì vậy? Buông ra!”  


“Em không buông!” Tôi kéo cổ áo anh ấy, đôi mắt đỏ hoe, lớn tiếng nói: “Tần Hành, có một câu em nhất định phải nói!”  


“Ban đầu, em chỉ muốn báo thù Cố Dư Thi. Nhưng về sau… em thật sự thích anh, thích anh thật lòng!”  


Anh ấy trừng mắt nhìn tôi, rất lâu sau, đột nhiên quay đầu đi, cơ thể căng cứng cũng dần dần thả lỏng.  


Lần đầu tiên, tôi nghe thấy anh ấy chửi thề:  


“Mẹ nó.”  


Tôi kéo tay áo lên, để anh ấy thấy những vết thương trên người mình, đôi mắt rưng rưng:  


“Cô ta dùng nước sôi tạt em, dí thuốc lá lên người em, chụp ảnh bôi nhọ em, thậm chí còn khiến bà em bị xe tông ch*t… Tần Hành, anh nói xem, em không nên hận cô ta sao?”  


“Em vốn đã dao động rồi. Anh có thể không tha thứ cho em, có thể mắng em, nhưng tình cảm của em dành cho anh, em chưa bao giờ lừa dối!”  


Tần Hành nhìn thấy vết thương trên người tôi, ánh mắt không còn giả vờ hờ hững được nữa, đầu ngón tay anh ấy nhẹ nhàng chạm lên vết sẹo trên người tôi, thở dài chịu thua:


“Chỉ biết dùng mỗi chiêu này, em nghĩ anh không biết hôm đó em cố ý dầm mưa để bị sốt giả vờ đáng thương sao?”  


“Em đúng là một kẻ lừa đảo, chính là thấy anh dễ lừa nên hết lần này đến lần khác lừa anh.”  


Tôi ngước mắt lên, ôm lấy mặt anh: “Vậy anh có sẵn lòng để em lừa không?”  


Gió chiều tà xào xạc lướt qua những tán lá, sương mù lãng đãng trên dãy núi xa dần tan, để lộ ra vầng trăng nhạt.  


Một nụ hôn bất chợt rơi xuống môi tôi.  


“Anh thua rồi.”  


“Nhưng lần này, đã lừa thì lừa cả đời đi.”  


Không xa đó, cần câu mắc cá, nhưng chẳng ai buồn cầm cần.  


Con cá vùng vẫy một lúc, cuối cùng cũng nuốt trọn mồi rồi thoát thân.  


Tôi bật cười.  


Không sao cả.  


Bởi vì con cá lớn nhất, đã bị tôi câu được rồi.  

 

- Hết -

Loading...