Ba Năm Không Ánh Sáng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:19:21
11.
Nếu biết người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi lại chính là người đàn ông ôm con mèo trắng và xen vào việc của người khác hôm đó thì tôi đã không bất lịch sự như vậy.
Trước khi đến đây, tôi vẫn còn suy nghĩ về vị Dư tiên sinh này thật lạ thường, vậy mà lại thực sự quyết định đặt một quán lẩu để làm địa điểm gặp mặt.
Đây là một quán lẩu Tứ Xuyên chính thống, người đàn ông đối diện đeo cặp kính gọng bạc, anh cởi áo khoác ra, theo động tác đó mà chiếc khóa kim loại phía dưới áo sơ mi hướng lên trên.
Cố Duẫn Bạch cũng thường xuyên mặc sơ mi, nhưng luôn không chịu cài cúc cho đàng hoàng, khi anh ta mặc áo bình thường thì luôn mờ ảo lộ ra chút xương quai xanh, luôn có một cảm giác cấm dục hút người.
Mà chiếc áo sơ mi của người đàn ông này lại được cài chặt nút, trông vô cùng lịch thiệp.
Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, người đàn ông có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó anh cong môi rồi đưa tay về phía tôi.
“Trần tiểu thư, tôi là Dư Nhuận Trạch.”
Tay của người đàn ông này rất trắng, nhưng lại không hiện gân rõ ràng như Cố Duẫn Bạch, móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng, rất đẹp.
Sau lời chào hỏi ngắn gọn, chúng tôi đều ngầm đồng ý không kể lại chuyện đã xảy ra trong đêm đó.
Nước canh sôi làm hơi nước bốc lên mặt anh, anh nheo mắt nhìn tôi qua một lớp hơi nước trắng xóa rồi nở nụ cười.
Nhìn thấy tôi không động đũa, người đàn ông có vẻ có chút lo lắng: “Trần tiểu thư, cô không ăn được cay à?"
Lúc nghe thấy tôi tỏ ý món này không hề cay, trên mặt anh càng hiện lên nụ cười vui vẻ hơn.
Dư Nhuận Trạch là một người dễ gần, bầu không khí của bữa ăn thế mà lại thoải mái đến bất ngờ.
Sau khi ăn thỏa thích, anh xắn tay áo và bắt đầu thử hết tất cả các món mà tôi gọi lên cho món lẩu, sau đó anh chân thành khen ngợi từng món mà anh đã nếm thử.
Cố Duẫn Bạch không ăn cay, tôi cũng đã nhiều năm chưa từng ăn món lẩu như thế này, trong vô thức lỡ ăn hơi nhiều, bụng tôi có chút no.
Sau khi hoàn tất việc hợp tác qua lời nói, trong lúc trò chuyện, Dư Nhuận Trạch vô thức hỏi tôi một câu:
"Trần tiểu thư thường thích xem thể loại phim nào? Cô có thích diễn viên nào không?"
Tôi cắn đầu đũa, trả lời mập mờ: “Cố Duẫn Bạch.”
Ba chữ này được nói ra trong tiềm thức, lòng tôi bỗng nhiên chấn động, tôi cụp mắt xuống và bắt đầu tự trách mình thật đáng thất vọng.
Dư Nhuận Trạch nghe xong có vẻ rất thích thú, anh ta đặt đũa xuống và thản nhiên nói: “Nhắc đến vị mình tinh này, tôi còn biết một bí mật mà mọi người không biết, thậm chí nó còn thú vị hơn những tin tức trên mạng.”
Dư Nhuận Trạch đặt những ngón tay mảnh khảnh của mình lên góc bàn, khuôn mặt của anh vốn dĩ không phải là loại mà sẽ gây ấn tượng cho người khác trong lần gặp đầu tiên, nhưng cốt cách lại vô cùng tốt, khi chăm chú nhìn vào anh cũng sẽ không làm cho người khác cảm thấy khó chịu.
Một người có trình độ như Dư Nhuận Trạch, thì có tiếp xúc với một số người thuộc tầng lớp thượng lưu là điều khá dễ hiểu, cho nên việc anh ta biết một số bí mật cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên.
Tôi không tò mò chút nào về Cố Duẫn Bạch, bởi vì trên đời này không ai hiểu rõ anh ta hơn tôi. Cho dù sự hiểu biết này có được là nhờ vào việc tôi đã nỗ lực bao nhiêu và chịu đựng bao nhiêu nỗi đau.
Cảm thấy mình không thể bất lịch sự, cho nên tôi chỉ mỉm cười nhìn anh ta, giả vờ quan tâm đến điều anh ta đang nói.
Dư Nhuận Trạch hơi nghiêng người về phía trước, hùng hồn nói: “Tuy bố của Cố Duẫn Bạch làm ăn lớn, nhưng lúc trẻ cũng có vô số khoản nợ tình cảm.”
Anh ta đưa ra một vài ví dụ nhưng thấy tôi vẫn không có hứng thú, lúc sau anh đột nhiên hạ giọng nói: “Người ta đồn vị minh tinh đó là con ngoài giá thú.”
Đồng tử của tôi co lại, tôi gần như không thể cầm nổi đôi đũa trong tay.
Không biết làm thế nào mà tôi lại nghe được câu chuyện cũ đó, chính là Cố Duẫn Bạch được vợ của bố Cố nuôi dưỡng, nhưng Cố phu nhân cũng chỉ là mẹ trên danh nghĩa của anh ta.
Vợ của bố Cố có tiền sử bệnh tâm thần, nhưng nếu Cố Duẫn Bạch không phải là do mẹ anh ta sinh ra thì làm sao anh ta có thể thừa kế bệnh tâm thần của mẹ?
Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, đến cùng thì ai mới là người bị chơi trong trò đùa giữa tôi và Cố Duẫn Bạch?
12.
Sau bữa ăn đó, Dư Nhuận Trạch có đề nghị chở tôi về nhưng tôi từ chối.
Sau khi tạm biệt Dư Nhuận Trạch, tôi đứng ở trên đường rất lâu, mặc dù đã quấn trong áo ấm nhưng gió lạnh vẫn lùa vào cổ tôi.
Tôi tìm đến số điện thoại mà vốn tưởng sẽ không bao giờ dùng đến trong quyển sổ ghi thông tin, là do bố của Cố Duẫn Bạch để lại cho tôi khi gặp ở trong bệnh viện.
Tôi không có tâm trạng để nói chuyện với ông ấy nên đã hỏi thẳng ông: “Cố Duẫn Bạch không phải là con trai của vợ ông đúng không?”
Người đàn ông im lặng một lúc, giọng điệu có thể nghe thấy có chút khó chịu.
“Trần tiểu thư, không biết cô lấy tư cách gì mà dùng giọng điệu như vậy để tra hỏi tôi?"
Ông ta mắng tôi không có gia giáo.
Tôi chỉ cảm thấy thật buồn cười, nếu phải tại con trai ông ta thì bây giờ tôi đâu có bị chê là không có gia giáo.
Tôi chống lại ý muốn phản bác ông ta và nói tiếp: “Nói cách khác, căn bệnh của Cố Duẫn Bạch hoàn toàn không phải do được di truyền từ vợ ông?”
Người đàn ông ngắt lời tôi: “Tôi không quan tâm nó mắc bệnh như thế nào, cũng không muốn biết nó đang giở trò gì. Với tư cách là bố của thằng bé, tôi đã tận tình tận nghĩa rồi.
Có tiếng khóc của một đứa trẻ phát ra từ ống nghe và tôi nghe thấy giọng ông ta đột nhiên dịu đi.
Như muốn che đậy, người đàn ông bịt ống nghe lại, giọng cũng trầm hơn: “Ngoan, bố tìm cho con.”
Tiếp theo là một giọng nữ rất trẻ và quyến rũ, khi nghe thấy lời nói của người đàn ông thì nở một nụ cười khẽ.
Tôi cúp điện thoại, kể từ khi Cố Duẫn Bạch phát bệnh, bố anh ta cũng chỉ xuất hiện trong bệnh viện một lần, trong ba năm qua, ông ta đều không để ý đến con trai mình, thậm chí còn không muốn xác thực xem căn bệnh này là giả hay thật.
Xem ra, chỉ cần Cố Duẫn Bạch không đến làm loạn và bôi xấu ông ta thì người đàn ông này có thể giả vờ như không có con trai.
Ở một khía cạnh nào đó, Cố Duẫn Bạch và tôi đều là những người đáng thương.
Lúc này đáng lẽ Cố Duẫn Bạch đã được chị Trình đón về.
Trên đường về, tôi không ngừng suy nghĩ nếu như gặp lại anh ta thì chuyện gì sẽ xảy ra, liệu mình có nên phá bỏ chiếc mặt nạ này hay là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và bỏ qua nhau?
Vào thời điểm đó, tôi không biết rằng có nhiều lựa chọn sẽ không đến một cách lặng lẽ cho đến hiểu rõ chúng.
Khi trở về, tôi nhìn thấy Cố Duẫn Bạch đang ngồi xổm ở góc cửa, như thể đã chờ đợi rất lâu.
Anh ta đang dựa vào tường, lưng thẳng, nếu thật sự muốn diễn thì anh ta thực sự trông giống như một người khác vậy.
13.
Tôi bước lại gần anh ta, tiếng giày cao gót vang lên khiến đèn cảm biến chợt sáng lên.
Cố Duẫn Bạch cũng từ trong ánh sáng ngẩng đầu lên, bên trên chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu be, anh đưa tay ra, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng.
“Chị, chị về rồi.”
Tôi nắm lấy cổ tay anh, kiềm chế cảm xúc của mình: “Chị Trình còn chưa đến sao? Sao anh vẫn chưa đi?”
Anh nắm lấy tay tôi rồi dựa lưng vào tường, ngơ ngác hỏi: “Không phải chị từng nói em là của chị sao?”
Khi anh ta ngẩng mặt lên, hàm dưới như đang cố ý khép lại, khiến đường nét trên khuôn mặt anh trở nên vô cùng mềm mại.
Ba năm qua, tôi rất ít khi nhìn thẳng vào mắt Cố Duẫn Bạch, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt trong trẻo ấy là tôi lại cảm thấy tất cả các ý niệm được nảy sinh trong lòng mình đều là tội lỗi.
Làm sao tôi có thể không ghét anh ta cho được, chính anh ta đã dùng khuôn mặt ngây thơ này để đối mặt với tôi, dùng cách này để tránh khỏi sự trách móc mà anh ta xứng đáng nhận được.
Khi thực sự đối mặt nhau, tôi bình tĩnh đến mức ngồi xuống và nhìn thẳng vào mắt anh:
"Cố Duẫn Bạch, anh định lừa dối tôi đến bao giờ?"
Khoảnh khắc đó, mọi ánh sáng trong đôi mắt người đàn ông như vắng lặng, sau đó anh nhếch miệng nhìn tôi, có lẽ là vừa đủ một phút.
Không ai lên tiếng, cũng không ai tỏ ra yếu thế.
Mãi cho đến khi đèn cảm ứng ở cửa tắt đi, mọi thứ lại chìm vào bóng tối thì anh mới uể oải đứng dậy, tùy ý giơ ngón tay lên gõ cửa.
Khi đèn sáng trở lại, rốt cuộc Cố Duẫn Bạch cũng không trốn nữa, anh cười vui vẻ: "Lão Cố nói cho em biết? ông ta bắt đầu làm từ thiện từ khi nào vậy?"
Tôi thở dài: “Cố Duẫn Bạch, anh đúng là một diễn viên xuất chúng.”
Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc.
Tôi đứng dậy và bảo anh ta cút xéo, nhưng trên mặt Cố Duẫn Bạch lại không có chút khó chịu nào:
"Không muốn cùng tôi xuống địa ngục sao?"
Ngay sau đó, những đốt ngón tay trắng nõn của anh giữ lấy vai tôi, anh xoa nhẹ rồi nói:
“Sao thế, mới một lúc mà đã thấy mệt rồi à?”
“Tên điên!”
Anh ta nhướng mày, không tỏ ý kiến gì, sau đó ở trước mặt tôi rút ra chiếc chìa khoá dự phòng:
“Bên ngoài lạnh lắm, Châu Châu.”
Tôi bướng bỉnh đứng ở cửa, lặp lại lần nữa: "Tên điên."
Anh ta cau mày nhưng vẫn nở nụ cười, động tác của tay cũng không hề dừng, sau đó anh ta kéo tôi vào trong rồi đóng cửa lại.
Tay Cố Duẫn Bạch không hề buông lỏng mà vẫn nắm chặt cổ tay tôi như cũ, không biết ngón tay cái vô tình hay cố ý mà vuốt ve chóp tai tôi, sau đó anh dùng giọng điệu thân mật nói với tôi: “Châu Châu, tôi cũng sẽ cảm thấy tủi thân.”
Giống như có một lớp màng ngăn cách ở giữa, tôi vô cảm nhìn anh ta diễn kịch như thể đang xem một nghệ sĩ biểu diễn.
Dường như Cố Duẫn Bạch đã mất đi hứng thú, anh buông tay ra, đèn trong phòng cũng sáng lên.
Ngọn đèn sợi đốt đột nhiên tản ra ánh sáng, trong căn phòng chật hẹp, lúc này tôi mới nhận ra rằng sắc mặt của Cố Duẫn Bạch vô cùng tái nhợt.
Hình như anh ta chợt nghĩ đến điều gì đó, thế là bước đến bên bàn nhỏ, rồi cầm một lá thư trên bàn lên, sau đó lại lấy một chiếc bật lửa từ trong ngăn bàn ra, đốt lửa dọc theo miệng của lá thư, nhìn ngọn lửa đang bao lấy lá thư, dường như Cố Duẫn Bạch đang mỉm cười.
Lúc anh quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt khó hiểu của tôi, thế là lại giải thích: “Tôi đã viết một bức thư tình cho em, nhưng bây giờ không còn cần thiết nữa.”
Anh ta cởi áo len rồi với tay sờ lên cổ áo sơ mi ở phía bên trong, sau đó cởi từng chiếc cúc áo, dục vọng trong mắt anh cũng không thèm che giấu, mỗi lần bước về phía tôi thì anh ta càng nở nụ cười tươi hơn.
Hoàn toàn là quyến rũ.
Trong không khí vẫn còn vương chút mùi khói chưa tan hết, giống như ba năm trước, khi anh ta cố tình làm cho căn phòng tràn đầy khói thuốc để tránh bị tôi tra hỏi về những bê bối của mình vậy.
“Cố Duẫn Bạch, anh làm tôi phát tởm.”
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, giơ tay tát anh ta một cái.
Sau khi Cố Duẫn Bạch bị đánh cũng chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, trong giọng nói lại có chút ho khan.
“Như vậy cũng tốt, Châu Châu, nếu em vẫn muốn làm cái gì thì tôi vẫn sẽ tiếp nhận.”
Tay tôi không ngừng run rẩy, có lẽ vì cảm thấy mình chưa đủ tàn nhẫn nên cứ tiếp tục lên tiếng.
Anh cụp mi mắt xuống và mỉm cười lắng nghe.
Cho đến khi tôi nói đến từ "con ngoài giá thú".
Cố Duẫn Bạch nheo mắt lại, vẻ mặt có chút bất thường, anh ta liếm khóe môi rồi cố ý hỏi một cách vui vẻ: "Đủ chưa?"
“Chúng ta buông tha cho nhau đi.” Tôi nói với giọng bình tĩnh nhất có thể.
“Cố Duẫn Bạch, tôi thừa nhận, tôi chơi không lại anh.”
Loại trò chơi này khiến tôi kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, tôi chợt không hiểu nổi người đàn ông này, trong ba năm qua, anh ta thà dùng cách này để dây dưa với tôi còn hơn là đi tìm người phụ nữ mình yêu, không lẽ chỉ đơn thuần là chơi rất vui sao?
Sự cố chấp của người điên khiến tôi sợ hãi đến mức trong cơn mê tôi nghĩ rằng người điên không phải là anh ta mà là chính bản thân mình.
Tôi không muốn ở đây nữa, mỗi giây phút ở đây đều khiến tôi cảm thấy bức bối và thống khổ.
14.
Trong lúc cãi vã với Cố Duẫn Bạch, áo khoác của tôi đã bị tuột ra gần nửa, vốn dĩ anh ta muốn nắm lấy tay tôi, nhưng khi thấy tôi phản kháng quá mức thì anh ta lùi lại một bước và nắm lấy tay áo tôi.
Hốc mắt Cố Duẫn Bạch đỏ lên: "Châu Châu, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?"
Tôi nhìn đôi lông mày thẳng tắp của Cố Duẫn Bạch rồi chợt nghĩ, lúc anh ta ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, cho dù có cố ý nhắm mắt lại thì trong mắt vẫn luôn có một chút kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ, sau ba năm, anh ta đã bỏ đi tất cả sự kiêu ngạo đó.
Trán Cố Duẫn Bạch ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt vốn đã trắng lại trở nên tái nhợt, thật giống như đang cố ý tỏ ra yếu mình yếu đuối.
Tôi không muốn tiếp xúc thân thể với anh ta nữa nên đã đưa tay cởi áo khoác rồi chạy về phía cửa.
Trước khi rời đi, tôi vẫn không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn thấy Cố Duẫn Bạch đang cầm áo khoác trong tay, sống lưng vẫn thẳng, môi mấp máy, như muốn nói nhưng lại do dự.
Khi tôi chạy ra được vài bước thì mơ hồ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, nhưng Cố Duẫn Bạch cũng không đuổi theo sau.
Chỉ khi thực sự chạy đến hoa viên của tiểu khu, tôi mới nhận ra bản thân thật buồn cười đến nhường nào.
Đại khái là vì căn nhà đó cũng thuộc về Cố Duẫn Bạch cho nên tôi không có chút tự tin nào khi đuổi anh ta đi.
Trong vài năm qua, nhiều khi tôi không muốn chấp nhận mối quan hệ không bình đẳng này, tuy rất muốn chối bỏ nó nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài thừa nhận rằng mình quả thực đã sống dưới sự che chở của anh ta trong những năm đó.
Công bằng mà nói, mặc dù mấy năm nay tôi cùng Triệu Nguyệt cùng điều hành studio, và tôi cũng đều khẳng định là mình vẫn đang theo đuổi ước mơ của bản thân, nhưng vì có Cố Duẫn Bạch ở đây nên tôi luôn cảm thấy mình không cần phải vất vả như vậy.
Mỗi khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở studio thì đối với tôi mà nói, có lẽ không có gì quan trọng bằng một cuộc điện thoại của Cố Duẫn Bạch.
Đến nỗi mà bây giờ ở trong một thành phố lớn như vậy, tôi thực sự không có nơi nào để đi.
Tiếng kêu của ve sầu cũng ít dần, cuối thu yên tĩnh hơn mùa hè rất nhiều, vừa rồi tôi đã vội vàng ném áo khoác cho anh, cũng không kịp nghĩ đến bên ngoài sẽ lạnh như vậy.
Tôi ôm đầu gối run rẩy ngồi xổm ở lối vào hoa viên, rồi lấy điện thoại từ trong túi quần ra và bật màn hình lên.
Tôi xứng đáng rơi vào hoàn cảnh như này.
Tôi đang tính toán thử, trong tay tôi đang có một chút tiền được tích góp trong nhiều năm qua và có lẽ tôi có thể trả góp để mua một căn hộ.
Bây giờ tôi đã quyết định cắt đứt hoàn toàn với Cố Duẫn Bạch, tôi không muốn chạm vào đồ đạc của anh ta nữa.
Mười một giờ đêm, khi mà không còn ai đi lại, tôi vùi đầu vào đầu gối rồi nghe thấy tiếng va li được kéo lăn trên đường.
Có người đi qua trước mặt tôi vài bước trên con đường nhỏ rồi quay lại hỏi với vẻ ngập ngừng.
“Trần tiểu thư?”
Giọng nói của anh trong trẻo và lạnh lùng, hòa hợp màn đêm một cách kỳ lạ.
Tôi ngước nhìn người đàn ông đó và nhận ra đây chính là Dư Nhuận Trạch mà tôi đã gặp mấy hôm trước.
Tôi mơ hồ nhớ lại đêm đó tôi đã gặp anh ta ở ngoài tiểu khu, chẳng lẽ anh ta cũng sống ở khu này sao?
Thấy tôi im lặng, anh hiền lành trêu chọc: “Cô và bạn trai cãi nhau à?”
Để giữ gìn thể diện của mình, tôi buộc phải giải thích: “Tôi đang đi dạo.”
Anh ta nhướng mày nhìn tôi, ánh mắt rơi vào chiếc áo len mỏng của tôi và dường như đang mỉm cười.
Dư Nhuận Trạch đặt tay kia lên chiếc ô màu đen và liếc nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng ghim chiếc ô vào xe đẩy hành lý:
“Còn một chút thời gian nữa trước khi chuyến bay cất cánh. Trần tiểu thư, cô có muốn đến nhà tôi ngồi một lát không?”
15.
Tôi cười khổ, ngay cả Dư Nhuận Trạch cũng có thể thấy tôi đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Anh ta giải thích một cách vô cùng hợp lý:
“Vừa hay chúng ta cũng vừa mới ký hợp đồng, tôi có chút vấn đề muốn trao đổi với cô.”
Tôi xem như là mình đã được Dư Nhuận Trạch nhặt về nhà.
Lúc đầu tôi cũng không có ý nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy anh ta mở cửa, tôi quét mắt qua toàn bộ căn phòng và đếm được hơn chục con mèo.
Những con mèo này chiếm giữ bàn, ghế và thậm chí cả ghế sofa.
Có hai con mèo nhìn thấy chủ nhân của mình trở về nhà thì chạy tới chạy vòng quanh chân chúng tôi.
Dư Nhuận Trạch đặt vali bên cạnh cửa, sau đó chuyển con mèo trên ghế sofa tới trên bàn, rồi quay lại và nói xin lỗi với tôi:
“Mời ngồi bên này.”
Những con mèo này nhìn không có gì ấn tượng lắm, trong đó có rất nhiều loại không phải là mèo cảnh, ngoài ra còn có thể thấy được một ít vết thương đã được băng bó đàng hoàng.
Nếu không phải là được Dư Nhuận Trạch đưa đến thì tôi sẽ tưởng đây là một trung tâm cứu hộ động vật hoang nhỏ.
Dư Nhuận Trạch rót cho tôi một cốc nước ấm, sau đó kéo ra một chiếc ghế trống rồi ngồi xuống.
Anh là người có học thức rất cao, ôn hòa và bao dung, giống như ly nước ấm trong tay tôi vậy, xem ra nếu tôi không lên tiếng trước thì anh ta cũng sẽ không định phá vỡ sự yên tĩnh này.
Khoảng mười phút sau, Dư Nhuận Trạch nhận được một cuộc gọi, anh ta không phải là đang cố ý tránh mặt tôi, chỉ là sau khi nghe máy xong thì anh nói với tôi là mình đã gặp chút chuyện.
Khi nói chuyện, anh cũng có thói quen nhếch khóe môi, giọng điệu cũng giống người đó, không lộ rõ nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy vô cùng yên tâm.
Tôi bưng cốc nước ngồi cứng ngắc trên ghế, có lẽ là do có người ngoài tới nên phòng khách nhìn như thông thoáng lại có vẻ ngột ngạt.
Sau khi cúp điện thoại, Dư Nhuận Trạch đút hai tay vào túi rồi đứng dậy và nói “xin lỗi” với tôi trước, sau đó lại giải thích rằng anh ta cần phải xử lý một số việc, cho nên nếu bây giờ mà không đi thì sẽ lỡ mất chuyến bay.
Tôi tưởng đây là lệnh đuổi khách nên đã đặt cốc nước trong tay xuống và chuẩn bị theo anh ta ra ngoài.
Nhưng anh ta lại mỉm cười giơ tay ngăn tôi lại:
“Vốn dĩ tôi định thuê một người có chuyên môn đến để cho những con mèo này ăn, nhưng bây giờ Trần tiểu thư có thể giúp tôi được không? Phí chăm sóc cứ tính vào tiền tối nay nghỉ lại ở đây?”
Khi anh cười, lông mày cũng nhướng lên, trên mặt có chút trẻ con không phù hợp với lứa tuổi, có lẽ anh ta cũng cảm thấy không thích hợp nên không cười nữa, nhưng độ cong của môi vẫn còn.
Mũi tôi đột nhiên có chút tắc nghẽn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Vốn dĩ tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ khóc, nhưng vì lòng tốt quá mức của người đàn ông này đã đánh vào tim tôi, trái ngược lại với những thứ cảm xúc vốn đang trên bờ vực sụp đổ đã vỡ vụn từ trước.
Tôi để mình ngồi xuống ghế sofa và cúi đầu cảm ơn anh.
Ánh mắt Dư Nhuận Trạch treo trên người tôi một lúc, sau đó nhướng mày rồi thở dài:
“Thật sự là không có cách làm khó cô mà.”