Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Anh Mèo Thành Tinh Nhà Tôi

Chương 4



Điều này có thể khiến tôi tạm thời quên đi Dụ Thời Cẩm, đồng thời lương và thưởng của tôi cũng tăng gấp đôi!

Thất vọng trong tình yêu, kiêu hãnh nơi công sở. Có được tất có mất!

12.

Dụ Thời Cẩm dường như đã biến mất trong thế giới của tôi và không bao giờ xuất hiện nữa, thời gian cũng dần dần trôi qua.

Tôi ngẫu nhiên nhớ đến những tháng đó và cảm giác nó như một giấc mơ.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy một con mèo, tôi sẽ thừa dịp không có ai chú ý, hạ giọng: “Em có thể biến thành người hay không? Em có phải là mèo yêu không?”

“Có biết con mèo khốn khiếp Dụ Thời Cẩm anh ta đi đâu không?” “Anh ta chết rồi à?”

Hầu như con mèo nào cũng tròn mắt nhìn tôi, không hiểu tôi đang nói gì. Cho đến một ngày, tôi gặp một chú mèo mướp đi lạc. Tôi không biết khi nào thì bắt đầu, trong túi tôi luôn chuẩn bị sẵn một ít thức ăn cho mèo. “Meo meo, em có biết Dụ Thời Cẩm không?”

Con mèo mướp đang ăn chợt sửng sốt, ngẩng đầu lên liếc nhìn tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào nó một cách khẩn trương.

Tưởng tượng nó chỉ một giây sau liền biến thân, hoặc là mở miệng nói chuyện với tôi.

Nhưng nó chỉ liếc tôi một cái rồi tiếp tục ăn, ăn xong liền bỏ đi không thèm ngoảnh lại.

Tôi cảm giác như mình đã lâm vào cử chỉ điên rồ, tuy nói là không quan tâm nhưng thực ra không có ngày nào trôi qua mà tôi không nghĩ đến Dụ Thời Cẩm.

Đôi khi tôi tự hỏi liệu anh ấy có thực sự là một người hoa tâm không. Ít nhất nếu tôi thực sự bị tổn thương, tôi có thể dần dần quên đi điều đó.

Nhưng hết lần này tới lần khác Dụ Thời Cẩm không phải!

Ngày đó sau khi xong việc, anh còn giúp tôi lau sạch cơ thể, cho tôi bôi thuốc, nấu bữa sáng trong bếp và còn nhờ người bạn thân chăm sóc tôi.

Anh ấy thậm chí còn xin lỗi tôi!

Một người có thể thực sự phát điên nếu suy nghĩ lung tung. Cô bạn thân của tôi đưa tôi đi mua sắm.

Lần trước chúng tôi đã gặp người đẹp đi mua sắm cùng Dụ Thời Cẩm.

Người đẹp từ xa vẫy tay chào tôi, quay người bước vào quán cà phê mèo. Tôi và người bạn thân nhìn nhau, không hiểu ý cô ấy là gì. Bạn thân động viên tôi lại gần: “Cô ấy đang khiêu khích cậu đấy!” Tôi do dự vài giây: “Vậy để xem cô ấy muốn làm gì?”

Chúng tôi đẩy cửa quán cà phê mèo ra, người phụ nữ vừa ngồi xuống quầy gọi cà phê cho chúng tôi, hiển nhiên là có chuyện muốn nói. “Tôi mua cho cô một vé chơi với mèo, cô vào chơi với chúng đi.”

Người phụ nữ tinh nghịch nháy mắt với tôi và nói: “Có lẽ sẽ có một điều bất ngờ đang chờ đợi cô đấy”.

“Meo!”

Đúng lúc tôi đang do dự thì nghe thấy tiếng mèo kêu rất quen thuộc.

Tôi từ từ quay lại và nhìn thấy con mèo Maine Coon màu xám khói đứng trên kệ xuyên qua tấm kính, nó phấn khích nhảy về phía tôi và cuối cùng đâm vào tấm kính -.-

Bùm!

Té xỉu xuống đất.

13.

Bạn thân của tôi đang chơi đùa với vài con mèo, cô ấy quay lại nhìn tôi: “Sao cậu chỉ ôm con mèo Maine Coon đó thôi? Cậu cũng cùng chơi với những con mèo khác nha.”

Tôi cười mấy cái rồi nói: “Không có việc gì, nó vừa đụng phải tấm kính, tớ đang dỗ nó”.

Con mèo Maine Coon trong tay tôi đang dùng móng vuốt túm lấy quần áo của tôi, ánh mắt hung dữ như muốn cảnh báo tôi nếu tôi dám cùng những con mèo khác chơi nó sẽ tức giận.

Tôi dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Nhìn lại, tôi thấy người phụ nữ vừa rồi đã không thấy đâu nữa.

Khi cô bạn thân của tôi không chú ý, tôi hạ giọng và hỏi: “Anh đang làm gì ở đây?”

“Mẹ tôi nhốt tôi ở đây.”

“Đừng nói với tôi, người phụ nữ vừa rồi là mẹ của anh?”

“Là cô ta, người phụ nữ xấu xa, đã giữ tôi ở đây hơn một tháng, em mau dẫn tôi về nhà đi.” Mèo Maine Coon bật khóc, giống như là đã nhận hết mọi sự đối sử tệ bạc ở đây.

Tôi hơi xấu hổ và nhìn xuống chiếc áo khoác tôi mặc hôm nay.

“Không bằng anh liền chui vào trong áo của tôi” tôi duỗi tay vào bên trong ước chừng “có lẽ có thể che giấu một chút.”

Tôi vừa nói xong thì con mèo Maine Coon đã chui thẳng vào trong quần áo của tôi. Tôi sợ đến mức nhanh chóng ôm nó vào tay.

“Cậu đang làm gì vậy?” Cô bạn thân của tôi quay lại hỏi.

Tôi không dám cử động, trong lòng có chút bối rối: “Được rồi, chúng ta đi thôi, tớ muốn về nhà ngủ.”

Bạn thân của tôi có chút tiếc nuối, cô ấy nhìn xung quanh rồi nói: “Này, con mèo Maine Coon mà cậu vừa ôm đâu rồi? Trông đẹp quá, tớ cũng muốn ôm nó quá.”

“Tớ không biết, nó, nó… A, đừng quản nó, chúng ta đi nhanh thôi.”

Mãi đến khi chạy ra khỏi quán cà phê mèo, tôi mới nhận ra: “Hành vi trộm mèo này không phải là sai sao? Lỡ họ gọi cảnh sát thì sao? Tôi vẫn là đưa anh trở về đi”.

Lúc này, con mèo Maine Coon trong quần áo của tôi nhô cái đầu nhỏ ra bên ngoài áo.

“Mẹ tôi chính là bà chủ ở đó.”

“Cho nên bà ấy để cho anh ở đó làm công?”

“Là để trừng phạt tôi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì…Tôi không có sự đồng ý của em, liền đối với em làm loại chuyện đó.” Con mèo Maine Coon tội nghiệp thè cái lưỡi hồng hồng ra liếm mặt tôi.

Giống như anh đang cố lấy lòng tôi.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Đưa tay nhét nó lại vào trong áo.

Đúng lúc đó người bạn thân của tôi đuổi kịp và nói: “Hô, hô… sao cậu chạy nhanh thế? Cậu là trộm sao!”

Thật khó để giải thích nên tôi đã đùa giỡn với cô ấy vài câu, liền tranh thủ thời gian ôm mèo chạy.

“Hẹn gặp lại vào ngày thứ hai!”

Vừa bước vào cửa, chú mèo Maine Coon đã nóng lòng nhảy ra khỏi quần áo của tôi, biến thành hình dạng con người và ôm tôi vào lòng.

Dụ Thời Cẩm tựa đầu vào hõm cổ tôi hít một hơi thật sâu, giống như than thở, lại giống như có chút thỏa mãn.

“Anh rất nhớ em.”

14.

Nụ hôn khiến tôi gần như nghẹt thở.

Anh miễn cưỡng buông tôi ra, nhưng đôi mắt màu hổ phách lại lộ ra ánh sáng dịu dàng và ấm áp:

“Chuyện xảy ra ngày hôm đó thực sự không phải là ý định của anh…”

Nghe được lời này, tôi liền không vui. Đến cùng là ai đã cưỡng ép tôi cởi quần áo!

Tôi dùng tay đẩy anh ra, túm mặt anh: “Anh có ý gì?” “Hôm đó là lần đầu tiên của em.”

Dụ Thời Cẩn tiến lại gần và ôm tôi vào lòng: “Anh biết em đang tức giận, nhưng trước hết hãy nghe lời giải thích của anh được không?”

Tôi nhéo chóp mũi cao của anh ấy như trừng phạt: “Tốt nhất anh nên cho em một câu trả lời thỏa đáng.”

Dụ Thời Cẩm gật đầu liên tục và hắng giọng.

Anh ấy rất nghiêm túc và kể cho tôi nghe mọi chuyện.

Vào ngày đầu tiên hàng tháng, Dụ Thời Cẩm không những không thể duy trì hình dạng con người mà còn bị ốm như cảm lạnh, sốt, anh chỉ có thể vượt qua bằng cách ôm những khối băng để vượt qua.

Sau đó anh sẽ biến trở lại hình thái mèo và yếu đi trong vài ngày.

Tôi nửa tin nửa ngờ: “Nhưng sao mẹ anh biết chúng ta có quan hệ?”

“Sau khi quan hệ với em, anh phát hiện mình thần kỳ vượt qua bình cảnh, tu vi của anh tiến bộ rất nhiều! Mẹ anh nhìn thoáng qua là có thể biết được.”

Du Thế Cẩn vừa nói xong liền ôm tôi chặt hơn, hôn lên má tôi một cách âu yếm: “Xem ra em là tình yêu định mệnh của anh, cho nên làm loại chuyện đó mới có tác dụng như vậy.”

Tình yêu, người yêu!?

Tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Dụ Thời Cẩm: “Chờ một chút, em cần thời gian để bình tĩnh lại. Anh ở trong phòng, em ngồi ở phòng khách một lát.”

“Trăn Trăn!”

Phù!

Tôi đóng sầm cửa lại.

Làm tình với mèo yêu, cưới mèo yêu!

Đây là chuyện có thể xảy ra?

Tôi cảm giác điều này đã vượt qua phạm vi nhận thức của người bình thường.

Tôi cảm thấy tôi nên cùng Dụ Thời Cẩm nói rõ ràng mọi chuyện, nhìn xem tiếp theo phải làm thế nào, người cùng yêu có thể kết hợp được sao?

Điều này sẽ không vi phạm quy luật của trời đất hay gì cả phải không?

Khi mở cửa phòng, tôi thấy Dụ Thời Cẩm đang cuộn tròn trên giường với vẻ mặt đau khổ, trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mịn, hai má đỏ bừng.

Cùng lần trước giống nhau!

Đợi đã, hôm nay chính là ngày mùng một của tháng!

Tôi cố chịu đựng sự xấu hổ của mình và bước tới: “Anh, sao anh không đến tìm em?”

Đôi mắt hoa đào trong trẻo mờ ảo của Dụ Thời Cẩm dường như tràn ngập sóng nước, nhưng dưới làn sóng lại có dòng nước ngầm cuồn cuộn, anh muốn vươn tay về phía tôi nhưng lại rụt trở về.

Anh nói một cách đáng thương: “Anh sợ em sẽ tức giận.” Điều này càng khiến tôi đau lòng anh hơn. Ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, nhắm mắt lại hôm xuống…

15.

Sau khi xong việc, Dụ Thời Cẩm tinh thần phấn chấn, nhìn như có thể giết được vài con hổ, nhưng tôi đau nhức cuộn tròn trong vòng tay anh mà khóc: “Dụ Thời Cẩm, em hiểu rồi, anh là hút tinh khí của em.”

Dụ Thời Cẩm vội vàng lắc đầu.

“Làm sao có thể? Em không nhận thấy da mình đẹp hơn sao? Đẹp hơn phải không?” Anh ấy đưa cho tôi một chiếc gương soi.

Quả nhiên, mấy cái mụn nhọt và hai quầng thâm to trên mặt tôi đã biến mất một cách thần kỳ!

Mấu chốt là làn da của tôi đã trở nên mịn màng hơn rất nhiều! Tôi ném gương ra sau và nhìn chằm chằm Dụ Thời Cẩm với đôi mắt sáng rực. nhào tới: “Hắc hắc, tiểu bảo bối, không bằng chúng ta lại làm thêm một lần?”

“Tuân mệnh!”

Một lần nữa sau khi xong việc, tôi cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều.

Dụ Thời Cẩm nói, đây là bởi vì chúng tôi rèn luyện càng ngày càng tốt: “Chỉ có những người yêu nhau thật lòng mới được như vậy, nếu không đối với người kia sẽ có tổn thương”.

“Ban đầu mẹ anh không biết em là tình yêu định mệnh của anh, nên bà đã ném anh vào tiệm cà phê mèo để trừng phạt.”

Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của anh, tôi nghĩ tới điều gì đó và nhanh chóng nhắm mắt lại.

Anh không hiểu tại sao tôi lại như vậy.

“Sao em không nhìn anh?”

“Nếu em nhìn vào mắt anh giống như sẽ bị mất trí nhớ.”

Dụ Thời Cẩm bị tôi chọc cười, xoa xoa má tôi: “Thật ra mỗi con mèo yêu đều có năng lực đặc biệt của riêng mình, năng lực của anh có thể khiến người ta quên đi chuyện đã xảy ra trong vòng 5 giờ, đồng thời cũng có thể khiến người ta chìm vào giấc ngủ sâu.”

“Và anh chỉ sử dụng nó với em hai lần.”

Đây là một điều rất mới đối với tôi và tôi cần dành chút thời gian để tiêu hóa nó.

Anh ta đột nhiên đến gần hơn và nói: “Trăn Trăn, em có muốn ký khế ước mèo với anh không?”

“Cái gì khế ước mèo?”

“Nếu một con mèo yêu muốn kết hôn với một con người, nó phải ký một khế ước mèo – người, tương đương với… Anh cùng em cầu hôn.”

Dụ Thời Cẩm nhìn tôi, nụ cười trong mắt anh dần dần nhạt đi, thay vào đó là sự nghiêm túc và quyết tâm.

Thấy tôi im lặng, Dụ Thời Cẩm đứng dậy, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc nhẫn kim cương.

Anh quỳ một gối xuống và nói: “Trăn Trăn, em lấy anh nhé?” Có lẽ, tôi cũng đang chờ đợi giây phút này.

Tôi rưng rưng nước mắt, gật đầu: “Em đồng ý.”

Khoảnh khắc Dụ Thời Cẩm đeo chiếc nhẫn kim cương cho tôi, hơi thở của tôi dường như bị đình trệ nghiêm trọng, đột nhiên một hơi thở ấm áp bao trùm lấy tôi.

Một giọng nói thì thầm vào tai tôi: “Đây là khế ước mèo-người.” “Rất nhanh”.

Khi ánh sáng trắng xung quanh tôi mờ dần, tôi đang nằm trong vòng tay của Dụ Thời Cẩm. Chiếc nhẫn kim cương trên tay rực rỡ chói mắt.

Nhưng tôi nhận thấy hình như có một cái vòng gì đó bên dưới chiếc nhẫn.

Thế là tôi tháo chiếc nhẫn ra, tìm thấy một chuỗi ký tự không rõ: “Dụ Thời Cẩm, đây là cái gì? Hình xăm? Anh làm cho em à?”

“Chỉ cần chúng ta thiết lập thành công khế ước mèo, tên của anh trong thế giới mèo yêu sẽ xuất hiện trên cơ thể của em dưới hình thức này và sẽ không bao giờ biến mất.”

Dụ Thời Cẩm ôm tôi vào lòng, trong mắt anh hiện rõ lấp lánh ánh sao: “Triệu Trăn Trăn, giờ em thuộc về anh.”

(Hết)

Chương trước
Loading...