Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ánh Trăng Sáng Của Trì Thanh Châu - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1

Đứa bé trong bụng tôi là con của anh cả sao?

Trong đầu tôi lóe lên hình ảnh đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng đó.

Tôi giật mình, đồ vật trong tay suýt rơi xuống, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Làm sao có thể......

Tôi từ từ hít một hơi thật sâu, đứng lên một cách tự nhiên.

Tay vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, nhưng ánh mắt lại không tự chủ liếc nhìn ra cửa sổ.

Quả nhiên, một góc cửa sổ xuất hiện một bóng đen lặng lẽ, bộ quân phục màu xanh đậm, mang theo sát khí.

Tim tôi đập mạnh, một cảm xúc khó tả trào dâng.

Anh cả thật sự đang đứng ngoài cửa sổ.

Làm sao có thể......

"Tiểu Đào."

Giọng nói quen thuộc nhưng mang chút uy nghiêm vang lên như sấm sét, kéo tôi ra khỏi cơn mộng mị.

Tim tôi run rẩy, từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trì Thanh Tư đã bước vào phòng, bóng dáng của anh dưới ánh đèn vàng trông càng thêm cao lớn, toàn thân toát lên khí chất lạnh lùng của một người lính.

Trì Thanh Thư, thiếu gia nhà họ Trì, quân phiệt Kinh Đô, tuổi còn trẻ nhưng đã là người kế nhiệm của lão soái.

“Anh... anh cả." Tôi lắp bắp.

Đối phương biểu cảm bình thản, đôi mắt sâu thẳm nhẹ nhàng liếc qua tôi.

Khi ánh mắt chạm nhau, tôi như bị điện giật, vội vàng né tránh.

"Anh cả đến có việc gì sao?"

[Anh cả nhớ em rồi đấy.]

[Anh cả đừng do dự! Biệt thự nhỏ không có người lạ, xé áo em dâu đi! Dùng thắt lưng của anh trói cô ấy lại! Sau đó mặc bộ đồng phục này mà hành động thật mạnh......]

[Không tốt đâu, thai nhi mới được ba tháng chưa ổn định.]

[Khương Đào trông có vẻ suy dinh dưỡng, đề nghị dùng anh cả! Nuôi dưỡng cơ thể tốt hơn!]

Nhìn những dòng chữ trước mắt, mặt tôi đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn Trì Thanh Thư.

"Anh cả có việc gì không?"

Trì Thanh Thư đứng trước mặt tôi, "Tiểu Đào khéo tay, tôi muốn nhờ Tiểu Đào may cho tôi một chiếc áo dài."

[May áo dài gì, hai người làm tình đi!]

[Ủng hộ!]

[Ủng hộ!]

[Ủng hộ!]

[Tôi là thành viên! Ủng hộ!]

[Mượn thành viên của bạn! Ủng hộ!]

Tôi hoảng hốt cúi đầu nhìn xuống đất, hai tay bối rối bấu chặt vào nhau, giọng nói run rẩy: "Anh... anh cả, có lẽ đến cửa hàng may sẵn mua sẽ phù hợp hơn."

Đôi giày da trước mặt tiến lên một bước, "Cửa hàng may sẵn đều là sản xuất hàng loạt, làm sao sánh được với tay nghề của Tiểu Đào."

"Hay là......"

Trì Thanh Thư ngừng lời, đôi giày da lại tiến thêm một bước, "Hay là Tiểu Đào không muốn may áo cho tôi?"

"Không không không... em......"

Tôi cúi đầu, trong lòng rối bời, hoàn toàn không biết phải từ chối thế nào.

Tất cả mọi thứ quá đột ngột, dù là những dòng chữ xuất hiện trước mắt, hay việc anh cả đột nhiên nhờ tôi may áo, tôi đều không kịp suy nghĩ cách ứng phó.

2

“Nếu Tiểu Đào đã đồng ý, vậy làm phiền Tiểu Đào rồi.”

Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu tôi, ngay lập tức, cổ tôi đỏ bừng.

Khẽ ngẩng đầu lên, tôi thấy Trì Thanh Thư đã tao nhã mở rộng hai cánh tay, lặng lẽ chờ tôi đo kích thước cho hắn.

Hoàn toàn không để tôi có quyền từ chối.

Tôi biết trốn tránh cũng vô ích, chỉ có thể cắn răng tiếp tục, run rẩy đưa tay cẩn thận nhặt thước dây từ trong rổ.

【Mấy cô gái ham hố! Mau chụp màn hình! Anh cả bùng nổ rồi!!】

【Tách! Tách! Tách!】

【Sải tay của anh cả còn dài hơn cả mạng tôi!】

【Chênh lệch thể hình này, tuyệt tuyệt tuyệt!】

【Ban ngày ban mặt mà có thể gợi cảm thế này sao?! Tôi không phải người phản đối đâu nhé~】

【Aaa, giá mà nữ phụ lúc này mềm nhũn chân rồi ngã vào lòng anh cả thì hay biết mấy~】

Dòng chữ lướt qua mắt tôi, bỗng dưng chân tôi thật sự hơi mềm nhũn.

Không! Tôi nhất định phải đứng vững!

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng ổn định bản thân.

Từ từ đưa tay ra, thước dây nhẹ nhàng vòng qua cổ Trì Thanh Thư, qua lớp vải mỏng, cảm giác tiếp xúc da thịt truyền đến.

Chính vào khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy hầu kết trước mắt khẽ trượt lên trượt xuống.

Tim tôi không tự chủ mà đập nhanh hơn, ánh mắt lập tức dời đi, không dám nhìn thêm dù chỉ một giây.

Tôi buộc bản thân tập trung, cố gắng ghi nhớ kích thước vòng cổ.

Sau đó lại cẩn thận đo độ dài cánh tay, bề rộng vai và lưng của Trì Thanh Thư.

Mỗi chỗ đo được, tôi đều ghi chú tỉ mỉ lên giấy, sợ có chút sai lệch nào.

Khi hai tay tôi vòng qua eo của Trì Thanh Thư, hơi thở lạnh lẽo của hắn ngay lập tức bao phủ lấy tôi.

Trong không gian, hai luồng hơi thở dường như hòa quyện vào nhau, tôi căng thẳng đến mức đầu ngón tay khẽ run.

Dồn sức khống chế nhịp tim đang đập thình thịch.

Chuẩn bị đo kích thước thì tôi phát hiện eo thẳng tắp của hắn bị dây thắt lưng buộc chặt.

Tôi cúi đầu nhìn thắt lưng của hắn, hơi nhíu mày.

Thầm suy tính trong lòng, trường bào* khác quân phục, nếu muốn có số đo chính xác hơn, e rằng phải tháo bỏ thắt lưng này.

(*trường bào: là từ dùng để chỉ một loại áo dài truyền thống, thường xuất hiện trong văn hóa Trung Hoa và Đông Á. Đây là một dạng trang phục có dáng dài, tay áo rộng và thân áo che phủ cơ thể từ cổ đến mắt cá chân. Trường bào thường được mặc bởi nam giới trong các dịp quan trọng hoặc trong cuộc sống hàng ngày, đặc biệt là ở thời nhà Minh và nhà Thanh.)

Nhưng mà… tôi phải mở miệng thế nào đây?

【Anh cả, có thể tháo thắt lưng ra không?】

Không được, không được.

【Anh cả, phiền anh tháo thắt lưng ra, em cần đo kích thước.】

Cũng không được, cũng không được.

【Anh cả, thắt lưng vướng quá, tháo ra đi.】

Aaa! Lại càng không được!

Bảo anh cả tháo thắt lưng, dù nói thế nào cũng thấy ngượng chết đi được.

Mặt tôi bất giác đỏ lên.

【Ơ? Sao lại dừng rồi? Tiếp tục đo chứ! Đo xuống dưới nữa đi!】

【Nữ phụ sao không hỏi để bên trái hay bên phải vậy? Tôi muốn hóng một chút mặn mà!!】

【Cô em ham hố quá rồi, đừng quá đà nha.】

【Mấy cô gái háo sắc! Nhưng tôi ủng hộ hỏi vậy đấy.】

【Tai anh cả đỏ quá kìa.】

【Khương Đào cúi đầu nhìn gì vậy? Phát hiện anh nhỏ “đứng dậy” rồi à?】

3

Có lẽ vì tôi cúi đầu quá lâu, nên trên mặt Trì Thanh Thư hiện lên một biểu cảm không tự nhiên. Hắn vô thức kéo nhẹ chiếc quần quân trang bó sát, trông có chút gượng gạo.

Thấy tôi vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào thắt lưng của hắn, Trì Thanh Thư cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường. Hắn thuận theo ánh mắt tôi mà cúi đầu liếc nhìn.

Ánh mắt hắn thoáng tia thích thú: “Hứng thú với thứ này sao?”

“Hả?” Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngơ ngác ngẩng đầu.

Trì Thanh Thư sắc bén như chim ưng, đôi mắt khóa chặt lấy tôi. Trên khuôn mặt hắn thấp thoáng một nụ cười khó nhận ra, nhưng động tác trên tay thì không dừng lại.

Hắn nhanh nhẹn tháo khẩu súng bên hông xuống chỉ trong ba động tác gọn gàng.

“Cho em.”

Hắn khẽ cười, đưa k h ẩ u s ú n g đen bóng về phía tôi.

Tôi đột nhiên nhận ra, có lẽ hắn đã hiểu lầm ý của tôi.

Vừa định mở miệng giải thích, nhưng khi nhìn thấy khẩu súng lạnh lẽo trước mắt, một chút tò mò trong lòng tôi lại trỗi dậy.

Từ nhỏ đến giờ, tôi chưa từng tận mắt thấy một k h ẩ u s ú n g thật.

Do dự một chút, tôi vẫn vươn tay đón lấy, cảm nhận độ nặng trĩu và sự lạnh lẽo của kim loại, một cảm giác phấn khích khó tả dâng lên trong lòng.

“Nặng thật.”

Tôi nhẹ giọng cảm thán.

“Ừ.”

Trì Thanh Thư vẫn dán mắt vào tôi, ánh nhìn không rời đi một giây nào.

【Anh cả không rời mắt khỏi người Khương Đào luôn rồi!】

【Anh cả: Đừng nghịch k h ẩ u s ú n g này của tôi, nghịch k h ẩ u s ú n g kia cơ!】

【Aaaa! Bình luận phía trên quá chân thực!】

【Không ổn rồi! Tôi hiểu rồi!】

【Oa oa! Lần trước Khương Đào chỉ chạm nhẹ vào ống tay áo của anh cả mà hắn đã tự mình “giải quyết” suốt nửa đêm. Lần này mà còn cầm cả s ú n g, chẳng lẽ không “hai s ú n g giao đấu” luôn sao? Liệu có “cướp cò” không đây~】

【Một k h ẩ u s ú n g “cướp cò”, một k h ẩ u s ú n g “xả đạn”.】

【Quá tốt rồi! Là súng thật! Chúng ta được cứu rồi!】

【Anh cả: Xin đừng vì tôi là người cứng rắn mà nương tay! Hãy mạnh dạn chơi đùa k h ẩ u s ú n g của tôi đi!】

【Bình luận phía trên, tốt nhất là cô đang nói về k h ẩ u s ú n g thật.】

Những dòng bình luận lướt qua mắt tôi với tốc độ chóng mặt, khiến mặt tôi đỏ bừng trong nháy mắt.

Cảm giác như k h ẩ u s ú n g trong tay đang nóng dần lên, tôi vội vàng định trả lại.

“Muốn học không?”

Trì Thanh Thư chậm rãi lên tiếng.

“Hả? Học gì cơ?”

Tôi nhất thời chưa phản ứng kịp, ngẩn người nhìn hắn.

“Muốn học cách b ắ n s ú n g không?” Hắn hỏi.

Nghe vậy, tôi giật mình ngẩng phắt đầu lên.

Đây là cơ hội hiếm có, tôi không muốn bỏ lỡ! Tôi lắp bắp đáp: “Em, em muốn! Em muốn học!”

Tim tôi đập dồn dập, như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Được, dạy em.”

Nghe Trì Thanh Thư trả lời, tôi kích động đến mức tay hơi run, nói năng lộn xộn: “Thật… thật sao? Em có thể à?”

“Em thực sự có thể sao?”

“Nhưng mà… em, em không biết gì cả.”

“Em thực sự có thể học à?”

Trì Thanh Tư khẽ cười: “Tôi nói em có thể, thì em nhất định có thể.”

Giọng hắn trầm ấm, nhẹ nhàng và cẩn trọng, trong sự dịu dàng ấy còn mang theo một chút cưng chiều.

Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được sự công nhận sâu sắc từ người khác đến vậy.

“Anh cả thực sự muốn dạy em b ắ n s ú n g?”

“Ừ.”

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, niềm vui tràn ngập trong lòng tôi.

Cúi đầu nghịch k h ẩ u s ú n g trong tay, thoáng chốc, tôi tưởng tượng ra hình ảnh bản thân tay c ầ m s ú n g, khí thế hiên ngang.

Nói thật, tôi luôn cảm thấy sợ người anh cả này.

Khí thế sắc bén của một quân nhân khiến tôi thấy hắn khó gần. Vì vậy, suốt năm năm gả vào nhà họ Trì, tôi chưa từng chủ động bắt chuyện với Trì Thanh Tư.

Có lẽ là do ảnh hưởng từ những dòng bình luận kia, tôi bỗng cảm thấy… hình như người anh cả này cũng không khó tiếp cận như tôi từng nghĩ.

4

"K h ẩ u s ú n g này đã theo tôi nhiều năm rồi."

"Bây giờ, tặng cho em."

"A, thật sao?!"

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

"Cái này...... làm sao được chứ?"

"Không, quá quý giá rồi, em không thể nhận đâu."

Nghe vậy, tôi lập tức muốn trả lại cho hắn.

Nhưng Trì Thanh Thư lại nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn tôi, "Cứ coi như là phần thưởng cho việc em may áo cho tôi vậy."

[Ồ~ cô gái xinh đẹp này, nếu không ngại, k h ẩ u s ú n g dưới đây của anh cả cũng lấy luôn đi!]

[Anh cả không chỉ muốn đưa s ú n g cho Khương Đào, bây giờ anh ấy còn muốn đưa cả mạng sống cho cô ấy nữa đấy.]

[Khương Đào à Khương Đào, em gọi một tiếng chồng đi, Trì Thanh Thư sẽ đưa cả m ạ n g sống cho em đấy!]

[Anh cả thật là d â m đ ã n g~]

[Ái chà! Hai người các bạn không thể đột nhiên bắt đầu hôn nhau được sao?]

[Bạn này cũng quá đột ngột, nhưng tôi đồng ý!]

[+1]

[+2]

[+Số pi] 

Loading...