Anh Mèo Thành Tinh Nhà Tôi
Chương 2
Tôi cứng ngắc ngẩng đầu lên.
Thái tử gia đang híp híp mắt, ánh mắt có chút sâu thẳm.
Làm xấu cong môi, vẻ mặt mang theo vài phần thần thái du côn.
Con mèo trong tay tôi đã biến thành người sống?
Vẫn là thái tử!
Tôi bị dọa đến trực tiếp ngất đi.
Reng reng reng!
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên nhanh chóng đã đánh thức tôi.
Là con bạn thân gọi tới.
“Triệu Trăn Trăn, cậu thật sự dọa chết tớ, tớ còn tưởng rằng cậu bị quái vật nào đó bắt đi!”
“Tớ không biết mình bị sao nữa, tớ chỉ buồn ngủ quá thôi.”
“Vậy cậu đi ngủ sớm, ngày mai gặp!”
“OK tạm biệt.”
Tôi cảm giác chắc chắn là gần đây vì tăng ca quá nhiều thêm cả người choáng váng, nếu không sao tôi lại mớ thấy giấc mộng như vậy?
Nhưng con mèo của tôi đâu?
“Tìm tôi?”
Đột nhiên một giọng nói vang lên.
Tôi đột ngột quay lại——
Liền thấy thái tử gia đang ngồi nhàn nhã bên cửa sổ, anh ấy vẫy tay với tôi: “Em sẽ không bị tôi làm cho sợ hãi và ngất xỉu nữa chứ? Quá tam ba bận nha.”
Trước khi anh kịp nói xong, đầu óc tôi quay cuồng.
Ngay lúc tôi tưởng mình sắp ngã xuống đất thì một bóng đen lao nhanh tới và đỡ lấy tôi.
Chính là thái tử gia.
Khóe miệng tôi giật giật dữ dội: “Quỷ…..”
Trong lúc tôi đang bất tỉnh, có ai đó liên tục nhéo tôi để đánh thức tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn thái tử gia.
“Anh……”
“Triệu Trăn Trăn, em hãy nghe cho kĩ, tôi không phải quỷ… cũng không phải người.”
“Tôi choáng.”
Tôi sợ hãi nhắm mắt lại, nhích ra bên cạnh một chút, cố gắng thoát khỏi vòng tay của thái tử gia nhưng anh ấy đã ôm tôi thật chặt.
“Tôi đến đây để trả ơn.”
5.
Hóa ra ở ba tháng trước, tôi đã cứu một con mèo Maine Coon, nhưng lúc đó tôi đang vội đi làm nên giao con mèo Maine Coon bị thương cho bệnh viện thú cưng rồi liền chạy.
Không nghĩ tới, nó vậy mà tìm tới cửa!
Trọng điểm là, nó không chỉ là một con mèo, vẫn là một con mèo yêu!!
Thái tử gia tựa lưng vào bàn, ăn mặc chỉnh tề uống trà, vừa uống vừa nhìn tôi chằm chằm: “Nhân loại có thể đụng tới mèo yêu tỉ lệ rất thấp, mà em chính là một trong những người may mắn đó.”
“…”
“Tôi có thể cho em một điều ước.”
Tôi nhìn chằm chằm anh ấy một lúc, trong đầu hiện lên rất nhiều câu chuyện về mèo yêu, không khỏi tự hỏi liệu thái tử gia trước mặt có phải là thái tử thật hay không.
“Vậy anh là Dụ Thời Cẩm thật hay là Dụ Thời Cẩm Giả? Vẫn là… anh xuyên qua cơ thể Dụ Thời Cẩm?”
“Tôi là Dụ Thời Cẩm.”
“Vậy… sao anh một hồi thì là mèo, một hồi lại là người?”
“Vào ngày mùng một và ngày mười lăm hàng tháng, tôi chỉ có thể duy trì hình dạng con người và không thể tùy ý biến lại thành hình dạng mèo.”
Tôi cái hiểu cái không gật đầu.
Hiện tại những tin tức này đều quá vượt múc quy định, để cho đầu óc tôi có chút chết máy, trực tiếp thành đống bột nhão.
Tôi vịn vách tường quay trở lại phòng.
Nghĩ đến chợt mắt một lát liền tốt.
Dụ Thời Cẩm khoanh tay đi theo tôi vào: “Được rồi, em đã biết hết rồi nên đi ngủ sớm đi. Tôi cũng buồn ngủ quá.”
Anh trực tiếp ở bên cạnh tôi nằm xuống.
Tôi rất muốn đá anh ta ra khỏi giường, nhưng lại không dám, tôi sợ anh sẽ ăn thịt tôi!
Như cảm nhận được tôi đang sợ hãi, Dụ Thời Cẩm đột nhiên xoay người ôm tôi vào lòng, thì thầm vào tai tôi, từng âm thanh rung động như đắm chìm trong màn đêm, mơ hồ mà mê hoặc. “Em là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi sẽ không ăn thịt em.” “Không phải, tôi từ trước cho tới bây giờ đầu không ăn thịt người.”
Tôi gượng ép nhéch khóe miệng cười: “Vậy anh có thể buông tôi ra trước được không?”
“Không được”
Dụ Thời Cẩm từ chối thẳng thừng: “Bình thường đều là em ôm tôi ngủ, hôm nay tôi nhân từ, ôm em ngủ một lần, sao em dám từ chối?”
Làm sao tôi biết anh còn có thể biến thành người, trong lòng không nói nên lời phun tào. “Vậy có phải là tôi nên cảm ơn anh?”
“Không sao đâu, nếu như em muốn cũng có thể tặng quà cho tôi. Dù sao không có gì lạ khi nhân loại các em hay thích tặng quà gặp mặt, tôi nhớ không sai chứ?”
Tôi giật mạnh khóe miệng, nhỏ giọng nói thầm: “Anh còn rất hiểu cái gọi là cho một ít thuốc nhuộm liền mở cả phường nhuộm đâu.”
Dụ Thời Cẩm tiến lại gần tôi: “Cái gì? Em thật muốn tặng tôi?”
“Được rồi, mấy ngày nay em tranh thủ thời gian mua cho tôi đi.”
6.
Tôi chưa bao giờ tặng quà cho đàn ông, làm sao tôi biết nên tặng quà gì cho một con mèo đực? Đây không phải là cho tôi một vấn đề khó sao!
Thế là tôi lôi đầu con bạn thân ra.
Cô ấy có vẻ sốc: “Cậu đã tìm được bạn trai?”
“Chuyện này thì liên quan gì đến bạn trai?”
“Vài ngày nữa là đến Ngày lễ tình nhân!”
Tôi không chú ý trả lời, trong khi đang tìm xem nên tặng quà gì mới tốt: “Tóm lại đây chỉ là một món quà cảm ơn thôi, không có ý nghĩa gì khác”.
Không có khả năng tôi sẽ thích một con mèo. Kể cả khi anh ấy là một cao phú soái.
* Cao phú soái (cao ráo, giàu có, đẹp trai)
Dù sao người cùng yêu cũng không thể nào?
Đứa bạn thân đột nhiên đem tôi níu lại: “Nhìn kìa, là Thái tử gia cùng mỹ nữ đang đi mua sắm! Chẳng trách tớ luôn nghe nói thái tử gia không về nhà, hóa ra anh ấy có bạn gái!”
Ừm…anh ấy ngày nào cũng ở nhà tôi và ngủ với tôi. Nhưng giữa chúng tôi chuyện gì cũng không phát sinh. Đồ cặn bã mèo!
Tôi định kéo con bạn đi, nhưng không ngờ Dụ Thời Cẩm lại nhìn về phía chúng tôi, anh ấy nhìn tôi chằm chằm vài giây rồi quay người rời đi.
Tốt lắm, Dụ Thời Cẩm, đêm nay tốt nhất là anh đừng đến tìm tôi! Lúc đi vào tiểu khu, tôi theo thói quen nhìn về phía bức tường. Anh không có ở đó.
Trong lòng tôi có một cảm giác mất mát khó tả.
Đinh!
Tôi bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy Dụ Thời Cẩm đang nghiêng người ở đó, đưa tay về phía tôi: “Hôm nay em ở trung tâm thương mại mua quà cho tôi? Mau lấy ra cho tôi xem.”
Lúc nhìn thấy anh, tôi có chút vui mừng. Lấy que trêu mèo ra khỏi túi.
Vung vung cây gậy trêu mèo, chiếc chuông trên đó sẽ phát ra âm thanh thanh thúy. “Thế nào?”
Tôi khua cây gậy trêu mèo trước mặt Dụ Thời Cẩm: “Mèo nhỏ các anh không phải đặc biệt thích món này sao? Hơn nữa tôi còn mua cỏ mèo và cỏ bạc hà cho anh.”
Dụ Thời Cẩm có vẻ không hài lòng lắm nhưng vẫn lấy hết. Anh nhập mật khẩu và mở cửa vào nhà.
“Đợi đã, sao anh biết mật khẩu nhà tôi?”
“Tôi mỗi ngày nằm trên vai em, nhìn em nhập mật khẩu.”
Hóa ra anh chàng này lần nào cũng giả vờ ngủ.
Tôi lặng lẽ ở sau lưng anh giơ nắm đấm.
Ai biết, anh quay người lại nói: “Muốn đánh tôi?”
Tôi sợ tới mức da đầu căng cứng: “Không có, sao có thể như vậy? Anh nhầm rồi.”
“Tôi có thể nhìn rõ trong gương.”
Dụ Thời Cẩm chỉ vào chiếc gương soi toàn thân bên cạnh, bắt chước cách tôi giơ nắm đấm vừa rồi: “Triệu Trăn Trăn, em muốn trộm đánh tôi?”
Để không chọc giận Dụ Thời Cẩm, tôi chỉ có thể kiên trì, nhắm mắt nói mò.
“Tôi đây là đang nhảy cho anh xem đó.”
7.
Dụ Thời Cẩm rất thích xem nó, thậm chí còn ăn cả hạt dưa: “Tiểu Trăn Tử, biểu diễn lại một lần nữa.”
Tiểu Trăn Tử?
Này để cho người ta nghe, giống như là đang gọi thái giám đâu?
Tôi nghĩ Dụ Thời Cẩm nhất định là coi tôi như con sen giúp việc đi, dù sao thì những con mèo bình thường đều xem mình là chủ nhân, nhất là những con mèo yêu như này, thì còn cỡ nào!
Thế là tôi lại biểu diễn một điệu múa khác cho anh ta.
“Em nhảy rất đẹp.”
“Cảm ơn.”
“Em có thể trở thành một diễn viên hài.”
“…Cảm ơn!!!”
Tôi ngồi xuống hít một hơi, lau mồ hôi: “Tiết mục ngẫu hứng dừng ở đây. Tôi phải bắt đầu làm việc, còn phải lập kế hoạch, không xong thì đừng nghĩ đến được đi ngủ.”
Dụ Thời Cẩm cau mày nói: “Không cần vội, yên tâm ngủ đi. Nếu có chuyện gì, tôi giúp em gánh.”
Thời điểm nghe được lời này, Dụ Thời Cẩm trong mắt tôi giống như được bao phủ một tầng kim quang! Là ánh sáng của Phật Tổ hạ phàm đến cứu giúp tôi! “Cảm ơn cảm ơn.” Tôi nhanh chóng đi tắm rửa và đi ngủ.
Nhưng tôi nằm xuống, Dụ Thời Cẩm cũng đi theo nằm bên cạnh, ôm tôi một cách tự nhiên. Điều này khiến trái tim đập loạn xạ.
“Khụ, anh có thể hay không biến trở về hình mèo?”
Sau khi đèn tắt, căn phòng tối om, chỉ có vài tia sáng từ sau tấm rèm chiếu vào, ánh sao rải rác trên sàn nhà.
Như thể đó là một trò đùa, một tiếng cười trầm khàn thì thầm bên tai tôi, từ từ lan vào tim và phổi tôi. “Sao thế, em sợ mất tự chủ à?”
“Yên tâm, tôi không có hứng thú với mèo.”
“Nhưng tôi hiện tại đang ở hình người, em xác định thật sự không có hứng thú sao?” Tôi cố ý xoay người, quay lưng về phía Dụ Thời Cẩm.
Do dự mấy giây: “Chúng ta ngủ chung giường hơn một tháng, nếu như tôi đối với anh có ý nghĩ kia, vậy đã sớm xuống tay, còn cần chờ đến hôm nay!”
“Nhưng tối nay là lần thứ hai tôi ngủ với em trong hình dạng con người.”
…ngủ đi, tôi buồn ngủ quá.”
“Không sao đâu, em có thể từ từ suy nghĩ.”
Dụ Thời Cẩm nhẹ giọng thì thầm, hôn lên cổ tôi và cuối cùng vùi mặt vào vai tôi. Ngày hôm sau.
Khi trở lại công ty, tôi nhìn thấy khuôn mặt của quản lý ban từ xa, sau đó mới nhớ ra mình chưa lên phương án, cũng không biết Dụ Thời Cẩm sẽ xử lý việc đó như thế nào.
Hy vọng anh ấy không có lừa tôi!
Quản lý ban vẫy tay với tôi và ra hiệu cho tôi đi qua.
“Kế hoạch đâu? Làm xong chưa? Tại sao không gửi nó đến email của tôi?”
“A, tôi quên mất…”
Tôi cúi đầu: [hu hu hu, Thời Cẩm chết tiệt, tôi không nên tin tưởng anh!]
Ngay khi tôi nghĩ mình sắp bị cấp trên mắng thì xung quanh tôi vang lên những làn sóng hoa si cuồng nhiệt. Ngẩng đầu nhìn lên, chính là Dụ Thời Cẩm đang đi tới, anh lạnh lùng nhìn người quản lý ban: “Anh đang mắng bảo bối của tôi?”
8.
Với lời nói của Dụ Thời Cẩm, tôi ngay lập tức trở thành niềm ghen tị của tất cả các nữ đồng nghiệp trong công ty, trực tiếp từ một nhân viên bình thường trở thành thái tử phi!
Nếu Dụ Thời Cẩm là một con người đơn thuần thì tôi sẽ rất hạnh phúc.
[Vậy thì sao? Hiện tại trong công ty không có người nào dám ức hiếp tôi.]
[…Nhưng tôi không xác định, điều này có thực sự được không?]
[Cái này có cái gì không tốt?]
Tôi nhớ tới người phụ nữ xinh đẹp ngày hôm đó đi mua sắm với Dụ Thời Cẩm, họ thực sự rất xứng đôi, đặc biệt là thứ mà thế hệ cũ vẫn gọi là tướng phu thê.
Nhưng tôi cũng không thể thuyết giáo cùng một con mèo được.
Dù sao tôi không rơi vào lưới tình của anh thì làm thái tử phi trong công ty cũng không có gì không tốt, những kẻ muốn chiếm tiện nghi của tôi, bây giờ đều phải cúi đầu!
Suy nghĩ kĩ một chút, còn rất thoải mái! Vào ngày lễ tình nhân, Dụ Cẩm Thời hẹn tôi đi vườn hoa hồng.
“Sao anh lại đưa tôi đến đây?
“Em không thích nó à?”
Tôi nghĩ hầu hết phụ nữ đều thích hoa hồng, phải không?
Dù sao thì tôi cũng khá thích, vì tôi là một người khá dung tục, hoa hồng có màu đỏ tươi, giống như màu của tờ tiền, đều làm cho người ta thích!
Nhưng tôi vẫn im lặng không lên tiếng, chấp hai tay sau lưng đi về phía trước. Đi lên phía trước, thậm chí còn có một bữa tối dưới ánh nến!