ANH TRAI KẾ - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:29:57
“Anh.” Cứ mỗi gọi , đều đáp lời. hỏi: “Nếu em thi đỗ đại học thì ?”
“Anh cứ tưởng lo lắng về tiền bạc, nên trả lời chắc nịch và nhẹ tênh, cứ như thể đang hỏi một câu hỏi thừa thãi .
“Vậy thì cứ học thôi.”
nắm lấy tay .
Bàn tay Trần Thuật to lớn, lòng bàn tay một lớp chai mỏng.
hỏi: “Vậy học nữa thì ạ?”
Trần Thuật đáp: “Em , đó.”
10
Nhờ giáo dục bắt buộc, thuận lợi thành chương trình cấp hai.
Trong thời gian chờ thông báo trúng tuyển cấp ba, trai còn hồi hộp hơn cả .
đỗ thì thôi, dù giáo dục bắt buộc cũng học xong , cùng lắm thì thuê như .
Trần Thuật xong liền mắng một trận, ném cho một đồng bảo bảo mua kem ăn, đừng phiền .
“Cái con bé , ăn thì ăn loại bình thường thôi, đừng ăn mấy cái loại màu mè.”
“Biết .”
Trần Thuật để điện thoại lên bàn, hút thuốc chờ tin nhắn thông báo.
Đương nhiên nếu học cấp ba thì sẽ tiết kiệm một khoản tiền, nhưng cam tâm. Lúc nghèo nhất còn nuôi lớn , giờ kiếm chút tiền , học phí cũng chuẩn xong cả , chỉ còn thiếu nước gió đông nữa thôi.
ngoài hiên ăn kem, thấy tiếng cằn nhằn:
“Con nhóc c.h.ế.t tiệt, cố gắng lên chút .”
Điện thoại vang lên một tiếng, Trần Thuật lập tức cầm lên, hóa là tin nhắn rác.
Anh đặt điện thoại xuống, nhưng lát cầm lên xem tiếp.
Cuối cùng chờ đến phát bực, dẫn ăn vằn thắn.
Trên đường về, đạp xe ở phía , .
Điện thoại vang lên một tiếng, buông một tay khỏi tay lái, tay mò lấy điện thoại.
Thấy tin nhắn báo trúng tuyển, buông cả hai tay.
Chiếc xe đạp loạng choạng, dừng vững.
Khuôn mặt Trần Thuật tràn ngập vẻ vui mừng, như nông dân thấy ruộng lúa trồng trĩu hạt.
Nụ chất phác, ngây ngô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-trai-ke/chuong-5.html.]
Bàn tay to lớn của xoa đầu rối tung, vỗ vỗ vai .
“Cuối cùng cũng nhận , bảo gửi sớm sớm , thì thắp hương cầu khấn mất.”
bĩu môi.
Trần Thuật giả vờ thấy, nhảy lên xe đạp đầu xe.
“Mua cho em hai chục xiên thịt dê nướng, thưởng cho em.”
11
học lớp chọn cấp ba mà trai từng học đây.
Lớp chọn cấp ba ít , thành tích , giáo viên cũng nghiêm khắc hơn.
Hai năm đầu còn đỡ, đến năm lớp 12 thì thực sự mệt mỏi.
Bài tập mỗi ngày ít, tối nào cũng đến mười một, mười hai giờ, sáng hôm dậy sớm đạp xe học.
Lâu dần, bọng mắt sắp to bằng nửa con mắt .
Anh trai thấy ngày nào cũng thiếu ngủ, đề nghị ở trường nội trú.
lập tức gạt phăng .
“Em ở, ở nội trú thoải mái còn tốn tiền.”
Trần Thuật quyển sách giáo khoa chi chít chữ của , : “Anh trai em bây giờ tiền đóng học phí cho em .”
khả năng chi trả.
Trước đây Trần Thuật ba công việc bán thời gian một ngày, tiết kiệm một khoản tiền, mở một tiệm in, coi như là “ngành mới nổi”, ít cạnh tranh, việc ăn cũng khá .
“Em .” lườm một cái, tiếp tục cúi đầu bài tập.
“Ồ, ương bướng nhỉ?” Anh kéo một chiếc ghế , xuống bên cạnh, sờ sờ túi áo định lấy bao thuốc lá, thôi.
“Nói với xem, ở nội trú?”
“Thì thôi.”
“Ở trường ai bắt nạt em ?”
“Không .” bĩu môi.
chẳng lý do gì cả, chỉ là xa Trần Thuật.
Từ hồi cấp hai đến giờ, quen .
Trong nhà luôn hai chúng , thiếu một thêm một đều còn là nhà nữa.
lấy cớ phiền học bài, đuổi Trần Thuật ngoài, một bàn học.