Ánh Nắng Sau Mưa Giông - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:21:40
hề tiếng tát nào vang lên.
Ta nhanh tay chộp lấy cổ tay , vặn ngược .
Hắn kịp đề phòng, đau đớn đến mức buông lỏng tay, rút tóc , nhẹ nhàng vấn lên.
Một tên công tử bột chỉ ăn chơi, thể là đối thủ của .
Ta đè xuống giường, mở chiếc hộp gấm tặng, dùng dây thừng bên trong trói chặt .
Hắn vẫn từ bỏ ý định, mắng chửi: “Ả đàn bà đanh đá! Ngươi dám đối xử với phu quân như ! Biết thế lúc đó cưới ngươi!”
Ta đáp lời, mặc kệ chửi bới thế nào.
Một lúc , im lặng, cố gắng xoay .
Vì tay chân trói, chỉ thể ngọ nguậy, trông thật buồn .
Còn , vuốt ve cây roi da trong hộp gấm, dịu dàng lướt qua mặt .
“Phu quân, đối xử với thế nào? Đây chẳng qua chỉ là thú vui khuê phòng của thôi mà.”
SMK
Ngụy Chiêu hoảng sợ lắc đầu.
Ta quất một roi, Ngụy Chiêu hét lên đau đớn.
cây roi tặng để bất kỳ dấu vết nào.
Đau điếng .
Tên gia nhân bên ngoài lo lắng gõ cửa hỏi thiếu gia nhà .
Ta lên Ngụy Chiêu, nhét giẻ miệng , hỏi: “Phu quân thích như ?”
Mắt Ngụy Chiêu trợn trừng, miệng chỉ ú ớ vài tiếng.
Tên gia nhân bên ngoài thấy bóng qua lớp giấy cửa sổ, thấy tiếng động mờ ám, vội vàng che mắt bỏ chạy.
Mãi đến sáng, Ngụy Chiêu mới ngất .
Ta hận thể đánh c.h.ế.t ngay lập tức.
thể c.h.ế.t tay .
Phải là, cây roi tặng thật sự hữu dụng, đúng là , chu đáo bề.
Không để dấu vết, nhưng đau thì đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-nang-sau-mua-giong/chuong-4.html.]
Ngụy Chiêu dám ngoài kể chuyện đánh suốt đêm.
Hơn nữa vết thương, cũng chẳng ai tin.
Giờ đúng là khổ mà nên lời.
Ngón tay Ngụy lão già nối , mấy ngày nay cũng dám đến gây sự với .
Đến ngày về nhà đẻ, dậy từ sớm.
Nghe hôm nay Triệu công tử phủ Thượng thư đến cầu hôn , chắc chắn sẽ trò để xem.
Dù kiếp khi nhà đến cầu hôn , mất hết mặt mũi.
6
Dạo nhà liên tục “chuyện vui”, áp giải Ngụy Chiêu cùng về nhà đẻ, tuy tình nguyện.
khi lấy cây roi tặng , lập tức im thin thít, ngoan ngoãn lời.
Mấy ngày nay cũng tìm cách đối phó với .
tiếc là cả phủ Ngụy tướng quân là đám vô dụng, chẳng ai võ công.
Đến Diệp phủ, Ngụy Chiêu xuống xe .
Vừa xuống xe, liền chạy như bay về phía , tay vồ hụt.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy nước mắt nước mũi tèm lem nhào về phía cha .
"Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế việc cầu! Ta... thể đổi kết hôn ! Ta từng chạm đại tiểu thư, bởi vì vẫn luôn yêu mến nhị tiểu thư dịu dàng hiền lành của quý phủ!"
Sắc mặt cha lập tức đại biến.
Muội một bên, ánh mắt oán độc chằm chằm Ngụy Chiêu.
Những hạ nhân xung quanh hề nhạo chế giễu như Ngụy Chiêu dự đoán, ngược đồng lòng căm phẫn trừng mắt .
"Ngụy gia thiếu gia dám những lời đại nghịch bất đạo như !"
"Còn dám sỉ nhục đại tiểu thư nhà chúng , nữ nhi thua kém nam nhi!"
"Nên để đại tiểu thư hưu ! Để trở thành kẻ ruồng bỏ!"
Ngụy Chiêu như sét đánh giữa trời quang, ngây tại chỗ, mới đánh ba ngày, ngoài thì cả thế giới đổi ???
Cha mặt mày tái mét hất tay , "Ngụy Chiêu, nếu ngươi dám bắt nạt nữ nhi của , nhất định cho ngươi về! Còn dám mơ tưởng đến nhị nữ nhi của !"
Ta tiến lên một bước, nắm lấy tay như an ủi.