ÁNH DƯƠNG RỰC RỠ - 10
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:05:16
lắc đầu. Cô lập tức thở dài:
“Cái cô thủ quỹ ở tập đoàn nhà đó, tên là Trịnh Hân Oánh, chẳng chút họ hàng xa với ? Bây giờ trở thành thư ký riêng của chồng đấy. Mà thư ký cái gì chứ, việc thì là thư ký, việc thì là cái khác. Cậu còn hiểu ?”
Lòng vốn nguội lạnh, giờ càng thêm giá buốt.
Mẹ của Trịnh Hân Oánh và là chị em họ, nhưng đến đời thì quan hệ huyết thống xa lắm , bình thường cũng chẳng qua gì nhiều.
Mấy năm , cô tìm đến nhà , nước mắt giàn giụa kể lể cuộc sống khó khăn:
“Con bé Hân Oánh nó bằng cấp, tìm mãi chẳng công việc gì, cứ ở nhà mãi như thế thì mà ai chịu lấy?”
Bà suýt nữa thì quỳ xuống mặt . Mẹ tớ hết lời xin giúp đỡ, cuối cùng cũng đồng ý.
Đối mặt với cô , một kẻ chẳng thể tồn tại nổi trong xã hội, đích sắp xếp cho học một khóa kế toán, lấy chứng chỉ hành nghề mới nhận . Khi đó, còn với cô :
“Dì ạ, bây giờ Hân Oánh một nghề trong tay, ở chỗ con cũng coi như kinh nghiệm việc, thể tự lập , dì yên tâm nhé!”
Một năng lực sinh tồn, chính là do nâng đỡ lên. Khi sắp xếp thỏa, cô quỳ xuống cảm tạ ngay mặt .
Vậy mà bây giờ thì ? Cũng học cách đ.â.m lưng ?
Thật hiểu nổi, tại những xem đúng sai nhẹ như , ân nghĩa họ vứt một cách dễ dàng đến thế?
17.
nhanh chóng tìm động tĩnh của Trịnh Hân Oánh.
Công ty nhận mấy căn biệt thự từ chủ đầu tư để trừ nợ. Biệt thự là loại tài sản khó thanh khoản, giữ một thời gian dài. Quyền sở hữu vẫn thuộc về công ty, dễ dàng chuyển nhượng, nhưng ai là ở.
Trong các đối tác của chúng một công ty nội thất. Ngô Cương dùng lợi ích trao đổi, nhờ họ giúp trang hoàng biệt thự, đó bù đắp lợi ích ở nơi khác. Cuối cùng, dùng chính tiền lương của để nuôi Trịnh Hân Oánh.
Thủ đoạn cao tay thật. Đến cũng bội phục.
tìm hiểu cách mà Trịnh Hân oánh tiếp cận Ngô Cương, cố gắng hiểu rõ đối phương. Thực tế là từ khi quanh Ngô Cương ngừng xuất hiện phụ nữ, cô cũng động lòng. Vì , cô chủ động gần .
Ngô Cương là một trong ít những giàu mà cô thể tiếp cận . Mà đưa đến mặt cô , chính là .
Nghe , một thời gian, Trịnh Hân Oánh hề mặc đồ công sở. Vì quan hệ với , nên quản lý cũng mắt nhắm mắt mở, gì.
Mùa hè, bất kể mưa nắng, cô đều mặc váy voan lụa, vạt váy chỉ che nửa đùi. Điều hòa thổi qua, lớp váy khẽ lay động, mơ hồ để lộ phần còn . Đôi khi, chỉ cần một cơn gió nhẹ, cảnh tượng bên trong sẽ hiện trong chớp mắt. Cứ thế lượn lờ mặt Ngô Cương, chẳng mấy chốc cắn câu.
lúc đó, phụ nữ xung quanh Ngô Cương là mỹ nhân chân dài, da trắng như ngọc. So với họ, Trịnh Hân Oánh chẳng là gì. Ngoài mặt dày thì cô gì nổi bật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-duong-ruc-ro/10.html.]
Trong dàn phụ nữ phía Ngô Cương, cô chỉ là một cũng , cũng chẳng . Ban đầu, cũng chẳng coi cô là gì, ngủ một là xong chuyện. chính giúp cô chiếm vị trí độc tôn.
đuổi hết những phụ nữ khác xung quanh Ngô Cương, chỉ để một cô . Điều giúp cô cơ hội thể hiện. Cô xuất hiện đúng lúc Ngô Cương chèn ép đến thảm hại, nhẹ nhàng an ủi cảm xúc, cho chút thể diện đàn ông.
Điều đó khiến vị trí của cô trong lòng Ngô Cương nâng cao đáng kể. Cuối cùng, sẵn sàng tặng cô một căn nhà, sẵn sàng sống như vợ chồng, thậm chí con với cô .
Một , tình cờ gặp Ngô Cương đưa Trịnh Hân Oánh đến một bữa tiệc. Đứng ngoài cửa phòng, thấy giọng cô đầy đắc ý:
“Anh cũng mệt mà, áp lực lớn như thế, thư giãn một chút thì chứ? Quản chặt như , giỏi thì tự .”
“Chị cái tính đấy, đến cả em là em gái mà còn thấy chướng mắt. Có phụ nữ nào như chị chứ? Suốt ngày gây chuyện với chồng , thì chị lợi gì?”
“Theo em thấy, chuyện thì đóng cửa bảo , cần gì ầm ĩ cho thiên hạ ?”
“Anh tôn trọng chị , nhưng chị điều, càng tôn trọng thì càng mẩy.”
Cô xong, bên trong vang lên một trận .
Giọng Ngô Cương lười nhác, mang theo chút ngả ngớn: “ thích con gái trẻ trung xinh , ai bảo cô là bà thím chán ngán chứ? đây.”
Anh đưa tay vuốt ve Trịnh Hân Oánh, tiếp: “Oánh Oánh cũng đại mỹ nhân gì, nhưng khí chất phụ nữ, điều. thấy cũng đủ . Nếu vợ một nửa sự dịu dàng của Oánh Oánh, cũng chẳng đến mức cãi vã với cô .”
Trịnh Hân Oánh sờ mặt mặt bao nhiêu , bộ thẹn thùng, nũng nịu gọi một tiếng: “Anh.”
đẩy cửa bước . Cô hoảng hốt bật dậy, nhận gì đó , cứng đờ xuống. Ngô Cương thấy , sắc mặt lập tức trầm xuống, căng thẳng đề phòng.
đến mặt Trịnh Hân Oánh, giáng thẳng một cái bạt tai. Cô lập tức đỏ mắt, nước mắt trào . Ngô Cương đột nhiên bật dậy, ghế cọ sàn tạo âm thanh chói tai.
“Cô gì ?” Anh trừng mắt quát lên.
Anh nắm lấy cổ tay , ngăn tay nữa. hất mạnh tay, vội kéo Trịnh Hân Oánh lưng.
định đánh thêm, chỉ thản nhiên lớn: “ đến để sửa cách xưng hô. Cô là em họ xa của , gọi là rể, chứ trai. Không gọi thì đáng đánh.”
Ngô Cương im lặng.
tiếp tục: “Cô cầu xin cho một công việc. cô chẳng gì cả. bỏ tiền cho cô học kế toán, sắp xếp cô thủ quỹ. cô học chẳng gì, phiền đồng nghiệp. đánh cô , xem đáng ?”
tiếp: “ cho cô cơ hội học hành, kiếm tiền bằng năng lực. cô chẳng học gì, chỉ dụ dỗ đàn ông, còn lấy oán báo ơn. Đây là hành vi của con ? Loại như thế đáng đánh ?”
“Cô…!” Ngô Cương tức giận đến đỏ bừng mặt. Phía , Trịnh Hân Oánh òa .
lạnh lùng tiếp: “Anh thể , nhưng đủ tư cách để đánh giá . Đừng mở miệng bẩn thỉu của mà bình phẩm về nữa.”