ANH TA CHỈ LÀ HẠT BỤI - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:10:08
12
Chiếc phà cập bến tại cảng Hộ Ninh.
Cha và trai chê trách gì về cách ăn mặc của , chỉ lo lắng mà thôi.
"Gió bắc nổi , khoác thêm áo choàng , còn để lộ cả cánh tay thế ? Cảm lạnh thì ?"
Về đến tổ trạch, một dáng nhỏ bé, mềm mại lao lòng , giọng trẻ con non nớt gọi một tiếng: "Mẹ!"
Lúc rời , Vi Trúc vẫn còn là một đứa bé đỏ hỏn. Lúc trở về, con lớn đến thế .
Giữa lúc và gia đình đang vui vẻ đoàn tụ hai năm xa cách, một bức điện báo gửi đến.
Ứng Phù về nước.
về một , dẫn theo một cô gái trẻ.
Cô dung mạo xinh , khoác bộ váy Tây sang trọng, xách theo chiếc túi đính ngọc trai, nhẫn, vòng cổ, khuyên tai, thứ gì cũng thiếu.
là , nhưng chỉ là một vẻ phù phiếm, xa xa thể sánh với đóa phú quý hoa mang tên Kim Khải.
Ứng Phù cũng đổi, mặc vest giày da, tóc còn vuốt keo bóng loáng.
Bước chính sảnh, chỉ một câu: " ly hôn."
---
13
Ứng Phù nắm c.h.ặ.t t.a.y cô gái , sắc mặt hề chút áy náy.
Cha nện mạnh cây gậy xuống sàn nhà, giận dữ quát: "Mày cái lời hồ đồ gì thế?!"
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
"Cha, con suy nghĩ lâu, cũng đau khổ lâu. Con và Tạ Vũ Vi tình cảm, đây chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt."
Ứng Phù xong, cuối cùng cũng thẳng : "Nể tình cô chăm sóc cha và con cái bao năm qua, sẽ giữ thể diện cho cô. Không hưu thê, chỉ ly hôn."
"Đồ khốn nạn!"
Cha tức giận đến nỗi mặt trắng bệch, chỉ mà mắng lớn: "Nhà họ Tạ chúng chu cấp cho nước ngoài, Vũ Vi vì mà sinh con, mà dám… dám chuyện ?!"*
nhẹ nhàng xoa dịu cha , sắc mặt vẫn bình tĩnh và thản nhiên.
"Ứng Phù, suy nghĩ kỹ ? Nhất định ly hôn?"
"Phải." Ứng Phù hề do dự.
" và Uyển Uyển thật lòng yêu . Đây cũng còn là thời phong kiến, chuyện tam thê tứ . chỉ một cuộc hôn nhân một vợ một chồng, tôn trọng cô , lời giải thích với cô."
Nghe , hề tức giận, mà trái , khẽ bật : " là vợ kết tóc của , còn cô mới là thật lòng yêu. Cô chẳng vợ, cũng chẳng , chẳng lẽ bấy lâu nay chỉ thể ở bên mà danh phận?"
"Sự tôn trọng của dành cho cô chính là để cô ngay cả một danh phận nhỏ nhoi cũng ?"
---
14
Sự việc rối ren, bầu khí trong chính sảnh nhà họ Tạ căng thẳng đến cực điểm.
Người phụ nữ sắc mặt sa sầm, khinh miệt liếc bộ quần áo giản dị của .
"Cô tưởng ai cũng như cô, còn mắc kẹt trong thời phong kiến ? Cứ mở miệng là vợ với ! Chúng là tình nhân, là một đôi yêu tự do."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-ta-chi-la-hat-bui/chuong-5.html.]
Cô còn đỡ, lên tiếng, chồng và lập tức thể nhẫn nhịn. Chổi lông gà, tẩu thuốc dài, quét tới tấp.
Ứng Phù thể để yêu đánh? Anh vội vàng che chắn, kêu gào, ngăn cản, khiến chính sảnh nhà họ Tạ vốn uy nghiêm suốt trăm năm giờ trở thành một mớ hỗn loạn.
nhắm mắt , lạnh lùng lên tiếng: "Đủ ."
Giọng lớn nên chẳng ai để tâm. cầm chén lên, mạnh tay ném xuống đất.
" , đủ !"
Âm thanh lạnh lùng và vô cảm vang lên, hòa cùng tiếng sứ vỡ vụn.
Mọi lập tức dừng tay, đồng loạt .
Từng chữ từng câu, cất lời: "Anh cả, lấy giấy bút."
nhanh chóng vài dòng, xong liền ném thẳng Ứng Phù.
Anh cúi đầu , sắc mặt lập tức đại biến.
"Hưu thư?!"
lãnh đạm cất tiếng: "Lúc ở rể nhà họ Tạ, từ đó là của nhà họ Tạ. Người vợ chồng bình đẳng, ly hôn theo thỏa thuận, còn ? Không xứng! Hưu thư cứ cầm lấy, từ hôm nay, còn là con rể nhà họ Tạ, càng còn là phu quân của Tạ Vũ Vi ."
Ứng Phù là kẻ sĩ diện nhất đời. Anh lập tức giơ tay định xé nát tờ hưu thư, nhưng cha cản .
"Vũ Vi." Ứng bá phụ tràn đầy áy náy.
"Là dạy con nghiêm. Nếu con hưu phu, thì cứ hưu."
"Cha!" Ứng Phù cam lòng gầm lên.
Chát!
Ứng bá phụ giơ tay, vung một bạt tai trời giáng xuống mặt .
"Đồ súc sinh báo đáp!"
Ứng Phù ôm mặt, ánh mắt tràn đầy sự thể tin nổi. từ giây phút , chẳng còn liên quan gì đến nữa.
---
15
Ứng Phù dẫn theo "chân ái" của cùng cha rời khỏi Hộ Ninh.
Trước khi , còn hổ mà đến cửa một nữa gặp con.
trai dẫn theo gia nhân đánh đuổi ngoài.
"Đó là con cháu nhà họ Tạ, liên quan gì đến mày. Nếu còn dám đến, đánh gãy chân."
Khi giận dữ trở về, đang trong phòng trồng hoa sách. Không nỡ khiến buồn, chỉ vài câu an ủi.
vẫn thản nhiên, để chuyện lòng.
"Vũ Vi, đừng như . Nếu thì cứ , em thế ..."
"Anh ," bật , " nghĩ em sẽ vì một kẻ như mà sống c.h.ế.t dằn vặt? Hay là cầu xin đừng bỏ rơi em?"
Không đợi đáp, khẽ lắc đầu.
"Nếu là ba năm , lẽ em sẽ thấy đau lòng, khi đó em theo lời cha, lấy chồng. Dù bao giờ tư tưởng 'chồng tôn vợ thấp', nhưng trong lòng vẫn giúp thành danh. bây giờ nghĩ , tại chứ? Dựa ?"
"Em, Tạ Vũ Vi, xuất danh gia vọng tộc, đến ngày hôm nay, điểm nào kém hơn Ứng Phù? Tại em lấy ? Dựa mà lấy ? Anh tư cách gì để em vợ ?"
"Anh phản bội, lòng đổi , đối với em mà ngược là chuyện ."
nhẹ lật trang sách, giọng điềm nhiên:
"Bỏ cha giữ con, hợp ý em."
Anh cả im lặng thật lâu.
ngước mắt, khẽ mỉm : "Anh cả cảm thấy, em nghĩ là đúng ?"
Anh lắc đầu, dịu dàng xoa mái tóc .
"Em nghĩ như mới là hợp tình hợp lý. Danh môn khuê tú nhà họ Tạ ở Giang Nam, tầm rộng lớn, khí phách hiên ngang, vốn nên chịu bất cứ ủy khuất nào."