Ba Năm Lãnh Cung - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:13:48
"Thanh kiếm thì liên quan gì đến phụ ngươi?"
"Phụ của nô tỳ lúc sinh thời là một thợ rèn, từng rèn nhiều thanh kiếm. Nô tỳ thấy bảo kiếm của Bệ hạ liền nhớ đến ."
Hắn đặt thanh kiếm xuống, : "Thanh kiếm là do Tiên hoàng ban tặng cho Trẫm. Trẫm vẫn luôn đặt nó ở đây, từng dùng đến bao giờ."
"Vậy Bệ hạ lai lịch của thanh kiếm ạ?" Ta nhất thời kìm lòng hiếu kỳ, buột miệng hỏi .
Đôi đồng tử sâu thẳm của Tiêu Cảnh Kiền chằm chằm , giọng trở nên lạnh lùng: "Tại ngươi hỏi như ?"
Ta nhận lỡ lời, vội vàng giải thích: "Tiên phụ của nô tỳ cả đời thợ rèn, chỉ mong rèn một thanh bảo khí thực sự . Thế nhưng cho đến lúc qua đời vẫn thể thành tâm nguyện đó. Nô tỳ thấy thanh kiếm của Bệ hạ chế tạo vô cùng mỹ, nên mới nó là do vị cao nhân nào tạo , cũng là để thành tâm nguyện cho tiên phụ."
Hắn lưng , dường như chút phiền muộn, bèn phất tay hiệu cho lui ngoài. Hắn nhắc đến lai lịch của thanh kiếm , xem chắc chắn rõ chuyện đó.
Tiêu Cảnh Kiền và Triệu Dần Chi chuẩn Lộc Lăng. Lúc và Triệu Dần Chi đang thương nghị về chuyện ngân lượng cứu tế bỗng dưng mất tích, vô tình ngang qua, trong lòng tò mò nên lỏm vài câu.
Vùng Lộc Lăng đang gặp đại hạn, mùa màng thất thu. Triều đình phái vận chuyển ngân lượng và lương thực đến cứu tế, thế nhưng đường vận chuyển mất tích một cách bí ẩn. Tiêu Cảnh Kiền sai điều tra, nhưng mãi vẫn tin tức gì báo về. Vì , quyết định sẽ vi phục xuất tuần (cải trang vi hành), đích đến Lộc Lăng để xem xét tình hình.
Hắn lấy cớ bệnh, gặp bất kỳ ai, lúc đêm khuya cùng với Triệu Dần Chi lặng lẽ rời khỏi hoàng cung. lúc Hàn Quý phi gọi đến hỏi chuyện, liền đem chuyện cho nàng , nhưng chỉ là Triệu công công một Lộc Lăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ba-nam-lanh-cung/chuong-11.html.]
Sắc mặt nàng lập tức đại biến, vội nắm chặt lấy cánh tay , hỏi: "Hắn đến Lộc Lăng gì?"
Nàng kích động như để gì chứ? Ta lắc đầu, đáp: "Nô tỳ ạ. Hình như là Bệ hạ sai Triệu công công ."
Hàn Quý phi còn kịp sửa sang tóc tai, cứ thế đầu bù tóc rối mà vội vã chạy đến Chính Nguyên Điện. còn kịp bước lên bậc thềm, nàng thị vệ chặn . Bên trong điện truyền tiếng ho khan, ngay đó là một vị thái y bước với nàng vài câu. Gương mặt Hàn Quý phi lộ rõ vẻ cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn rời .
Ngày hôm , Vệ Quân Trung cũng lặng lẽ rời khỏi hoàng cung. Chuyện xem càng lúc càng thú vị đây. Hàn Quý phi đang phiền lòng vì chuyện gì mà cả ngày cứ như mất hồn, tự nhiên cũng chẳng còn tâm trí mà tìm đến gây phiền phức cho nữa.
Vào ngày thứ ba khi Tiêu Cảnh Kiền rời , cũng nhân lúc đêm khuya mà xuất cung. May mà miếng ngọc bội của Triệu Dần Chi, mới thể rời thuận lợi như .
Một ngày tốt lành
Đường đến Lộc Lăng xa xôi, dù cưỡi ngựa nhanh hết tốc lực cũng mất đến mười ngày đường. Không Vệ Quân Trung đuổi kịp bọn họ .
Đất đai nứt nẻ, sông hồ khô cạn, cỏ cây khô héo phủ đầy mặt đất, tiếng kêu than ai oán vang khắp nơi. Đây chính là tình cảnh thê lương ở vùng phụ cận Lộc Lăng. Có lẽ họ ngựa của Vệ Quân Trung chặn đường gây khó dễ, nên ở Lộc Lăng hai ngày mà vẫn tìm thấy tung tích của họ.
Khi trăng lên đến đỉnh đầu, đường phố bỗng vang lên tiếng chó sủa inh ỏi. Một bóng loạng choạng xuyên qua con hẻm nhỏ. Cuối cùng cũng đợi .
Ta đóng cửa sổ , rời khỏi khách điếm. Lẩn tránh đám áo đen, lặng lẽ con hẻm .
Cổ đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, phía lưng vang lên một giọng : "Ngươi là ai?"