ẤU NƯƠNG TÌM MẸ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-09 21:47:52
Ngay đó, bà đầu , trừng mắt căm hận Quốc công gia:
“Dân chúng bán con để nuôi lấy miệng ăn, cầm vợ đổi lương thực — đây chính là cái mà đám cẩu quan trong triều các gọi là ‘thiên hạ thái bình, quốc thái dân an’ đấy ?”
Quốc công gia giơ tay áo lau nước mắt, trong lòng cũng bực dọc thôi:
“Chuyện đó chẳng lão tử ! Đều là do cái đám văn thần lắm điều ! Lão tử chinh chiến cả đời, khổ gì từng thấy? Con gái chịu khổ, chẳng đau lòng thì ai đau lòng? Ta xót ?”
“Thì cũng là do ông thôi! Năm xưa nếu ông ngoài đánh trận, quanh năm về, thì Tĩnh Tĩnh bọn cướp bắt ? Ông giữ thái bình cho thiên hạ, chẳng giữ nổi cái gia đình nhỏ …”
Sắc mặt Quốc công gia mỗi lúc một đen , Thế tử gia thấy thế, vội quỳ xuống dỗ dành lão phu nhân:
“Mẫu , đừng nữa, đời ai sống cũng chẳng dễ dàng gì. Giờ lúc oán trách , tìm mới là quan trọng!”
Lão phu nhân sực tỉnh, đưa khăn tay lên chấm nước mắt, gật đầu:
“Con đúng, chúng tìm cho bằng Tĩnh Tĩnh, thể để con bé tiếp tục chịu khổ thêm nữa…”
Nghe họ bàn bạc việc xuống Giang Nam tìm mẫu , trong lòng bỗng dâng lên nỗi bất an.
Nếu họ rầm rộ tìm đến, phát hiện mẫu họ tìm — liệu trút giận lên đầu ?
Thế nhưng… vì mẫu …
Ta chỉ thể đánh cược một phen.
Dù thì, đây là con đường nhanh nhất hiện giờ.
Ta thật sự sợ… mẫu sẽ giống như đại thẩm ở thôn bên , cứ thế mà c.h.ế.t trong lúc sinh nở.
Hồi mẫu mang thai , trong nhà chẳng gì ăn, nhưng lúc nào cũng nhường cho phần ngon nhất, mềm nhất, bỏ bát .
Sau cầm cho khác, sinh một bé trai, thưởng mấy viên kẹo mạch nha, bà chẳng nỡ ăn, cũng dám đưa cho phụ , mỗi đêm đợi lúc xuống mới lén lút nhét tay .
Một mẫu như thế… nên một kết cục như .
Đêm đến, sắp xếp ở trong một gian phòng đẽ vô cùng.
Thật sự — đến dám tin mắt !
Lão phu nhân , nơi từng là tiểu viện mà mẫu ở khi còn nhỏ. Hiện tại chỉ tạm ở gian nhà bên, còn chính viện thì vẫn giữ nguyên dáng vẻ của mười mấy năm về — tinh xảo, hoa lệ.
Ta từng rụt rè hỏi Quốc công phu nhân:
“Lão phu nhân, hiện giờ để con ở đây như … liệu quá vội vàng ạ?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Rốt cuộc vẫn tìm thấy mẫu mà!
Sao họ chắc chắn rằng chính là cháu ngoại thất lạc của họ chứ?
Lão phu nhân , ánh mắt phức tạp khôn tả, ngoài sự từ ái còn pha cả nỗi đau thương sâu thẳm.
“Chẳng ngoại tổ phụ của con ? Dung mạo con giống hệt thuở còn thiếu nữ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/au-nuong-tim-me/chuong-3.html.]
“ mà… thiên hạ , giống cũng ít mà…”
Lão phu nhân đáp, chỉ lặng lẽ giúp chỉnh tóc, rõ ràng chỉ vài sợi rơi bên má, mà bà cứ sửa sửa đến mười mấy .
Ta tránh né. Khi còn nhỏ, mẫu cũng thường như thế, cứ như đang mượn hành động đó để gợi một đoạn ký ức nào đó xưa cũ.
Kỳ thực, thật lòng hy vọng — chính là cháu ngoại của Quốc công gia và lão phu nhân.
Nếu đúng là như thế… thì mẫu sẽ chẳng chịu khổ nữa .
Ta vốn tưởng lão phu nhân sẽ hỏi nhiều về chuyện của mẫu , thế nhưng bà chẳng hỏi gì cả.
Chỉ lặng lẽ cạnh giường , chờ đến khi mới để nha đỡ dậy, chậm rãi rời với dáng vẻ đầy mỏi mệt.
Hôm , liền tin lão phu nhân phát bệnh.
Thế nhưng khi Quốc công gia cho chuẩn xe ngựa, chọn đủ bốn mươi thị vệ tín để cùng xuống phía nam tìm …
Lão phu nhân dù đang mang bệnh vẫn khăng khăng đòi theo.
Quốc công gia khuyên nhủ mãi, bà mới miễn cưỡng đồng ý ở tĩnh dưỡng, đợi bệnh khỏi để Thế tử gia hộ tống .
Còn và Quốc công gia, liền xuất phát một bước.
Trước lúc lên đường, Thế tử phu nhân đích đến đưa tặng một đôi vòng ngọc phỉ thúy.
Một là để lễ mắt khi đầu gặp hậu bối, hai là cho lời xin về chuyện hôm qua.
Ta đôi vòng trong suốt óng ánh , theo bản năng liền từ chối:
“Vật quý giá như , tay chân con thô vụng, thật xứng ạ. Hơn nữa chuyện hôm qua đúng là con vô lễ …”
Dù thì, từ lập trường của Thế tử phu nhân mà , hôm qua đúng là dã tâm mờ ám.
Thế tử phu nhân khẽ che miệng , dáng vẻ đoan trang dịu dàng như làn gió xuân:
“Ta hiểu con mà! Người môi giới đưa con tới đây cũng kể, con là một đứa trẻ ngoan.”
Ta hổ cúi thấp đầu, vẫn nhẹ nhàng đặt đôi vòng tay nàng:
“Phu nhân, vật cứ để tạm ở chỗ . Đường xa xóc nảy, lỡ vỡ mất thứ thế , con xót lắm.”
Thế tử phu nhân liếc mắt bàn tay thô ráp mà đang cố giấu kín trong tay áo, ánh mắt khẽ lay động nhưng cũng ép nữa.
Chỉ là khi nhận vòng, nàng lén nhét thêm một túi nhỏ đựng đầy vàng lá cho .
“Đường dài vạn dặm, chuyện cần lo liệu ít, chỗ con cầm lấy, tuyệt đối từ chối nữa.”
Ta đống vàng lá óng ánh trong túi vải, trong lòng bỗng dâng lên một tầng ấm áp nồng nàn.
Cắn cắn môi, liền quỳ xuống, dập đầu lạy Thế tử phu nhân một cái.
“Đại ân của phu nhân, nếu về điều tra con chẳng chút quan hệ nào với phủ Quốc công, con cũng nhất định về báo đáp, dù trâu ngựa cũng từ!”
Chỉ với túi vàng thôi, cho dù mẫu chẳng hề quan hệ gì với phủ Quốc công, cũng thể dựa thế lực nơi đây mà chuộc từ tay phụ .