BÀ NỘI VÙNG LÊN RỒI! - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 04:26:37
Những nỗi bất an, sợ hãi, cùng nước mắt mà kìm nén suốt quãng đường , khi những lời ngừng đầy chua chát và mỉa mai của họ, cuối cùng bùng nổ thành tiếng gào thét đến xé lòng:
"Không ở đây thì cút hết ! Lải nhải lắm lời, sợ cái miệng của các độc địa thế nào ?"
"Bà giường bệnh , các còn ép c.h.ế.t bà mới lòng đúng ?"
Nói , vung tay rút con d.a.o gọt hoa quả ở bên cạnh, đẩy mạnh về phía họ, gằn từng chữ:
"Không các cảm thấy bà là gánh nặng, cản trở công việc, phiền phức, chướng mắt các ? Đâm c.h.ế.t bà ! Đâm c.h.ế.t , tất cả các đều giải thoát!"
"Những con d.a.o vô hình và bạo lực lạnh các dùng suốt mấy chục năm qua, giờ bằng một nhát dao, giải quyết luôn cho xong!"
"Tới đây! Đâm !"
Những ánh mắt sợ hãi chằm chằm con d.a.o sáng loáng trong tay , và cả sự điên cuồng gần như mất kiểm soát của . Họ nuốt lời chửi mắng, im bặt dám hé thêm câu nào.
Nước mắt chảy xuống từng giọt lớn, giọng khàn đặc:
"Nếu bà mệnh hệ gì, các – những kẻ sát nhân m.á.u lạnh – đừng mong yên ."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
, ôm chặt lấy bà – cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương, như một đứa trẻ nhỏ bé. Lúc mới nhận , bà vẫn giả vờ ngủ, nhưng nơi khóe mắt đầy nếp nhăn chảy hai hàng nước mắt.
Nắm lấy đôi tay khô ráp, gầy gò của bà, tim nhói lên từng cơn:
"Bà nội, Chiêu Chiêu của bà về ."
"Đừng sợ, Chiêu Chiêu sẽ bảo vệ bà."
Đôi tay bà run rẩy, bà kìm nữa mà ôm chặt lấy , bật nức nở.
Khóc đủ , bà ngẩng đầu lên , hỏi:
"Chiêu Chiêu, bà lớn tuổi thế , mà học theo trẻ tuổi ly hôn, sẽ khiến cháu mất mặt ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ba-noi-vung-len-roi/2.html.]
Tim thắt . Gần như theo bản năng, ngẩng đầu lên về phía hành lang – nơi những kẻ bóc lột bà cả đời, gọi là " nhà" của bà, đang đó.
03
Ông nội là gia trưởng, ngoài việc đưa bộ lương cho bà nội quản lý, gần như bao giờ bà với ánh mắt bình đẳng, càng cần đến sự tôn trọng.
"Phương Bình, áo sơ mi của một nếp nhăn? với bà bao nhiêu , cái áo mặc đầu tháng mỗi khi họp đại hội. Bà thể lấy ủi một ngày ?"
"Phương Bình, hôm nay bà thế, đầu óc để mà nấu món nào cũng mặn. Như thế thì ai ăn ? Không rau xanh, dinh dưỡng của trẻ con cân bằng? Làm , xào một món khác!"
"Phương Bình, bao nhiêu , chó mỗi ngày dắt dạo ít nhất ba . Nó tè nhà hôi rình thế , nhanh lên, lau sạch nước tiểu sàn , dẫn nó tắm cho sạch sẽ!"
"Phương Bình, bà suốt ngày ở nhà rảnh rỗi, chỉ mấy việc vặt thế mà cũng nổi ?"
Bà nội như một thư ký riêng kiêm giúp việc gia đình của ông, đối mặt với những yêu cầu hồi kết, cùng sự bất mãn ngừng nghỉ.
Ông thấy đôi tay chai sần, thô ráp của bà. Ông để ý đến mái tóc bạc trắng đầy đầu bà.
Càng thấy, khi ông ở tuổi bảy mươi vẫn mạnh khỏe, thần thái sáng láng, thì bà nội – ở tuổi sáu mươi lăm – vùi dập trong những công việc ngừng nghỉ, lưng còng xuống, khuôn mặt đầy những nếp nhăn mệt mỏi, tiều tụy đến chịu nổi.
04
Ông bố vô trách nhiệm của giống như một đứa con trai lớn dứt sữa, kể từ khi ly hôn với thì dọn về nhà ở, hút cạn m.á.u của bà nội.
Những năm đó, chẳng khác gì một cái "của nợ," bố ném cho bà nội chăm sóc, ngày đêm ngừng hút tuổi thanh xuân của bà. Vậy mà bố vẫn thỏa mãn, lúc nào cũng chìa tay xin tiền.
"Mẹ, mai con phỏng vấn, cho con ít tiền sắm đồ ? Đợi con hỏi tiền của bố thì cả nhà mắng lây hết."
"Mẹ, tháng Chiêu Chiêu nghỉ hè, con định đưa nó chơi. Mẹ cho con chút tiền . Con thì cũng , nhưng Chiêu Chiêu thể ăn ngon, chơi vui , đúng ?"
"Mẹ, bạn con một dự án , chắc chắn đáng tin. Hai trăm ngàn thôi, chỉ hai trăm ngàn. Đây là cơ hội đổi đời, thể để con trai cả đời khinh thường chứ?"
"Được thôi, cho con thì con hỏi Chiêu Chiêu. Mẹ nó cướp mất nhà của con, con đòi ít tiền tiêu vặt chắc cũng chẳng quá đáng. Chỉ là bạn bè của nó sẽ nghĩ thế nào về một đứa trẻ xuất từ gia đình đơn ."