Anh Chec Thay Em Nhé? - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:31:28
Chẳng lẽ mười năm chị cũng sẽ từ hầm ngầm thế phận của ?
Thì mà bố thực sự yêu thương là chị gái!
Tình yêu của họ dành cho , chỉ là một món nợ tinh thần!
với chị họ: "Chị ơi, xin , em thể cứu chị."
Lập tức ánh mắt chị trở nên đầy tuyệt vọng.
Thậm chí rể còn sợ hãi đến mức nước mắt rơi lã chã.
mỉm với chị họ: "Trong hầm nhà em cũng nhốt một chị gái trông giống hệt em. Nếu em cứu chị, trưởng thôn thể sẽ lấy em vật tế sớm hơn đấy."
Chị họ , trong mắt ánh lên một nỗi tuyệt vọng lời, như thể hy vọng vụt tắt.
Nói , nhét chiếc khăn miệng chị họ.
Lúc đó cuối cùng cũng hiểu , mười năm sẽ đối mặt với kết cục tương tự như chị họ.
thể yên chờ c.h.ế.t như .
Thế là, nảy một kế hoạch táo bạo.
đổi đời với Chu Hoan!
Chúng trông giống hệt , hơn nữa ngoài hề sự tồn tại của Chu Hoan.
Mười năm , nếu và Chu Hoan hoán đổi phận, thì thể tiếp tục sống!
Một sống một chết, trở thành sống sót!
3
Từ ngày đó, mỗi ngày đều kể cho Chu Hoan đang nhốt trong hầm ngầm về việc thế giới bên ngoài tươi đến nhường nào.
Chu Hoan đến mức mắt sáng long lanh, khóe miệng chảy nước dãi ròng ròng.
Sau khi lên đại học, lợi dụng kỳ nghỉ về kể cho Chu Hoan cuộc sống đại học tuyệt vời đến thế nào.
còn đặc biệt kể cho chị chuyện và Thạch Phong yêu lãng mạn .
Khi kể đến những chuyện và Thạch Phong gì trong khách sạn bên ngoài, nước dãi của Chu Hoan chảy như suối nguồn tuôn trào.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
hỏi Chu Hoan: "Có trải nghiệm cuộc sống bên ngoài ?"
Chu Hoan nâng tay áo lau khóe miệng đầy nước dãi.
"Muốn! Rất !"
: "Đợi đến năm cuối đại học, em sẽ lén hoán đổi phận với chị nhé? Để chị cũng ngoài vui vẻ vài năm!"
Chu Hoan mặt đầy phấn khích chằm chằm hỏi: "Người đàn ông của em cũng cho chị luôn ?"
gật đầu : "Cho chị! Tất cả đều cho chị! Đã chị vui vẻ thì vui vẻ đến cùng!"
Thế là, dịp nghỉ lễ Đoan Ngọ năm cuối đại học, dẫn Thạch Phong về quê.
Đêm đến, thả Chu Hoan khỏi hầm ngầm, tự nhốt đó.
Sáng sớm ngày Đoan Ngọ, trời còn sáng, thấy trong nhà tiếng ồn ào.
Hẳn là trưởng thôn dẫn đến bắt Thạch Phong và Chu Hoan .
Ngay đó, cầm chìa khóa thả khỏi hầm ngầm.
Bà nhốt trong hầm ngầm thực là Chu Mẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-chec-thay-em-nhe/chuong-2.html.]
Mẹ : "Hoan Hoan, con, con tự do ! Từ nay về , con sẽ tên là Chu Mẫn! Nhớ kỹ nhé! Không nhắc đến chuyện con từng một đứa em gái với bất cứ ai!"
giả vờ ngơ ngác chằm chằm , bà kể rõ ngọn nguồn sự việc.
Mẹ : "Không còn cách nào khác, hai đứa con chỉ một đứa sống."
hỏi : "Tại bố chọn để con sống?"
Mẹ quanh, hỏi ngược : "Sao ? Để con sống mà con còn ?"
vội vàng : "Muốn! Muốn! Hóa vẫn yêu con nhất. Bấy lâu nay con hiểu lầm bố ."
4
Lễ Đoan Ngọ, cả làng tổ chức lễ tế lớn ở quảng trường bên ngoài từ đường.
Dân làng mổ heo g.i.ế.c gà, ca hát nhảy múa, còn náo nhiệt hơn cả Tết.
trốn lưng bố, khẽ hỏi: "Bố ơi, em gái con và em rể sẽ trách con chứ?"
Bố : "Có trách cũng vô ích! Qua đêm nay, Sơn Thần sẽ đưa họ ."
giả vờ rụt rè tiếp tục trốn lưng bố, khóe miệng nở một nụ âm độc.
Bố , phụ nữ đang trói trong từ đường lúc thực là chị gái.
Hôm qua, bỏ thuốc mê rượu trong bữa tiệc tối, họ ngủ say như chết.
Chị gái thả khỏi hầm ngầm, phòng bao lâu, đốt hương mê hồn cho mê man.
lột sạch quần áo của Thạch Phong và Chu Hoan, đặt họ cùng một chiếc giường.
Kết quả là, Chu Hoan và Thạch Phong trong giấc ngủ trói từ đường.
Bố liếc , : "Đi! Theo bố từ đường xem em gái con."
hỏi: "Xem em gì? Con sợ, sợ em hận con."
Bố : "Vào giải thích rõ chuyện cho nó, để nó c.h.ế.t cho rõ ràng."
Trong từ đường, thấy Chu Hoan và Thạch Phong trói chặt thể nhúc nhích.
Họ như thấy kẻ thù đội trời chung, đầy căm phẫn.
Mặc dù miệng họ bịt khăn.
vẫn thể đoán họ đang điên cuồng chửi rủa , điên cuồng kêu cứu.
Bố cúi xuống kể cho họ về phong tục hiến tế của làng Vực Sâu.
Cuối cùng, bố giả vờ bi thương thở dài một , khóe mắt thậm chí còn rặn một giọt nước mắt.
Ông : "Chu Mẫn, đừng trách bố bất công với con. Mấy năm , con cũng hưởng những gì cần hưởng , chị con ở hầm chịu khổ hơn hai mươi năm, bây giờ cũng đến lượt con bé hưởng thụ cuộc đời .”
"Con đến chỗ Sơn Thần, phù hộ cho gia đình chúng bình an vô sự, phù hộ cho cả làng chúng phúc vận liên miên nhé!"
Tiếp đó, bố với Thạch Phong: "Chàng trai trẻ! Xin nhé, kiếp nhớ đừng yêu con gái làng Vực Sâu nữa."
Chu Hoan và Thạch Phong trợn trừng hai mắt, trong mắt họ bùng lên ngọn lửa giận dữ!
thấy họ điên cuồng lắc đầu.
cái miệng bịt khăn căn bản thể lời.
nghĩ, hai nhất định hận đến tận xương tủy.