Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Ánh Trăng Sáng Niệm Niệm

Chương 1



01.

Thời tiết dạo này rất xấu, khi đang giao đồ ăn, xe tôi bị hỏng.

Trời thì bắt đầu đổ mưa lớn, tay trái tôi bế Mễ Mễ, tay phải xách đồ ăn, chạy vào trạm tàu điện ngầm gần nhất.

“Mẹ ơi, ướt hết rồi.” Mễ Mễ dùng tay nhỏ lau lau bờ vai tôi bị ướt mưa.

“Mẹ không sao.” Tôi cười với Mễ Mễ: “Mễ Mễ có lạnh không nè?”

Mễ Mễ lắc đầu.

Năm nay bé hai tuổi rưỡi, bởi vì không có hộ khẩu nên không thể đi mẫu giáo, tôi đành phải mang bé theo khi đi giao đồ ăn.

Phía trước có một hành khách đang dùng điện thoại xem phỏng vấn, người được phỏng vấn là nữ diễn viên nổi tiếng Mạc Vũ Nhu.

“Vũ Nhu thật quyến rũ.” Giọng nịnh nọt của người dẫn chương trình vang lên: “Nghe nói có ba vị đại lão nổi tiếng đang theo đuổi cô đúng không?”

Mạc Vũ Nhu cười ngọt ngào, coi như thừa nhận.

Người dẫn chương trình không nói thẳng tên nhưng đám đông hóng hớt trên màn hình đã réo tên ba vị đại lão này.

[Trời ơi, chẳng lẽ tin đồn là thật.]

[Cố Cẩn Trạch, Hứa Mục Dã, Lục Hằng!]

[Ôi trời ơi, đúng là nữ thần Vũ Nhu, quỳ xin nữ thần xuất bản sách giáo khoa chém trai, tôi nhất định sẽ mua!]

Tôi bắt đầu mơ màng.

Tiếng khóc của Mễ Mễ kéo tôi trở lại thực tại, bé bị một hành khách vừa xuống xe chen lấn.

Tôi lấy thanh phô mai đã chuẩn bị sẵn trong túi đưa cho bé, bé lập tức nín khóc, ngoan ngoãn ăn.

Cuối cùng tàu điện ngầm cũng đến trạm, tôi cầm đồ ăn chạy xuống, chạy một mạch đến tòa nhà văn phòng.

Nhưng vẫn trễ rất lâu.

“Xin lỗi, xin lỗi, xe của tôi bị hỏng nên tôi phải đi tàu điện ngầm đến đây…”

Tôi liên tục giải thích nhưng khách hàng vẫn đẩy tôi ngã xuống đất.

“Đã nguội hết rồi, ăn thế nào được!”

Hộp đồ ăn vỡ vụn, tôi ngồi trong vũng nước canh chua cá, vô cùng chật vật.

Dù vậy, miệng tôi vẫn máy móc lặp lại lời xin lỗi, cầu xin khách hàng đừng cho tôi đánh giá kém.

Khách hàng còn định nói gì đó nhưng Mễ Mễ đã chạy đến, ôm lấy tôi rồi khóc lên.

Tôi ngây người.

Vừa rồi bị đẩy ngã, liên tục xin lỗi, tôi đều vô cảm.

Nhưng lúc này, trái tim tôi lại đau nhói.

Tôi không muốn để Mễ Mễ nhìn thấy mẹ mình trong bộ dạng chật vật như vậy.

“Sao lại chạy đến đây, không phải mẹ bảo con đợi mẹ ở góc cầu thang sao!”

Tôi mắng Mễ Mễ nhưng mắt mình cũng đỏ hoe.

Khách hàng nhíu mày, nhìn tôi và Mễ Mễ đang ngồi dưới đất, cáu kỉnh nói: “Thôi được rồi, cô đi đi!”

Trong tòa nhà văn phòng, đã có nhiều người bắt đầu bàn tán, tôi bế Mễ Mễ, cúi đầu cảm ơn rồi vội vàng rời đi.

Trên đường, tôi khẽ hỏi Mễ Mễ: “Mẹ có phải rất vô dụng không?”

Mễ Mễ lắc đầu: “Mẹ rất vất vả.”

Mắt tôi lại đỏ hoe.

02.

Về đến nhà, tôi mở điện thoại ra, phát hiện mình đã bị chụp ảnh.

Trong tòa nhà văn phòng đó có người nhận ra tôi, đã dùng điện thoại ghi lại cảnh này.

Tiêu đề tin tức là “Ngôi sao nữ ngày nào giờ sa cơ thành bà mẹ đơn thân, bế con đi giao đồ ăn.”

Những bức ảnh đi kèm có thể dùng từ thảm thương để miêu tả ——

Bức thứ nhất là tôi địu con, xách túi đồ ăn lớn chờ ở cửa thang máy.

Bức thứ hai là tôi bị đẩy ngã, ngồi dưới đất, đồ ăn vung vãi khắp nơi.

Bức thứ ba là đứa trẻ chạy đến ôm tôi.

Những bình luận bên dưới lúc đầu đều là đồng cảm với tôi, nói rằng một bà mẹ trẻ vừa phải kiếm tiền vừa phải nuôi con, thật không dễ dàng.

Có người quen biết tôi bình luận: [Đây là Lâm Nam Kiều mà, mười bảy tuổi đã ra mắt với bộ phim “Nhớ mãi không quên”, rất nổi tiếng.]

[Tôi đã xem bộ phim đó, nữ chính đẹp tuyệt vời, hóa ra là cô ấy.]

[Sao sau đó cô ấy lại không có tác phẩm nào nữa, thật đáng tiếc.]

Sau đó, xuất hiện rất nhiều tiếng mắng chửi tôi.

[Internet đúng là không có ký ức, chuyện Lâm Nam Kiều bắt nạt học đường hồi đó, mọi người đều quên hết rồi sao?]

[Đúng vậy, cô ta còn bắt nạt Mạc Vũ Nhu nữa!]

[Cái gì? Một cô gái tốt như Vũ Nhu cũng có người bắt nạt, cô ta đúng là đáng chết.]

Fan của Mạc Vũ Nhu đã hành động, từng người một vào khu bình luận để phổ cập cho mọi người ——

Lúc đó Mạc Vũ Nhu vẫn chỉ là một nữ sinh trung học bình thường, Lâm Nam Kiều dựa vào việc mình đã là một diễn viên trẻ nổi tiếng, đủ kiểu bắt nạt Mạc Vũ Nhu.

Độ hot của tin tức này ngày càng tăng.

Buổi tối, Mạc Vũ Nhu đích thân đăng một bài Weibo.

[Không sao, tất cả những tổn thương trong quá khứ, đều đã trở thành huy chương sáng chói của tôi ngày hôm nay.]

Bên dưới có vô số bình luận.

[Nữ thần Vũ Nhu thật mạnh mẽ và dịu dàng.]

[May mà bây giờ Vũ Nhu đã nổi tiếng, trở thành nữ thần được nhiều đại lão theo đuổi.]

[Vũ Nhu Vũ Nhu, Cố Cẩn Trạch, Hứa Mục Dã và Lục Hằng, chị thích ai hơn?]

[Chọn ai thì Vũ Nhu cũng sẽ hạnh phúc. Không giống như con tiện nhân kia, chỉ xứng bế đứa con hoang của mình lăn lộn trong bùn đất.]

Tôi buông điện thoại, ôm lấy Mễ Mễ.

Khuôn mặt nhỏ của bé mũm mĩm, ngủ ngon lành trong vòng tay tôi.

Đôi khi tôi thực sự may mắn vì bé còn chưa biết chữ nên không thể nhìn thấy những lời lẽ bẩn thỉu mà mọi người trên mạng dành cho mẹ bé.

Tôi bế Mễ Mễ lên giường, đột nhiên điện thoại reo.

Tôi nghe máy, đầu dây bên kia là một giọng nói lạnh lùng.

“Là tôi.”

Tôi phản ứng trong chốc lát.

Khoảng ba năm nay, tôi không còn nghe thấy giọng nói này nữa.

“Biết tôi là ai không?”

“…… Cố Cẩn Trạch.”

Công ty của anh vừa mới niêm yết, giờ đã là tổng giám đốc sở hữu khối tài sản hàng tỷ đô la.

“Tôi đã xem tin tức.” Giọng nói của Cố Cẩn Trạch vẫn lạnh lùng như trước: “Tại sao không nói cho tôi biết?”

“Nói cho anh biết cái gì?” Tôi cau mày: “Cố Cẩn Trạch, đứa trẻ không phải của anh.”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẩy của Cố Cẩn Trạch.

Anh ta căn bản không tin.

“Ngày mai tôi sẽ đích thân đến đón con bé.” Anh ta nói: “Đứa trẻ phải được nuôi dưỡng ở nhà họ Cố, một người mẹ như cô không xứng giáo dục con bé.”

Tôi còn định nói gì đó, anh ta đã ngắt lời tôi:

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đón đứa bé, sẽ không cho cô bất kỳ danh phận nào.”

Điện thoại cúp máy.

Tôi nghe tiếng tút tút máy bận, linh cảm thấy có chuyện chẳng lành.

Tôi đoán, có lẽ không chỉ mình Cố Cẩn Trạch gọi điện đến.

Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, điện thoại lại reo.

“Alo?”

“Lâm Nam Kiều, cô thuê paparazzi phải không?”

Nếu là fan nghe thấy giọng nói này, chắc chắn sẽ nhận ra ngay.

Tiểu sinh lưu lượng hàng đầu Hứa Mục Dã.

Anh ta bắt đầu nổi tiếng từ năm ngoái, có vô số fan hâm mộ, bộ phim tiếp theo theo nguồn tin đáng tin cậy là sẽ đóng cùng Mạc Vũ Nhu, trên mạng đã có vô số người bắt đầu ghép đôi.

“Cô thuê người chụp ảnh, chính là để cho tôi xem, đúng không?”

Quả không hổ danh là lưu lượng hàng đầu, rất quen thuộc với các thủ đoạn trong giới giải trí.

Đáng tiếc là anh ta đoán sai rồi.

“Hứa Mục Dã.” Tôi chế nhạo: “Nếu tôi có tiền thuê paparazzi, thà mua thêm hai hộp sữa bột.”

Hứa Mục Dã im lặng trong chốc lát.

Một lúc sau, anh ta nói khẽ: “Tôi sẽ nuôi đứa trẻ, ngày mai tôi sẽ đến đón.”

“Tại sao?” Tôi gần như bật cười: “Đó không phải là con anh, fan của anh biết được sẽ nghĩ thế nào?”

Hứa Mục Dã cũng không tin.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng anh ta bàn bạc với người quản lý, sau đó cúp máy.

Tôi thở dài, yên tâm chờ đợi.

Mễ Mễ tỉnh dậy, dụi mắt hỏi tôi: “Mẹ đang làm gì vậy?”

Tôi đùa: “Đang chờ điện thoại của bố thứ ba của con.”

Mễ Mễ không hề hứng thú với điều này, ôm gấu bông lật người, lại ngủ tiếp.

Vài phút sau, điện thoại lại reo.

Giọng nói của người này có lẽ sẽ khá lớn, để không làm Mễ Mễ thức giấc, tôi ra hành lang nghe điện thoại.

Quả nhiên, ngay khi tôi nhấn nút nghe, giọng nói của người bên kia đã truyền đến một cách cáu kỉnh.

“Lâm Nam Kiều, con mẹ nó cô còn giấu tôi sinh con, cô cảm thấy mình giỏi lắm à?”

Tôi bị đau họng, ngậm một viên kẹo, bất lực giải thích lại một lần nữa: “Đứa trẻ không phải của anh.”

“Con mẹ nó cô đừng có mà nói xạo! Miệng cô không có một câu nào là thật!”

Quả nhiên, nhiều năm không gặp, tính tình của Lục Hằng càng tệ hơn.

Có người ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, sao vậy?”

Bị Lục Hằng quát lại: “Cút!”

Quát xong đàn em, giọng Lục Hằng lại vang lên: “Lâm Nam Kiều, ra nông nỗi này là do cô đáng đời nhưng con của tôi không thể theo cô chịu khổ được.”

Tôi thực sự hết nói nổi: “Rốt cuộc tại sao anh lại nghĩ đứa trẻ là của anh?”

“Đừng có diễn nữa!” Lục Hằng cáu kỉnh nói: “Chiều mai tôi sẽ đến đón người.”

Tôi tức đến bật cười.

“Hay là tối nay đi.” Tôi đột nhiên lên tiếng.

Anh ta sửng sốt trong chốc lát, rồi nói: “Tối nay thì tối nay! Cô dám chạy, tôi sẽ đánh gãy chân cô.”

Tôi cười đáp: “Không chạy, chờ anh.”

Có lẽ giọng điệu của tôi quá vui vẻ, Lục Hằng lại ngẩn ra.

“Lâm Nam Kiều, cô phải hiểu rõ, tôi chỉ đón đứa trẻ, không muốn dây dưa gì thêm với loại phụ nữ như cô.”

Tôi không đáp lại, cười cúp máy.

Trong lòng lại có chút mong chờ vở kịch hay vào tối mai.

03.

Tối hôm sau, thư ký của Cố Cẩn Trạch nhắn tin cho tôi. [Cố tổng có một cuộc họp quan trọng, sẽ đến muộn.]

Tôi trả lời: [Vậy tôi đến tìm anh ấy.] Thư ký trả lời rất kiêu ngạo: “Cố tổng đã nói, đây là nơi sang trọng, cô đến không tiện.”

“Ồ.” Tôi nói: “Nói với anh ta, tôi và đứa trẻ sống ở nơi bình dân, anh ta đến cũng không tiện, hay là sau này đừng gặp nhau nữa.”

Bên kia im lặng một lúc, một địa chỉ được gửi đến.

Tôi nhờ bà cô hàng xóm trông Mễ Mễ, Mễ Mễ vừa ăn phô mai vừa hỏi tôi một cách mơ hồ: “Mẹ, mẹ đi tìm bố cho con à?”

Chương tiếp
Loading...