Bà Xã Oder - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:28:18
Ngày hôm , ở bệnh viện.
Trình An Nhã tỉnh dậy từ sớm, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi vì thiếu nước mà chút khô nứt, tựa như cánh hoa héo úa.
Sự việc khi tai nạn dần hiện về, Trình An Nhã hoảng hốt, rùng một cái, “Ninh Ninh…”
Người già khó ngủ sâu, động tĩnh liền lập tức tỉnh dậy.
“An Nhã, con tỉnh , cuối cùng con cũng tỉnh …”
Ông Trình mừng đến rơi lệ, nhưng cảm thấy như thật mất mặt, liền mặt lau nước mắt.
“Ba, Ninh Ninh ?” Bàn tay nắm chặt lấy tấm chăn của Trình An Nhã khẽ run rẩy, cô sợ thấy tin dữ khiến bản sụp đổ, trong đôi mắt to chỉ là sự trầm tĩnh ngụy tạo.
Ông Trình xót xa ôm lấy Trình An Nhã, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô và dịu dàng : “Không , con gái, con , Ninh Ninh cả, một lúc nữa nó sẽ thăm con.”
Trình An Nhã thở phào một cái, ông Trình xót xa con gái, “Chỉ tại tay lái xe cẩu thả , đ.â.m trốn mất dạng.”
“Người , ba, .” Trình An Nhã , con phố đó vắng vẻ như , chắc là cũng camera, tài xế gây tai nạn tất nhiên sẽ bỏ trốn.
Phích nước nóng ở bệnh viện giữ nhiệt kém, nước sôi mới một đêm nguội hết cả, ông Trình đành lấy phích khác, Trình An Nhã trong phòng bệnh chờ Ninh Ninh đến.
ngờ, bước là hai khuôn mặt một to một nhỏ giống hệt , phản ứng đầu tiên của Trình An Nhã là giả chết.
“Mami…” Ninh Ninh xà lòng Trình An Nhã, ôm chặt lấy eo cô, buồn buồn : “Con lo cho mami quá.”
“Mami , cục cưng ngoan.” Trình An Nhã xoa đầu con trai, cục cưng của , vì con, hi sinh cả tính mạng cũng tiếc, gì đến một cái chân.
“Mami, như nữa, còn con sợ như , con sẽ giận, giận mami đó.” Ninh Ninh nhỏ nhẹ , quyến luyến ấm của , thà rằng tai nạn là , cũng thấy mami của giường bệnh.
“Được, thế nữa.”
“Mami , cục cưng, mami nhận lời con , con thể dậy ?” Trình An Nhã trêu chọc, khôi phục lòng đen tối thường ngày, dù sến súa là sở trường của cô, “Mặc dù nên thế , nhưng mà cưng ơi, con vẫn là chút cân nặng, mami bây giờ yếu ớt như , chịu nổi… thể trọng của con.”
Ninh Ninh từ từ dậy, đôi mắt to đen láy như u linh trợn lên cô, thể hiện một cách mĩ nỗi ai oán trong lòng , Trình An Nhã thèm .
“Mami mới tỉnh dậy, lẽ hoa mắt, cưng , bệnh nhân sẽ xuất hiện ảo giác lắm đấy nhé.”
Trình An Nhã từ chối tin rằng bóng dáng cao lớn tuấn tú đang đặt hộp canh cá xuống thật sự tồn tại.
Ninh Ninh im bặt, mami yêu quý, đó là bệnh nhân tâm thần chứ?
“Cưng ơi, mami thể ngất ?” Trình An Nhã Diệp Sâm, lẩm bẩm một , lời là với Ninh Ninh nhưng cô đang xem xét lúc ngất liệu còn kịp .
Diệp Sâm sầm mặt, đôi mắt đen ngầm nổi cơn cuồng phong, khoanh tay n.g.ự.c mà như , “Cô Trình, cô cứ ngất thoải mái, ở đây chờ cô tỉnh .”
Diệp Sâm nhấn mạnh từng từ chờ cô tỉnh , dường như nhích từng từ trong kẽ răng , lập tức cả phòng bệnh tuyết rơi lả tả, lạnh đến mức đóng băng.
“Mami, con tìm ông ngoại, lát nữa đến chuyện với mami nha.” Ninh Ninh thơm chụt một cái lên má Trình An Nhã, hai mắt cong cong như vầng trăng, ngọt ngào, rạng rỡ, thỏ thẻ, “Mami, nhãn quang của mami tệ nha.”
Gương mặt trắng bệch của Trình An Nhã lập tức nổi lên hai đám mây ửng hồng, cô trừng mắt , tiểu tử thối .
Ninh Ninh ngoài, khí trong phòng bệnh trở nên chút kỳ quái, ánh mắt Diệp Sâm gắn chặt gương mặt của Trình An Nhã, sắc mặt hết sức phức tạp.
“Cô Trình, cô gì với ?” Trình An Nhã càng thản nhiên thì càng lạnh lùng.
“Có.” Trình An Nhã nhanh chóng ngẩng đầu lên.
“Nói .”
Nụ mỉm thường ngày của Trình An Nhã liền trở về, “Chủ tịch, bác sĩ chân của mất một tháng mới bình thường , cho nên… xin nghỉ phép.”
“Còn gì nữa?” Diệp Sâm nhả từng chữ, giọng điệu âm u đó, tuyệt đối thể hiện chính xác tâm trạng xé vụn cô lúc của , từng bước tiến gần cô.
“Có thể nghỉ lương ?” Trình An Nhã mỉm hỏi, vẫn là hám tài, bao gồm cả tiền thưởng và chuyên cần, gần mười vạn chứ ít ỏi gì.
Sắc mặt của Diệp Sâm âm u đến mức sắp đổ mưa đến nơi , lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, hít thở sâu, dùng hết sức kiềm chế mới lao đến mà bóp cổ cô.
Công lực giả ngô giả giọng của cô, quả thật là xuất quả nhập thần.
Cơn tức giận của Diệp Sâm lên đến cực điểm nhưng mỉm gật đầu, “Có thể.”
“Đa tạ chủ tịch.”
“Còn gì nữa ?”
“Không .”
“Tốt lắm.” Diệp Sâm nở nụ thiện hòa nhã, “ Cô Trình, cô , . Đó là con trai .”
Trình An Nhã điềm tĩnh, “”Chủ tịch, thật đùa, chạy đến nhà nhân viên nhận con trai, con trai, bao nhiêu là cô gái sinh giúp .”
“Cô đang đùa .” Diệp Sâm nhạt, ánh mắt nheo đầy nguy hiểm, “Rõ ràng là con trai , tại cô phủ nhận?”
“Con giống là chuyện thường, nhất định quan hệ huyết thống ?” Trình An Nhã hỏi ngược , “Hơn nữa, chủ tịch, chúng mới vài tháng, thể con trai bảy tuổi ?”
“Xem cô phủ nhận đến cùng ?” Diệp Sâm cũng giận, đây là sự việc mà sớm dự liệu từ , “ , còn nhớ cô nữa, bảy năm xảy một tai nạn, quên một sự việc.”
Trình An Nhã kinh ngạc, mất trí nhớ ư?
“ cố ý quên ai đó, nếu tính ngược thời gian Ninh Ninh chào đời, xảy trong thời gian mất trí nhớ.” Diệp Sâm trầm giọng : “Cô Trình, lý do của cô xác đáng, chỉ , Ninh ninh là con trai ?”
“ Ninh Ninh gọi một tiếng daddy.” Diệp Sâm trầm giọng, yết hầu chuyển động vài , trong giọng thấp trầm mang phần thấp thỏm, “Một nguyện vọng đơn giản như , cô cũng thể đáp ứng ?”
Trái tim Trình An Nhã nghẹn , đau đớn, xót xa.
Trong lòng cô đang giằng xé kịch liệt, cô Diệp Sâm cô đơn quá lâu, vô cùng khao khát tình , nhận Ninh Ninh, đó là lẽ thường tình.
Chỉ là…
Diệp tam thiếu, tử tế như , mềm nắn rắn buông, xưa nay cô mềm rắn đều sợ. Thế nhưng, khi Diệp Sâm dùng giọng chờ đợi bi thương đó để lên nguyện vọng của .
Trình An Nhã vẫn d.a.o động.
“Cô Trình.” Diệp Sâm cất tiếng gọi, cô đầy chờ đợi, trong ánh mắt chỉ là nỗi háo hức thuần túy, dường như nếu cô phủ nhận, sẽ mất tất cả ánh sáng cuộc sống.
“Đây là con .” Hồi lâu, Trình An Nhã mới cất giọng .
“Không ai phủ nhận điều .” Diệp Sâm trầm giọng , “Thế nhưng, điều ngăn cản sự thật thằng bé là con trai , ?”
Trình An Nhã ngước mắt lên , ánh mắt Diệp Sâm thâm trầm, con ngươi đen láy phản chiếu gương mặt trầm tĩnh của cô. Trình An Nhã sẽ tiếp tục phủ nhận nếu như là một Diệp Sâm lạnh lùng độc đoán thường ngày, cô thể phủ nhận đến cùng.
Tiếc là, cái gã âm hiểm , đổi sang tuyến bi kịch, đích thực khơi dậy một chút xíu xiu thương xót trong tim cô.
Cô rõ là đang giả bộ, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng.
Trình An Nhã, mi đúng là đồ ngốc.
“Thôi .” Cô lẩm bẩm một , thở một thật dài, tiếp tục phủ nhận cũng chẳng ý nghĩa gì, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như , chỉ cần xét nghiệm AND của hai ba con, bằng chứng chắc nịch như , cô phủ nhận cũng hết cách.
“Đung …là con trai .” Trình An Nhã từ tốn, bình thản trả lời, gấp gáp thêm một câu, “Anh tranh nó với .”
Diệp Sâm nhếch môi, mỉm , lắm, cuối cùng thừa nhận .
Nụ đó, chút kỳ quái.
Trình An Nhã đột ngột bừng tỉnh, giận đến mức chỉ cho nụ nhức mắt của một đấm, tên khốn rõ ràng là từ lâu , còn đến bức hỏi cô?
“Anh ?” Sắc mặt Trình An Nhã trầm xuống.
Diệp Sâm mỉm khiến Trình An Nhã tức phát điên, “ ? chỉ cô thừa nhận mà thôi cô Trình.”
Lần đến lượt chọc tức cô , Diệp tam thiếu nhất thời cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái, gương mặt là tươi , cơn giận do cô chọc tức đến suýt ngất khi nãy tan biến sạch sành sanh, đến ánh mặt trời cũng cảm thấy sáng hơn nhiều.
Cuối cùng thể thấy con trai gọi daddy .
“Tại ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ba-xa-oder/chuong-16.html.]
“Con trai là chỉ cần cô thừa nhận thì nó sẽ nhận .” Diệp Sâm mỉm , ban thưởng cho cô đáp án.
Khóe mắt Trình An Nhã co giật dữ dội, trong lòng phỉ báng gã đàn ông , đổi cách xưng hô cũng nhanh lắm, con trai? Hứ, ngoài cung cấp một con tinh trùng chẳng gì hết, daddy như cũng dễ dàng quá đấy.
Thôi , thừa nhận thì thừa nhận, cũng chẳng gì to tát.
Đột nhiên Diệp Sâm ngả về phía , cả cao lớn gần như phủ lên cô, hai tay chống hai bên sườn Trình An Nhã, nhốt cô giữa bức tường và , thở ấm nóng phủ lên mũi cô, Trình An Nhã chạy trốn cũng đường chạy trốn.
“Cô Trình, bảy năm , xảy chuyện gì?” Diệp Sâm trầm giọng hỏi, Ninh Ninh là con trai , chỉ tại Ninh Ninh, là kết quả của tình yêu là…
Trình An Nhã tay chân bải hoải, gã đàn ông đúng là sát gái, khi cố tình thể hiện sức hấp dẫn đàn ông của , chỉ cần là con gái, một ai rung động, cô thầm chửi dại dột, thế nhưng…
Tư thế mờ ám như , thật khó xử, trong đầu cô bất giác vang lên sự tình dữ dội đêm đó, hai má bỗng chốc đỏ bừng.
“Cô Trình, cô đang nghĩ đến những hình ảnh gì đó trong sáng, mặt đỏ.” Diệp Sâm trêu chọc , ngón tay bất giác vuốt lên trán cô, tỉ mỉ, làn da cô trắng, mềm mại, cảm giác đầu ngón tay, kỳ diệu.
Khiêu khích?!
Đây rõ ràng là khiêu khích.
Trình An Nhã thoát , Diệp Sâm nhanh chóng giữ chặt lấy cô, cảnh cáo: “Cô Trình, cô phẫu thuật nữa hả?”
SMK
Chết tiệt.
Anh ức h.i.ế.p tàn tật ?!
“Chủ tịch, chẳng , chỉ cần Ninh Ninh là con trai của là ?”
“ hối hận .”
“Anh thật vô sỉ.” Trình An Nhã trợn mắt , c.h.ế.t tiệt, Diệp biến thái liên tục lập kỷ lục vô sỉ mới cho .
Làm loại cực phẩm cơ chứ.
“Đa tạ khen ngợi.” Diệp Sâm hề lung lay, mỉm bật một câu cảm ơn, là vô tội đấy, thế thì ? Thân ngả về phía thêm mấy tấc, đôi môi mỏng gần như dán lên môi Trình An Nhã. Trình An Nhã đột ngột mặt , đôi môi rơi má cô.
Đôi môi , ấm nồng, lạnh lẽo như con , má cô cảm nhận rõ ấm nóng của . Trình An Nhã cảm thấy nơi hôn bỗng chốc nóng bỏng, giống như một siêu nước đang sôi, cùng với dòng chảy thời gian, càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, cô cảm thấy sắp sôi sùng sục đến nơi .
“Anh mau dậy cho .” Trình An Nhã giận, dùng sức đẩy vai , giọng vút cao thêm mấy decibel, cố ý che giấu chút ngượng ngùng trong giọng , “ cũng mất trí nhớ , nhớ gì nữa, phiền mau tránh .”
“Mất trí nhớ?” Diệp Sâm nhướn mày, véo má cô, “Mất trí nhớ từ bao giờ? Mất trí nhớ mà đầu tiên gặp còn hoảng hốt đến thế ?”
“ mất trí nhớ tạm thời ?”
“Mất trí nhớ tạm thời?” Diệp Sâm mỉm , dáng vẻ nhẫn nại, “Đây là bệnh viện, là tìm bác sĩ khám cho cô?”
Trình An Nhã xua tay như cảm ơn, hề che giấu nỗi vui sướng, “Mau , mau …”
Diệp Sâm dừng một chút, sâu cô, “ nghĩ sẽ quen dần với bệnh mất trí nhớ tạm thời của cô thôi.”
Trình An Nhã bi phẫn, đừng mà vô sỉ như chứ.
“ , chủ tịch, Ninh ninh là con trai là đủ , quan tâm đứa bé đến như thế nào gì?” Trình An Nhã bực dọc , cô thực sự đủ dũng khí để cho Diệp Sâm Ninh Ninh đến thế nào, cô sợ rằng Diệp Sâm manh động cô sẽ chầu ông bà ông vải.
Diệp Sâm nhếch môi, cô như gọi là lý luận gì .
“ từ chối, đầu đuôi câu chuyện.”
Anh mà mua đĩa AV về mà xem.”
Diệp Sâm thiếu chút nữa thì nghẹn nước bọt, “…”
Diệp Sâm im bặt cô, nếu cô từng trải thế thái nhân tình, chỉ khiêu khích một chút, cả đỏ lựng như tôm luộc, ứng phó thế nào, nếu cô còn non và xanh, cô sẽ mặt biến sắc mà bật những lời khiến há mồm trợn mắt.
Chết tiệt. Cô còn biến thái hơn cả .
“Cô ý là chuyện .”
Trình An Nhã nhướn mày, khóe môi nhếch lên một nụ , tỏ vô tội, “Anh chẳng hỏi Ninh Ninh đến như thế nào ? Có đứa trẻ nào đến như ? Không lẽ từ hòn đá chui chắc?”
“Cô đang giả ngốc đấy phỏng?”
“Anh thể giả vờ vô , tại thể giả ngốc?” Trình An Nhã mát mẻ hỏi .
Diệp Sâm trợn mắt cô, Trình An Nhã trợn mắt , xem mắt ai to hơn chứ gì? Xem thế nào thì mắt cũng to hơn nhiều chứ?
“Ok…” Diệp tam thiếu hít thở sâu, chuyện với Trình An Nhã thì luyện khả năng chịu đựng khá là thượng thừa, “Vậy trắng luôn, con của chúng là kết quả của tình yêu, là… tình một đêm?”
Trái tim Trình An Nhã thắt , im lặng, tất nhiên là tình một đêm, tình yêu? Trò đùa đúng là .
“Chẳng lẽ là cô lòng nên tự nguyện?” Diệp Sâm nhướn mày, trêu chọc.
Trình An Nhã chậm rãi ngước mắt lên, thẳng mắt Diệp Sâm, nở một nụ rạng rỡ lóa mắt, “Phải lòng tự nguyện? Chủ tịch, Diệp tam thiếu…bản cô nương thị lực 10/10 cận thị cũng chẳng loạn thị, cho dù là lòng tự nguyện cũng sẽ chọn một đàn ông tương đối…trong sáng một chút, kiến nghị trong toilet soi gương mà xem, tưởng chút tướng ong bướm là thể ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt , cẩn thận nửa đêm ma nữ đến gõ cửa.”
“Trình An Nhã!” Diệp Sâm nghiến răng ken két, cô nàng đáng ghét , ánh mắt đầy ác ý dịch chuyển xuống , rơi khu vực vòng một của cô, nhếch môi, “Một bìa đậu phụ khô bốn màu, cho dù đói chọn thức ăn, rét chọn quần áo cũng tìm đến cô.”
So về độc mồm độc miệng, Diệp Sâm quyết chịu thua.
“Chủ tịch, nhãn quan của độc đáo quá, bìa đậu phụ khô như lọt nổi mắt , cho nên, thể cần hỏi nữa đúng ?” Trình An Nhã mỉm , “Dù chúng ưa nổi , cứ coi như trời rơi xuống đứa con trai cho , ok?”
“Có cô gây tội ác tày trời nào sợ ?”
Cô sắp nổi đóa đến nơi: “Anh tai nạn mất trí nhớ đúng ?”
“Không sai.”
Trình An Nhã gật đầu đầy am hiểu, tỏ đây , cô dừng một lát, nở nụ Trình thức của cô, đưa kiến nghị một cách hết sức thành khẩn: “ xem ti vi tiểu thuyết đều là khi nhân vật nam chính tai nạn mất trí nhớ, phần lớn là do trong não một cục m.á.u tụ, đánh một cái tự dưng khôi phục trí nhớ. Chủ tịch, xem là thế , ngoài tìm tạm một ai đó, để lấy ống sắt đập đầu một cái, chừng m.á.u tụ tan , trí nhớ sẽ khôi phục đấy.”
“Trước đó sẽ banh não cô .” Diệp Sâm nghiến răng ken két.
“Anh thật là khát máu, chẳng khiếu hài hước gì cả, chỉ đùa một chút thôi mà. , cứ cố tình chuyện xảy bảy năm về , tại ?”
Ánh mắt Diệp Sâm lóe lên, lảng tránh ánh mắt của Trình An Nhã, chút dám đôi mắt quá trong sáng của cô, điều đó sẽ khiến buột miệng hỏi cô, cô từng yêu ?
Trình An Nhã thấy ánh mắt lảng tránh của , tò mò, áp sát như chuyện chút thỏa đáng, ảnh hưởng đến chuyển động tư duy của cô, cô hiểu, tự dưng trở nên bối rối như ?”
“Ê, thì dậy.” Trình An Nhã đẩy vai , “Anh nặng hơn nửa tạ còn đè lên , tưởng là cục cưng nhà chắc?”
Diệp Sâm tức điên, đè lên cô lúc nào?
Anh nắm chặt lấy tay cô, ấn lên giường, nộ khí bừng bừng, cô nàng đến thánh nhân cũng ép đến phát điên, nếu như cô đè lên cô, dứt khoát thực hiện tội danh cho , Diệp tam thiếu di chuyển thật, ép mạnh lên cô, nghiến răng : “ từng đè cô , cô lấy Ninh Ninh? Cũng thấy đè hỏng cô.”
Trình An Nhã lập tức mặt mày đỏ lựng, đỏ đến mức sắp nhỏ m.á.u đến nơi, tư thế của hai vốn dĩ mờ ám, bây giờ càng mờ ám hơn. Thân dán chặt lọt một kẽ hở. Bộ n.g.ự.c rắn chắc của ép chặt lên khuôn n.g.ự.c mềm mại của cô, dường như vẫn cam tâm, một tay còn vòng lưng cô, ôm chặt cô lòng.
Bất kể cô nghiêng về hướng nào, đều là thở của , như bóng theo hình.
“Anh…” Trình An Nhã triệt để chịu thua .
Được , Diệp tam thiếu, so về vô sỉ, dám tranh phong với .
“Ninh Ninh …” Diệp Sâm cô, kéo dài giọng , đột ngột dùng sức, hai hình vốn dán chặt càng thêm chặt, thể cảm nhận hai khối mềm mại n.g.ự.c đè ép, một cảm giác ngây ngất, thể hưởng thụ bức cung, đúng là một ý kiến , “Cô với Ninh Ninh, ba của Ninh Ninh bảy năm về là yêu thương , daddy của Ninh Ninh xảy tai nạn qua đời, cô đau lòng chết, đó nước ngoài mới phát hiện Ninh Ninh, ?”
Đôi mắt Trình An Nhã mở to, chút chậm chạp, hoang mang, đang gì ?
Phản ứng của cô trong mắt của Diệp Sâm tất nhiên là truyền một thông điệp, cô đang chột , hóa đây là thật ? Diệp Sâm nghĩ đến khả năng , sắc mặt xanh đen vì cô chọc tức lập tức như mây đen tan , ánh mặt trời chói chang.
Trình An Nhã bi phẫn.
Ninh Ninh, con đúng là phản đồ.
Cô yêu thương chiều chuộng suốt bảy năm trời, mà dám vì daddy biến thái mới quen một ngày nay mà bán cô, Ninh Ninh ơi, mami hận con.
Ninh Ninh đang ở ngoài hành lang, tao nhã hắt xì một cái.
“Phải, ?” Diệp Sâm bức hỏi, cho phép cô giả bộ ngây ngô nữa.
Trình An Nhã mà nước mắt, xem bộ mặt rạng rỡ của khi nãy, đúng là ông vua tự sướng, nếu như còn xé vụn chắc? Biết sớm lúc bịa câu chuyện sến súa như , nhưng tại tai nạn một cách trùng hợp đến thế?