Bà Xã Oder - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:28:09
Diệp Sâm Vân Nhược Hi, chỉ thấy một gương mặt đau buồn, mắt ngân ngấn lệ, Vân Nhược Hi đột nhiên bỏ chạy ngoài. Ánh mắt Diệp Sâm lóe lên tia sáng, bàn tay đang đặt eo của Trình An Nhã buông , Trình An Nhã một cái, đuổi theo Vân Nhược Hi.
Không khí trở nên kỳ quái, ánh mắt khinh bỉ từ xung quanh chiếu đến khiến Trình An Nhã cảm thấy khó xử.
“Ầy dà, Trình An Nhã, còn tưởng chim sẻ bay lên biến thành phượng hoàng kìa, hóa chỉ là một con chim sẻ khoác áo phượng hoàng, Diệp tam thiếu bận an ủi Vân Nhược Hi tiểu thư , cô còn chờ ở đây gì? Mất mặt quá .” Trần Doanh Doanh xóc xỉa.
Cô mặc bộ lễ phục màu đen, cổ khoét chữ V, bộ n.g.ự.c ngạo nghễ như ẩn như hiện, phong tình, vô cùng gợi cảm.
“Sợi Rose Tear là hàng giả đúng ?” Cô che miệng nhạo, “Cô mà xứng với sợi dây chuyền chứ, chắc là Diệp tam thiếu lừa cô để lên giường mà thôi, đúng là đáng thương mà.
Trần Doanh Doanh lẽ nghiệm châm chọc chế nhạo khác , Vương Nhuệ bên cạnh, rớt nước miếng vẻ của Trình An Nhã, trông thật tồi tệ.
Trình An Nhã mỉm thản nhiên: “Xin hỏi chúng quen ? Một cô đang lẩm bẩm cái gì đó?”
Trần Doanh Doanh lập tức đỏ bừng mặt, thế nào gọi là xỉ nhục, cô mười câu bằng Trình An Nhã một câu.
“Cô còn giả vờ vô tri cái gì, rõ ràng cô đang gì.” Trần Doanh Doanh nắm chặt bàn tay, tiếp tục châm chọc, “Hừ, bạn trai cũ của cô vẫn là ruồng bỏ cô để chọn .”
Vương Nhuệ kéo tay Trần Doanh Doanh, sắc mặt chút bối rối, còn đang suy nghĩ theo đuổi Trình An Nhã, ngờ cô như , sớm năm xưa nên buông tay sớm, để bây giờ chỉ thể thể ăn.
“ , Trần Doanh Doanh kẻ thứ ba nhặt chiếc giày rách mà khác cần nữa, gì vẻ vang, qua bao nhiêu năm còn treo miệng để khoe khoang, cô còn lịch sử huy hoàng nào để nữa ?” Trình An Nhã nở nụ , lời nhẹ nhàng nhưng như một cái tát đau điếng lên mặt Trần Doanh Doanh.
Mặt Trần Doanh Doanh biến sắc, giơ tay đánh Trình An Nhã, nhưng hai bàn tay mạnh mẽ giữ , gương mặt xưa nay luôn ôn nhu như ngọc của Dương Triết Khôn âm hiểm như ma quỷ, đôi mắt như ngọc đen nhảy nhót ánh lửa, kịch liệt kiềm chế manh động bẻ gãy cổ tay Trần Doanh Doanh, “Dây là sinh nhật của ông nội , gây sự, mời ngoài.”
“Dương thiếu gia, hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm…” Vương Nhuệ thấy Dương Triết Khôn , lập tức nở nụ xu nịnh, thái độ xa đó khiến Trình An Nhã nhạt.
Vương Nhuệ lúc niên thiếu, ngông cuồng ngang bướng, mới vài năm gặp đổi .
Dương Triết Khôn lạnh lùng quét qua Vương Nhuệ và Trần Doanh Doanh, hai mắt khép , lộ ánh sáng đầy nguy hiểm, giọng ôn nhuận mang chút chế giễu, “Các là ai, nhớ Dương gia phát thiệp mời các .”
“ là Vương Nhuệ của bách hóa Vương thị, Dương thiếu gia, đầu gặp mặt, chào .”
Dương Triết Khôn lạnh lùng lướt qua bàn tay đang chìa của y, nhưng bắt mà chỉ chau mày, cảnh cáo Trần Doanh Doanh, “ khong các đây bằng cách nào, còn dám gây sự, đừng trách Dương Triết Khôn khách sáo.”
“Vâng, , … chỉ là hiểu nhầm thôi mà.” Vương Nhuệ xin kéo Trần Doanh Doanh.
Trần Doanh Doanh cũng nở nụ dịu dàng, cố gắng thể hiện mặt nhất của , cô luôn tự tin rằng, phàm là đàn ông, nhất định sẽ thoát khỏi lòng bàn tay của cô , sự tự tin khiến cô mù quáng quên mất tự tôn.
“Vâng, thưa Dương thiếu gia, chỉ là hiểm nhầm thôi.” Trần Doanh Doanh nở nụ quyến rũ.
Vương Nhuệ thể khiến cô hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý nữa, tất nhiên cô tìm con đường khác, nghi ngờ gì nữa Diệp Sâm và Dương Triết Khôn chính là đối tượng lựa chọn nhất.
“ và cô Trình là bạn học cũ, cô ham mê hư vinh khác lừa gạt, chỉ lòng khuyên cô đừng cố chấp tỉnh ngộ, trò cho mà thôi.
Tiệc sinh nhật của Dương lão gia, là một sự kiện lớn thế nào, cô dám đeo Rose Tear giả đến, chẳng mất mặt lắm ? Cũng là tổn hại đến danh dự của Dương lão gia nữa.”
Trình An Nhã nhạt vẻ mặt nịnh bợ của cô , lắc đầu, cô thật sự hiểu, phụ nữ với hà tất gây khó dễ cho .
Con tự lượng sức chứ, thấy Diệp Sâm cô sức liếc mắt đưa tình, thấy Dương Triết Khôn cũng cố gắng thể hiện sức quyến rũ, cô đúng là…
Vẫn là mượn việc cô để nâng cao giá trị bản , mặt dày mày dạn đến như , quả thật hiếm .
Không tộc loại của .
“Kẻ hiểu mới cho rằng chuỗi Rose Tear là giả, cũng như cô, ăn mặc sang trọng đến , xem cũng hàng giả.” Dương Triết Khôn đang định nổi giận, một giọng lạnh lẽo như đ.â.m xương chen , lập tức khí hạ xuống điểm băng.
Ngũ quan tinh xảo của Diệp Sâm âm hàn như ma quỷ, lạnh lùng chế giễu: “Cô thấy Rose Tear thật sự ?”
So với phong độ quân tử của Dương Triết Khôn, còn giữ cho cô một chút sĩ diện, Diệp Sâm rõ ràng độc địa hơn nhiều, ánh mắt một thứ tà khí khiến khác run
sợ, thương hoa tiếc ngọc chút nào.
“…” Trần Doanh Doanh câm họng lời nào, đúng thế, cô thể thấy Rose Tear thật sự, chỉ là thấy tạp chí mấy . Đây là tượng trưng của danh dự và giàu , ai mà chẳng thích, nhưng thật sự hiểu nó cực kỳ ít.
“Không tự lượng sức.” Diệp Sâm lạnh lùng , “Cô nàng đáng thương, vì đố kỵ khác, chi bằng tìm một chỗ đ.â.m đầu c.h.ế.t đầu thai tái tạo hàm dưỡng của .”
Bốn phía vang lên tiếng xì xào, kèm theo tiếng khe khẽ chế nhạo của các chị em.
Trần Doanh Doanh mặt mũi đỏ bừng, Diệp Sâm châm chọc còn mảnh da nào lành lặn, ánh mắt khinh bỉ của khác đều chiếu cô , khiến cô hổ đến mức chỉ hận tìm cái lỗ nẻ nào để chui xuống.
Vốn dĩ xem trò của Trình An Nhã, ngờ Diệp Sâm chế giễu sâu cay, thành để khác xem trò của cô , gậy ông đập lưng ông, Trần Doanh Doanh hối hận tím cả ruột.
Sức áp bức lớn của Diệp Sâm khiến cô dám một lời.
“Trình An Nhã, cô là đồ ngốc ?” Diệp Sâm đột ngột đầu, ánh mắt sâu thẳm thoáng qua một tia giận dữ, “Đứng đây để cho hạng chế nhạo, đầu cô chỉ để ăn cơm thôi ? Bình thường mồm mép lanh lợi ?”
Trình An Nhã lên lời.
Sâu cay quá.
Một câu đem cả hai mắng, Diệp biến thái hổ là Diệp biến thái.
Không là cô phản kích, mà là Dương Triết Khôn mặt cho cô, cái lưỡi độc địa của Diệp Sâm, cô gian để phát huy.
“Diệp tam thiếu gia, nếu như bỏ rơi cô , sự việc khó xử , cô căn bản cần hứng chịu.” Dương Triết Khôn nhẹ nhàng , ngầm chỉ trích Diệp
Sâm là thủ phạm khiến cho Trình An Nhã lâm tình thế khó xử.
“Dương thiếu gia đau lòng ? Là thư ký của , đến loại việc cũng xử lý , cô Trình, nên nghi ngờ năng lực của cô ?”
Ánh mắt sâu thẳm của Diệp Sâm thoáng qua một ánh hàn quang, chĩa mũi nhọn về phía An Nhã.
Cô mỉm : “Lời của chủ tịch Diệp chính là chân lý, tất cả đều là của .”
Dương Triết Khôn chau mày tán đồng, Diệp Sâm lạnh lùng nhếch khóe môi, “Lần loại ức hiếp, cô ức h.i.ế.p chúng cho , đừng để mất mặt.”
Người của , chỉ thể do ức hiếp, khác đừng hòng động một sợi lông tơ.
Dương Triết Khôn nhướn mày, trong lòng bỗng trỗi dậy một dự cảm lành, sự quan tâm của Diệp Sâm đối với Trình An Nhã thật sự là… kỳ quặc.
Sự lo lắng do tự diễn biến , vô cùng khác thường, tất cả đều thể tiếp nhận sự quan tâm khác thường, kỳ quái nhưng chân thực đó.
Vân Nhược Hi , thấy câu , mặt lập tức biến sắc, ánh mắt Trình An Nhã thêm phần oán hận.
Ánh mắt ôn nhuận của Dương Triết Khôn nheo , lướt qua một tia nguy hiểm, “Diệp tam thiếu, bạn gái của , cần bận tâm.”
“Chỉ cần cô là thư ký của , sẽ quản, thế nào?” Diệp Sâm nhạt trả lời, đặt tay lên eo Trình An Nhã, lướt qua Dương Triết Khôn, về phía Dương lão gia đang hàn huyên với khác.
Vở kịch kết thúc như , sớm tin đồn, bạn gái của tổng giám đốc Diệu Hoa là thư ký của Diệp Sâm tập đoàn MBS, hóa cô tình nhân của Diệp Sâm, mà là bạn gái của Dương Triết Khôn?
Trời ạ…
Các giai nhân thục nữ xì xào to nhỏ, thi bàn tán về mối quan hệ phức tạp giữa bọn họ, rõ ràng Trình An Nhã trở thành con gái thần bí nhất trong bữa tiệc tối nay.
Trình An Nhã chẳng bận tâm Diệp Sâm dẫn đến mặt Dương lão gia, đây là đầu tiên cô gặp ông Dương, vị bá chủ thương nghiệp từng hô phong hoán vũ thương trường.
Trông ông khỏe mạnh, minh mẫn, hai mắt mờ đục nhưng cực kỳ sắc bén, ông mặc một bộ Đường phục, ông còng lưng, thẳng, tôn lên hình cao lớn của ông.
Trải qua năm tháng tích lũy, thứ bá khí bức đó giấu , nhưng biến mất, ngược còn mạnh mẽ hơn, đủ để thấy sức mạnh hô phong hoán vũ khốc liệt, lạnh lùng và quyết đoán thương trường năm xưa của ông.
Ngũ quan thể thấy rõ vẻ tuấn tú khi còn trẻ.
Trình An Nhã một cảm giác kỳ lạ, dường như thể thấy…Diệp Sâm của năm mươi năm về .
Mày mắt thể giống đến kinh ngạc.
“Dương lão gia, lâu ngày gặp, trông chú ngày càng khỏe mạnh hơn đấy, chúc chú phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Diệp Sâm mỉm , âm sắc càng tao nhã hơn bất cứ lúc nào, tỏ sự kính ngưỡng chân thành của vãn bối với tiền bối.
Trình An Nhã đang khoác tay thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp Diệp Sâm đang căng cứng, giống như một chiếc máy bay chiến đấu đang mở hết bộ hệ thống phòng vệ.
Một Diệp Sâm như Trình An Nhã từng thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ba-xa-oder/chuong-10.html.]
Anh chân thành như , nụ lên đáy mắt, nhưng đến tận trong tim.
Cô thư ký cho lâu, cũng thể là hiểu , nhưng cô rõ, mỗi động tác của Diệp Sâm thể hiện ý nghĩa gì.
“Đa tạ, đa tạ, chủ tịch Diệp bận trăm công nghìn việc còn phiền chinh đến đây, lão phu thật . Nhờ lời chúc của chủ tịch Diệp, lão phu quả thật sống lâu trăm tuổi.” Dương lão gia ha hả, ánh mắt sắc sảo quét qua Diệp Sâm, nhưng sự phức tạp rõ ràng trong lời , nhanh giấu trong đôi mắt mờ đục của ông.
“Ngài là nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh, tiệc sinh nhật của ngài, vãn bối tất nhiên đích đến chúc mừng chứ.”
“Già , già , , hậu sinh khả úy, đây là thiên hạ của trẻ tuổi các .”
“Dương lão gia quá khiêm tốn , Diệp Sâm còn nhiều chỗ học tập ngài, bất kể kinh doanh những việc khác.”
“Ha ha, chủ tịch Diệp khách sáo quá , cổ tay rắn chắc hơn lão phu thời trẻ bao nhiêu , lão phu gì gì thể dạy .”
“…”
Trình An Nhã bên cạnh Diệp Sâm, cảm nhận cơ thể ngày càng căng cứng, cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cách thức hàn huyên của hai thật kỳ lạ quá.
Diệu Hoa và MBS đấu tranh âm thầm công khai bao nhiêu năm nay, thù oán sâu đậm, Dương lão gia và Diệp lão gia mấy chục năm qua , nhưng Diệp Sâm hàng năm dịp sinh nhật của Dương lão gia đều đích đến chúc mừng.
Thế nhưng…
Đoạn đối thoại thật quá kỳ lạ, Trình An Nhã thể , cô lờ mờ cảm nhận lúc trong đáy lòng Diệp Sâm đang trỗi dậy một sự thù địch.
“Dương lão gia, giới thiệu với ngài, bạn đồng hành của , cô Trình An Nhã.”
Dương lão gia Trình An Nhã, lập tức biến sắc…
“Hiểu Nguyệt…” Dương lão gia run lên, tay cũng run bần bật, đến mức chiếc gậy chống của ông rơi xuống đất.
Diệp tam thiếu nhạt.
Tim Trình An Nhã đập mạnh, Diệp Sâm, chỉ thấy khóe miệng thoáng qua một nét căm hận độc ác, lập tức tóc gáy cô dựng ngược, lạnh chạy dọc sống lưng.
“Dương lão gia, ông nhầm , cháu…”
“Ông nội, ông thế?” Tiếng gậy chống của Dương lão gia rơi xuống đất thu hút sự chú ý của Dương Triết Khôn, Dương lão gia nhanh chóng giấu hết tất cả cảm xúc .
Diệp Sâm nhặt gậy chống lên cho ông, “Dương lão gia, gậy của ngài.”
Dương lão gia như chuyện gì xảy , đỡ lấy cây gậy, chỉ Diệp Sâm một cái, ánh mắt thêm chút khó đoán, vỗ về Dương Triết Khôn đang lo lắng, “Không , Triết Khôn, chỉ là tuột tay thôi.”
Trình An Nhã vô cùng ngạc nhiên, dám tùy tiện gì, Diệp Sâm như cố ý lướt qua sợi dây Rose Tear n.g.ự.c cô, mỉm hỏi: “Dương lão gia, ngạc nhiên lắm ? Lại thấy Rose Tear?”
Dương Triết Khôn cau mày, thấy Rose Tear?
“ là ngạc nhiên, Rose Tear là tác phẩm thành danh của chủ tịch Diệp, cũng là tác phẩm duy nhất, ai mà , sợi dây chuyền quý báu như xuất hiện ở bữa tiệc của lão phu, đích thực khiến lão phu vô cùng ngạc nhiên.” Dương lão gia sâu Diệp Sâm. “Chủ tịch Diệp đúng là cho lão phu mở mày mở mặt.”
Câu như nghiến răng mà , nhưng sắc mặt ông còn xúc động như nãy.
“Đâu .” Diệp Sâm ôm eo Trình An Nhã, gần như kéo cô , vô cùng mật, ngũ quan tinh xảo tao nhã mê hồn, “Bảo thạch xứng mỹ nhân, cô Trình là con gái quan trọng nhất của , sợi dây chuyền để cô đeo, tương xứng.”
Lời , ánh mắt Dương Triết Khôn lập tức sầm , phản một tia dữ dội, còn Trình An Nhã năng gì, chỉ yên lặng bên Diệp Sâm, thản nhiên như .
“Diệp tam thiếu gia, con gái quan trọng, bạn gái , trở thành con gái quan trọng của từ lúc nào ?” Dương Triết Khôn mỉm hòa nhã, như gió xuân thổi qua, nhưng ẩn giấu cái lạnh lẽo bức .
Dương lão gia bàng hoàng, trầm giọng hỏi, “Triết Khôn, thế là thế nào? Bạn gái của cháu?”
Diệp tam thiếu , “Dương thiếu gia, cô Trình là thư ký chính của , là cánh tay đắc lực thể thiếu, việc lớn việc nhỏ của , cô đều xử lý đấy, thể coi là con gái quan trọng ?”
“Diệp tam thiếu gia, vị hôn thê của còn đang bên , câu chột ?” Dương Triết Khôn chế giễu, “Hay quen như ?”
“Thế thì ?” Diệp Sâm nhạt, vô cùng ngông cuồng.
Trình An Nhã khẽ rời khỏi tay Diệp Sâm, hướng về phía Dương lão gia: “Dương lão gia, xin chào, cháu là Trình An Nhã.”
Dương lão gia sâu cô một lát, ừ một tiếng, coi như đáp lời,thu ánh mắt, “Con tối nay sẽ giới thiệu bạn gái của con cho , chính là cô Trình đây hả?”
“Vâng, thưa ông.”
Dương lão gia gật đầu, Trình An Nhã một lượt, trong đôi mắt lộ chút mệt mỏi,
“Ông mệt, cháu giúp ông tiếp đãi khách một lát.”
“Vâng.” Dương Triết Khôn ngạc nhiên Dương lão gia một cái, sai quản gia đỡ ông xuống, chiếc lưng thẳng của ông dường như còng nhiều.
“Chủ tịch Diệp, chúc mừng cũng chúc mừng , chúng thể ?”
Trình An Nhã mỉm .
“An Nhã, đợi một chút, đưa em về ? Đợi ông nội nghỉ ngơi một lát, giới thiệu cho hai chính thức quen.”
“Anh Triết Khôn, ngày tháng còn dài, sẽ dịp thôi.”
“E rằng Dương lão gia chỉ nghỉ ngơi một lát là thể khỏe .” Diệp Sâm nhạo.
“Diệp Sâm, ý gì?” Dương Triết Khôn nổi giận.
Trình An Nhã đang định ngăn cản, Dương Triết Khôn lên một bước, hai đàn ông mặt đối mặt, kiếm rút cung giương, hình thành hai luồng hàn khí cực mạnh.
Dương Triết Khôn lạnh lùng : “Diệp, Dương hai nhà là đối thủ, bất luận âm thầm công khai đều sợ , nhưng Diệp Sâm, nếu dám một chút bất kính với ông nội , đừng trách khách sáo. Ông nội bỏ qua cho ba bốn chế nhạo gây chiến, nghĩa là sẽ bỏ qua. Anh rõ cho , đến Dương , Dương gia chúng vị tất hoan nghênh .”
Ánh mắt Diệp Sâm khắc nghiệt như dao: “Bỏ qua? Hừ, Dương Triết Khôn, vì bao năm nay hai nhà Diệp – Dương tranh giành kịch liệt đến thế ? Anh vì ông bỏ qua cho ? Dương Triết Khôn, hỏi ông xem, chỉ cần Diệp Sâm còn sống, sẽ chơi Dương gia đến chết, bất chấp giá, từ thủ đoạn.”
Tim Trình An Nhã đập mạnh.
Vì chơi Dương gia đến chết, Diệp Sâm tiếc c.h.ế.t cùng bọn họ.
Âm lượng hai lớn lắm, tiếng nhạc tiệc du dương trầm bổng, xung quanh cũng chẳng mấy , trừ Trình An Nhã, ai rõ bọn họ cái gì.
Chỉ điều, cảnh tượng dễ khiến khác hiểu nhầm.
Hai chèo lái Diệp – Dương hai họ, thêm nữ hoàng chủ đề của buổi tiệc hôm nay Trình An Nhã, và thêm đó là tin đồn gần đây giữa hai vị thiếu gia với Trình An Nhã, cảnh trong mắt khác, tất nhiên sẽ trở thành cục diện hai trai cùng tranh một cô gái.
“Anh Triết Khôn, đừng nữa.” Trình An Nhã , “Diệp tổng, thể ?”
Trần Doanh Doanh ghen ghét hâm mộ, Diệp Sâm đe dọa khiến cô mất mặt bao nhiêu , cô oán hận Trình An Nhã cùng cực, bất chấp sự ngăn cản của Vương Nhuệ, Trần Doanh Doanh lên tiếng chế giễu: “Trình An Nhã, con trai cô lớn như , còn bản lĩnh khiến cho Diệp tam thiếu gia và Dương thiếu gia tranh giành đấu đá như , cô quả là ghê gớm.”
Trình An Nhã như sét đánh.
Tất cả đều im lặng sững sờ.
SMK
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Trình An Nhã, Diệp Sâm và Dương Triết Khôn.
“Quản gia, gọi đuổi cô ngoài.” Dương Triết Khôn lấy bình tĩnh đầu tiên, lạnh lùng lệnh.
Trần Doanh Doanh tưởng rằng bọn họ sẽ thẹn quá hóa giận, nào ngờ chuốc họa , lập tức kêu toáng lên, “Dương thiếu gia, hãy tin , là sự thật, các cô lừa , con trai của Trình An Nhã cũng học tiểu học .”
Việc cũng trùng hợp, Trần Doanh Doanh đón cháu gái tan học, thấy Trình An Nhã đón Ninh Ninh, từ xa thấy hai con họ rời .
Trần Doanh Doanh còn tưởng là của Trình An Nhã, ai ngờ cháu giá của cô , Trình An Nhã là của Trình Viễn Ninh.
Hơn nữa, Trình Viễn Ninh còn là đứa trẻ cha.
“Các hãy tin , là sự thật…” Cô lôi , điên cuồng gào thét.
Vương Nhuệ định mở miệng xin, ai ngờ ánh mắt của Dương Triết Khôn lạnh lùng quét qua.
“Các vị mặt ở đây xin cho rõ, ai dám rót vốn đầu tư cho bách hóa Vương thị, chính là đối đầu với Dương Triết Khôn .”
Một câu , quyết định bách hóa Vương thị lịch sử.
Ánh mắt Diệp Sâm thâm trầm, trái tim Trình An Nhã loạn nhịp.