BÀ NỘI PHẢI LÒNG NAM THẦN TƯỢNG, MUỐN LY HÔN VỚI ÔNG NỘI - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-19 21:52:47
ông đầy tức giận: “Ba đúng là con ruột của ông nội. chính vì thế mà ba tổn thương bà.”
“Ba hợp con, nên thái tử thì hơn!”
Ba đỏ mặt, giơ tay định tát .
Bà nội lập tức dùng hình gầy gò chắn .
“Ông thử đánh cháu xem!”
Ba nghiến răng, cuối cùng hạ tay xuống.
Ông buồn bã bước ngoài, hút thuốc trong góc.
Bất ngờ, ông nội lên tiếng:
“Bà thật sự ly hôn ?”
Bà kiên quyết gật đầu: “Phải ly hôn!”
Ông nghiến răng: “Vậy lấy giấy tờ.”
cảm thấy bất , theo họ.
ông nội chặn , ánh mắt lạnh băng:
“Để và bà chuyện riêng.”
Bà nội trầm ngâm một lúc, gật đầu.
“Thanh Thanh, con chờ bà nội cửa nhé.”
siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn tôn trọng quyết định của bà.
Đợi bốn phút, bên trong vẫn im ắng.
gõ cửa: “Bà ơi?”
Không tiếng trả lời.
bắt đầu hoảng, đập cửa thật mạnh: “Bà ơi! Bà chứ?!”
Bên trong vang lên tiếng vật nặng ngã xuống.
Tiếng động như xé toạc tim .
Ba thấy, hốt hoảng lao .
Ông cũng nhận điều gì đó .
Không chần chừ, ông phá cửa xông .
Trong căn phòng tối om, bà sàn, tay chân co giật.
Ông nội thì đang đè lên bà!
Ông dùng chăn bịt kín mũi miệng bà, cho bà thở.
Ông … g.i.ế.c bà thật!
Bà giãy dụa trong tuyệt vọng.
hét lên, hoảng loạn tột độ, adrenaline dâng vọt, lao tới đánh ông nội:
“Đồ sát nhân! Đồ sát nhân!!”
Ba c.h.ế.t lặng, lắp bắp:
“Ba… ba điên ?! Sao như thế ?!”
Ông nội gào lên:
“Ly hôn là thể! Trừ khi bà chết!”
Trán ba vã mồ hôi, ông cõng bà lao thẳng đến bệnh viện.
lập tức gọi cảnh sát và 115.
May mà ba lái xe nhanh, kịp đưa bà cấp cứu.
Bà cứu, nhưng vẫn tỉnh .
Mẹ chạy tới, túm lấy vai ba lay mạnh:
“Đã xảy chuyện gì?!”
Ba che mặt , lời nào.
lạnh lùng kể bộ.
Mẹ lặng , bất ngờ tát mạnh ba:
“Anh điên ?! Đó là ruột của đấy!”
“Sao đẩy tay một kẻ g.i.ế.c ?!”
Ba cúi đầu, giọng run run:
“Anh… nghĩ chuyện thành thế…”
“Anh tưởng dỗ bà một chút là như xưa…”
Mẹ tát ông thêm một cái:
“Anh y hệt ông nội !”
Ba dám phản kháng.
lau nước mắt, hỏi ông:
“Bây giờ ba đồng ý để bà ly hôn ?”
Ba im lặng hồi lâu.
Cuối cùng giọng khản đặc: “Đồng ý.”
Sau khi tỉnh , bà thường lặng ngắm ngoài cửa sổ.
dùng cách chọc bà .
bà như bệnh—tóc bạc trông thấy.
Mẹ thở dài: “Muốn kiện ông nội thì chỉ xem là bạo hành gia đình thôi.”
Nghe xong lạnh sống lưng.
Quyển sổ đỏ như là giấy chứng tử.
Không ai đòi công bằng cho bà.
Mẹ cố nở nụ :
“ như , bà con thể khởi kiện ly hôn .”
Mẹ chạy đôn chạy đáo, chính thức kiện ông nội.
Tội danh âm mưu g.i.ế.c chỉ coi là… mâu thuẫn vợ chồng.
lo cho sự an của bà, quyết định đón bà lên thành phố sống.
Hôm chuyển nhà, bà chỉ dùng một vali nhỏ đựng hết đồ đạc của .
Trước khi , bà căn nhà thật lâu.
Ánh mắt u uất:
“Bà sống ở đây bao nhiêu năm, cuối cùng… vẫn chỉ là ngoài.”
ôm chặt lấy tay bà, nước mắt rơi ngừng:
“Bà ơi, bà mãi mãi là của con!”
Lên thành phố, tâm trạng bà dần hơn, quen nhiều bạn già.
Còn cả thú vui mới.
Bà nuôi một chú chó, thường ghế tắm nắng, đầu tiên nở nụ dịu dàng.
Ông nội vẫn chịu ly hôn.
Cán bộ ở cục dân chính khuyên giải:
“Tuổi , ly hôn gì?”
“Có gì giải quyết , hãy nghĩ cho một chút…”
nhịn , phản bác:
“Nếu giải quyết , chúng còn đây!”
Mặt bà cán bộ trắng bệch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ba-noi-phai-long-nam-than-tuong-muon-ly-hon-voi-ong-noi/7.html.]
Ông nội vẫn cứng đầu.
Chúng đành chờ đủ thời gian ly để tái kiện ly hôn.
Cuối cùng, khi bà 76 tuổi, bà thành công ly hôn!
Hôm thủ tục, và cùng bà.
Phòng xa bất trắc.
Ông nội tin nổi—thật sự ly hôn ?
“Bà là vợ nửa đời , còn sống bao lâu nữa mà phải đòi ly hôn?!”
Bà ông đầy căm phẫn.
Cán bộ liên tục khuyên nhủ:
“Ông ơi, tòa xử cho ly hôn …”
Ông gào lên:
“Cái tòa c.h.ế.t tiệt gì chứ! Biến! Biến hết cho !”
Cuối cùng, cán bộ buộc giật lấy giấy tờ, cưỡng chế thủ tục.
Khi thứ tất.
Bà hít sâu một , bất ngờ nổi giận, lao đánh ông nội.
Như thể trút hết oán hận dồn nén suốt mấy chục năm:
“ thật sự g.i.ế.c ông!”
Bà đánh đầu ông, đạp ông túi bụi.
Ông nội co rúm ghế:
“Đồ điên! Con mụ điên!”
Mọi can mãi mới xong.
Cầm sổ ly hôn trong tay, bà ở cửa òa.
Ông nội lặng lẽ phía , bà đầy mất mát.
Muốn điều gì, nhưng vì sĩ diện nên thể mở miệng.
Bà dùng bộ tiền tiết kiệm để thuê một căn hộ nhỏ.
Bắt đầu cuộc sống độc tuổi già.
Ông nội tiếp tục quấy rối, xông nhà bà.
Bà cầm d.a.o phay chặn:
“Cút! Cút khỏi nhà !”
Mặt ông trắng bệch.
Những lời ông từng —giờ đ.â.m thẳng tim.
Ông run rẩy lưng bỏ .
Vì còn bà nội chăm sóc, ông nội ngã cầu thang khi xuống nhà.
Ông... chết.
Vài ngày , nhân viên ghi nước mới phát hiện t.h.i t.h.ể ông.
Lúc đó cứng đờ .
Khi tin, bà chỉ khẽ thở dài.
Không rơi một giọt nước mắt.
Thậm chí ngay cả đám tang, bà cũng tham dự.
Bà từng lén với :
“Thanh Thanh , bà luôn thầm mong ông mày c.h.ế.t sớm, như bà sẽ giải thoát.”
“ về , bà sợ… nếu bà c.h.ế.t , bà sẽ là nô lệ cả đời của ông .”
Bà vuốt ve chú chó nhỏ, dịu dàng :
“May là bà kịp rời khỏi ông . Nếu , khi còn chịu tang cho ông nữa.”
Sau đó, bà bắt đầu tận hưởng cuộc sống mới: cùng các cô bạn già du lịch theo đoàn.
Thậm chí còn khuyên ly hôn:
“Đừng chịu ấm ức nữa. Nếu nó với con, thì cứ rời bỏ thôi.”
“Con mãi mãi là con gái của .”
Mẹ thì lý trí hơn: “Để con suy nghĩ thêm.”
Bà chỉ thở dài.
Ba nhiều tới thăm bà, nhưng đều từ chối.
“Trước , cần phụng dưỡng. Cứ coi như từng sinh .”
Ba tái mặt, quỳ sụp xuống nức nở:
“Mẹ, con xin đừng bỏ rơi con… Con chỉ còn là thôi…”
Bà thở dài:
“Trước , cũng từng cầu xin cho ly hôn… Con ơi, lúc đó đồng ý ?”
“Anh còn bắt tay với ba để lừa , cho rời .”
Ba run rẩy, vai rũ xuống như gãy.
Bà nghẹn ngào:
“Kể từ khi của , chẳng còn ai gọi tên nữa…”
“Mấy chục năm , ai còn gọi là Trần Huệ Quân!”
Bà cứng cỏi lau nước mắt: “Anh , nữa.”
Không một chút do dự, bà đóng sầm cửa.
Ba sống trong u uất suốt một thời gian dài, đêm nào cũng uống rượu, về nhà muộn.
Mẹ thì chẳng buồn quan tâm, thường xuyên dắt đến thăm bà.
Chẳng bao lâu , ba phát hiện đau dày nặng.
Ông nổi giận hỏi :
“Tại nhắc uống ít rượu ?!”
Mẹ chỉ liếc ông một cái, lạnh lùng :
“ , việc gì lo?”
Ba c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Mẹ lưng bước phòng, để một ông lặng.
Không còn ba và ông nội quấy rối,
cuộc sống của bà yên bình hơn nhiều.
Ngày nào bà cũng tươi, sống thong thả.
Chỉ tiếc rằng, do hậu quả của việc sinh nở ,
cơ thể bà mang nhiều bệnh tật.
Chưa hưởng bao nhiêu năm an nhàn, bà rời bỏ thế gian .
Trong những tháng ngày cuối đời, cuối cùng bà cũng thế nào là tận hưởng cuộc sống.
quỳ di ảnh của bà.
Trong tấm ảnh , nụ bà dịu dàng và bình thản,
còn nét khổ đau.
Trên bia mộ của bà,
khắc dòng nào là vợ ai, của ai.
Chỉ duy nhất cái tên:
Trần Huệ Quân.
(Hết truyện)