Ba Lần Gả Lang Quân
Chương 5: Ngoại Truyện
Sau khi cùng Trì Nghiễm Trì bạc đầu giai lão, mở mắt ra lần nữa, ta lại trở về mười năm trước, ngày Trì Nghiễm Trì đến nhà ta cầu hôn.
Lúc đó, ta đang tiễn Trì Nghiễm Trì ra khỏi cửa phủ:
“A Nghiễm!”
Trì Nghiễm Trì cả người chấn động, có chút không thể tin nhìn ta.
Sau đó chúng ta nhìn thấy nốt ruồi son trên lòng bàn tay của nhau.
Tình nhân cổ.
Trì Nghiễm Trì cùng ta trở về mười năm trước.
Vì biết rằng tối nay nữ tử xuyên không sẽ tìm đến ta, chúng ta liền đi đến chùa ngoài thành vào ban đêm để mong được chỉ điểm.
Nhưng trụ trì lại nói không giúp được ta:
“Mỗi người đều có duyên pháp của riêng mình, nếu muốn chống lại thiên đạo, còn phải dựa vào chính bản thân thí chủ.”
Khi màn đêm buông xuống, không ai biết ta tuyệt vọng đến nhường nào.
Trì Nghiễm Trì không thể ở lại phủ, liền từ tường sau viện trèo vào.
Chàng vốn chú trọng hình tượng, nào từng luống cuống như vậy.
Trên mặt chàng dính đầy tro bụi, nắm chặt tay ta, nói: “Tiểu Ngư đừng sợ.”
Cũng như những năm tháng dài đằng đẵng kiếp trước.
Ta dựa vào vai chàng, muốn tìm chút điểm tựa.
Chàng khẽ hỏi ta: “Tiểu Ngư, kiếp trước sống có vui không?”
Nước mắt ta thấm ướt vạt áo, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
“Vậy thì, đừng sợ, nếu như…ta vẫn sẽ ở tại mười năm sau đợi nàng. Nếu mười năm chờ đợi, là cái giá để được ở bên nàng cả đời, vậy thì bất cứ lúc nào ta cũng nguyện ý.”
Ta há miệng, vừa định nói.
Ý thức đã bị kéo vào không gian trắng xóa.
“Cơ thể này đẹp quá, ta muốn!”
Là nữ tử xuyên không kia.
Nàng ta đã chen vào cơ thể của ta rồi!
Nàng ta nhào về phía ta, ý thức của ta bắt đầu dần mơ hồ.
Đột nhiên, nốt ruồi son trên lòng bàn tay ta phát ra một luồng nhiệt.
Nghĩ đến những chuyện đã qua.
Không được!
Đây là cơ thể của ta, cuộc đời của ta.
Ta không thể cứ thế mà chịu thua!
Trời cao đã cho ta cơ hội thứ hai, tuyệt đối không phải để ta thua thêm lần nữa!
Linh hồn ta bắt đầu bùng nổ năng lượng mạnh mẽ chống lại linh hồn dị giới này, cho đến khi hoàn toàn nghiền nát nàng ta.
Mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng.
Mẫu thân đang canh giữ bên ta.
Ta có chút căng thẳng hỏi: “Mẫu thân, A Nghiễm đâu?”
“Đang bị đánh!”
Ta: “Hả?”
Hóa ra, sau khi ta hôn mê, Trì Nghiễm Trì đã bế ta vào phòng, bị mẫu thân định đến bàn bạc chuyện thêu áo cưới bắt gặp.
Mặc dù họ đều tin tưởng nhân phẩm của Trì Nghiễm Trì nhưng chàng đã phá vỡ quy củ, không tránh khỏi phải chịu một trận đòn.
Trì Nghiễm Trì thấy ta, vừa cười vừa chịu đòn roi.
Phụ thân tức giận ra tay càng nặng hơn.
Ta cũng cười nhưng cười một lúc thì lại khóc.
Mọi u ám cuối cùng cũng qua đi.
…
Mùng tám tháng sáu là ngày hoàng đạo đã định.
Tính ra, đây đã là lần thứ ba ta gả cho Trì Nghiễm Trì.
Ta nghĩ lần này đã trở lại đúng quỹ đạo, hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện.
Ta đang ở trong phòng chờ Trì Nghiễm Trì, bụng có chút đói, bèn ăn luôn đồ ăn trên bàn.
Lệ Chi khuyên ta không hợp quy củ.
Ta làm ngơ, đây đã là lần thứ hai rồi, ta có kinh nghiệm.
Cho đến khi uống hết rượu trên bàn.
Ta phất tay bảo Lệ Chi đi lấy thêm một bình nữa, lát nữa còn uống rượu hợp cẩn với Trì Nghiễm Trì.
Lệ Chi bị ta chọc tức đến giậm chân nhưng vẫn đi.
Trong cơn mơ màng, ta có chút say, nhắm mắt lim dim một lát.
Mở mắt ra lần nữa, không biết mình đã ngồi trên giường từ lúc nào.
Lúc này, Trì Nghiễm Trì đi vào.
Chàng mặc một thân đồ đen, sắc mặt lạnh lùng.
Đây là đang tức giận sao? Sao còn mặc đồ đen nữa.
Ta có chút không vui: “Hôm nay không phải là ngày thành thân sao, Trì Nghiễm Trì, chàng mặc đồ đen là có ý gì? Không phải chỉ là chưa đợi chàng đã ăn chút đồ ăn thôi sao? Chàng như vậy có phải là không muốn thành thân với ta nữa không.”
Đầu óc ta không được tỉnh táo, vừa khóc lóc om sòm, vừa đi đấm Trì Nghiễm Trì, còn suýt nữa thì ngã.
“Tiểu Ngư!”
Trì Nghiễm Trì đỡ lấy ta, giọng nói vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Sau đó chàng bắt đầu lải nhải bên tai ta những câu như “Cuối cùng nàng cũng trở về rồi.”
Ta thấy chàng ồn ào.
Trực tiếp hôn lên.
Làm phu thê một đời, ta quá hiểu cách khiến chàng động tình.
Trong cơn mơ màng, tay ta lướt qua ngực chàng.
Nhưng lại sờ thấy một vết sẹo.
Ta mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đợi đến khi trời gần sáng, Trì Nghiễm Trì mới chịu để ta ngủ.
Chàng ôm chặt ta vào lòng như ôm một bảo vật đã mất mà tìm lại được.
Ta đột nhiên phản ứng lại.
Trì Nghiễm Trì kiếp này không nên có vết sẹo đó!
Vậy thì Trì Nghiễm Trì hiện tại là Trì Nghiễm Trì bốn năm sau của kiếp trước!
Ta vừa định mở miệng nói gì đó thì trước mắt lóe lên một luồng sáng trắng.
Mở mắt ra lần nữa, Trì Nghiễm Trì mặc một thân đồ đỏ đang bế ta lên giường.
Hóa ra là như vậy.
Bởi vậy kiếp trước Trì Nghiễm Trì mới nói, đứa bé là ta mang thai nhưng không phải ta sinh.
Ta không dám tưởng tượng, khi Trì Nghiễm Trì tưởng rằng ta đã trở về, rồi lại mất đi ta, sẽ có tâm trạng như thế nào.
Ta nằm trong lòng chàng khóc nức nở vì áy náy.
Trì Nghiễm Trì dịu dàng vuốt đầu ta:
“Mọi chuyện đã qua rồi. Tiểu Ngư, đừng tự trách mình. Ít nhất nàng đã để lại Xuân Ý và Phi Vãn cho ta lúc đó, mà lần này chúng ta có cả một đời để ở bên nhau, bọn chúng cũng sẽ trở về bên chúng ta.”
Nốt ruồi son trên lòng bàn tay nóng lên.
Trì Nghiễm Trì lau nước mắt cho ta.
Không ngờ ta thành thân ba lần, chỉ có lần thứ hai là bình thường.
May mắn thay, bên cạnh ta vẫn luôn là chàng.
May mắn thay, lần này, chúng ta sẽ không bao giờ lạc mất nhau trong thời gian nữa.
Quãng đời còn lại, ta chỉ muốn cùng chàng trải qua.
Hết.