Anh Thật Đáng Sợ Mà - chương 27
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:15:20
Chương 27
Ông Lục Minh Thành thở dài tiếc nuối, cô mới .
“Cháu còn giữ nhiều bút tích của ông lắm, bác thích khi nào cháu đem qua cho bác nhé”
Ông thế thì gật đầu vui vẻ , trò chuyện một hồi thì tới trưa, cùng kéo bàn ăn, cô thấy khá khá món về gà, bà Bạch Mẫn Hoa kéo cô qua chỉ bàn ăn.
“Cháu xem, con trai bác dặn cháu thích ăn gà, nên bác cất công một bàn món về gà, cháu ăn nhiều , thấy ngon đến ăn tiếp nhé”
Cô ngại ngùng gật đầu, bàn ăn, gắp cho cô nhiều, ba nhiệt tình hỏi han khẩu vị của cô, bữa ăn vui vẻ, chỉ Chu Phượng Vũ là lặng im ăn, mà lên tiếng gì cả.
Sau khi xong bữa, cô đem món quà tặng ba , còn đem tặng Chu Phượng Vũ một chiếc đầm đắt tiền, cô cầm lấy cảm ơn.
Lục Tử Sâm hài lòng, chỉ chiếc váy mà Vũ Đình tặng với Chu Phượng Vũ.
“Chị tặng em bộ đầm , hãy mặc đám cưới của chị nhé”
Đột nhiên Chu Phượng Vũ ném mạnh hộp xuống đất, ôm mặt bỏ chạy về phòng.
Mọi ngỡ ngàng, phản ứng đầu tiên là bà Bạch Mẫn Hoa, bà theo về phòng cô , đưa tay lên gõ cửa nhẹ.
“cốc cốc cốc, tiểu Vũ bác nhé”
Cửa khóa, bà liền , cô đang úp mặt giường , bà tiến đến ôm cô từ phía .
“Cháu hành động như , chị ý mà”
“Bác mà, cháu yêu , chị cố tình chọc tức cháu”
“Sao chị cháu thích con trai bác, bác cũng ý gán 2 đứa với , nhưng cháu xem Lục Tử Sâm, thằng bé tình cảm gì với cháu cả, tiểu Vũ , bác nghĩ cháu nên buông bỏ đoạn tình thôi”
“Cháu thể, cháu cố , bây giờ chỉ cần ở gần cũng , bác đồng ý cho cháu nhé”
Bà đành gật đầu tạm, dỗ dành cô một lát, thấy hơn bà đóng cửa ngoài, đến phòng sách thấy chồng vẫn còn đang tại chỗ, tay cầm quyển sách mà gì, bà tiến đến đối diện ông.
“Hai đứa về cả hả ?”
“Ừ tiễn chúng nó em ”
Chần chừ một lát bà cất tiếng hỏi thử chồng.
“Anh xem, bệnh con bé vẻ nặng hơn , chúng nên đồng ý cho nó chữa trị tại đây ? Em nỡ đưa con bé nước ngoài”
“Không , gần thằng bé càng khó chữa, đưa xa mới cơ hội. Rõ ràng cũng tại em mềm lòng, nên với thằng bé mới cho em . Đấy cho em em một hai bảo ở chữa tại nhà”
Ông Lục thẳng thắn gạt phắt ngay ý tưởng đó của vợ, chồng mắng bà cũng chút giận dỗi. Nghĩ đành , hạnh phúc của con bà vẫn quan trọng hơn, chỉ còn cách bù đắp cho con bé .
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-that-dang-so-ma/chuong-27.html.]
Trong phòng của Chu Phượng Vũ, cô thể ngủ , họ sắp kết hôn , cô tiến hành nhanh hơn thôi.
Tay nắm chặt chiếc gối, Chu Phượng Vũ nghĩ đến gương mặt của Vũ Đình âm thầm nguyền rủa, miệng cô lẩm bẩm.
“Anh là của em, vĩnh viễn là của em, chúng là nhà của , cô dâu của là em”
Về đến phòng, Vũ Đình cảm thấy vẫn còn sốc về hành động của cô ‘em gái’ .
Phản ứng cũng quá mạnh , Lục Tử Sâm tiến đến lưng cô ôm chặt, đầu dụi gáy cô thơm nhẹ nhàng.
“Làm em hoảng sợ, cho điều chuyển con bé qua phòng khác, dù cũng lo”
“Thật cũng , nếu cô ý hại em, thì xa gần cũng ”
“Anh báo bên bệnh viện, họ sẽ sớm cử bác sĩ qua để chữa trị cho con bé, hy vọng sẽ tiến triển”
“Ừm em thấy như cũng đảm bảo hơn”
“Mà khi nào em định cho gặp ba em đấy, sắp kết hôn đến nơi ”
Cô dùng tay đẩy nhẹ trán , ai đồng ý lấy chứ, mà dám tự tiện tuyên bố với gia đình.
“Để em gọi cho ba em , bọn họ còn nghĩ con gái của họ đang độc đó”
Lục Tử Sâm ỉu xìu, lâu mà mãi cô chịu với ba cô về , cảm thấy bản thật đáng thương, danh phận.
“Anh tổn thương lắm đó, cần bù đắp thật ”
Vũ Đình đẩy , bù đắp của là gì cô thừa , chỉ là mai công tác sớm, lỡ như quá kiệt sức thì .
“Mai chẳng sân bay sớm , mau nghỉ kẻo mệt”
Lục Tử Sâm vui cô, ý cô chê yếu đuối hả, ôm eo cô dùng lực bế bổng cô lên.
“Anh sẽ chứng minh cho em thấy, khỏe mạnh, dù tới sáng cũng hết sức”
“Em đùa thôi, mau thả em ”
“Thả, em đừng mơ”
Cô giãy giụa kêu la vô ích, ném cô lên giường đè lên, cả hai vật lộn cả đêm, cuối cùng cô chịu thua cầu xin mãi, mới cho ngủ.
Sáng hôm , Lục Tử Sâm từ sớm sân bay, cô sờ chỗ , môi nở nụ ngọt ngào, ánh sáng từ chiếc nhẫn ngón áp út cô bật nhổm dậy.
Anh đeo nhẫn tay cho cô khi nào chứ, cô chụp ảnh chiếc nhẫn tay gửi cho ‘Em đồng ý nhận lời khi nào chứ, ép em đeo nhẫn thế ’.
Trưa nay nhận tin nhắn, cô xem trả lời cô thế nào, vui vẻ dậy , cô thật tưởng tượng phản ứng của , khi cô từ chối sẽ .