Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi - 14.
Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:22:44
14.
Lục Chi phát sốt trong đêm, thuốc đắp lên vết thương phát huy tác dụng . cơ thể bây giờ suy nhược, chịu nổi thuốc, như bỏng.
Ta nhận khăn và chậu nước từ đại thẩm, đích lau hạ nhiệt, cạy mở răng cho uống vài ngụm nước. đến giờ Tuất thì Lục Chi phát độc, nôn một ít m á u đen, dọa sợ c h ế t khiếp.
Giờ hợi qua, khi cơn sốt của Lục Chi thuyên giảm, Hà Kinh cuối cùng cũng dẫn vị danh y về.
Điều khiến bất ngờ chính là vị danh y mà Hà Kinh mời tới trẻ, lẽ trạc tuổi Phương Tư Viễn. Không do danh y kiếm nhiều tiền mà vị đại phu trẻ tuổi mặc áo gấm, ngọc bên thắt lưng cũng thuộc hàng quý hiếm tinh xảo. tướng mạo bình thường, kiệm lời. Sau khi bắt mạch cho Lục Chi xong cũng tiếng nào, chỉ lấy một lọ thuốc nhỏ màu xanh lá từ trong túi thuốc đưa cho : “Mỗi hai canh giờ uống một viên. Uống năm viên độc sẽ giải.”
Vị đại phu tính tình cổ quái. Ngoài câu đó thì gì thêm, cứ thế hời hợt cho thuốc. Ta cầm lọ thuốc trong tay mà lòng thấp thỏm yên.
“Thế nào? Không tin ?” Danh y mỉm : “Được thôi, ở đây, đợi độc của nha đầu giải hết, mới .”
Sau khi uống viên đầu tiên, Lục Chi khó khăn lắm mới hạ nhiệt bắt đầu nóng lên, sốt đến mê man, giường đau đớn nức nở. Ta luôn túc trực lau mồ hôi, lau cho . Thực ngờ, đây luôn là chăm sóc , nay là chăm sóc , chỉ tiếc là việc chẳng , tay chân luống cuống, vụng về.
Viên thứ hai, Lục Chi nôn nửa chậu m á u đen, vẫn sốt cao ngớt. Ta y phục mới cho , một tấc rời.
Viên thứ ba uống , Lục Chi nôn mấy m á u, màu đen nhạt dần, sốt cũng hạ đôi chút. Ta đánh thức vị danh y , quan sát một lúc độc giải hơn nửa, cho uống một ít nước, ăn ít đồ, đun sôi.
Hà Kinh gọi đại thẩm dậy, bảo bà nấu chút cháo và chuẩn bữa sáng.
Hắn vốn giúp trông nom Lục Chi. chung quy nam nữ bất tiện, nên thuyết phục về.
Đã một ngày, một đêm ăn ngủ, lo lắng tới mức nuốt trôi. vì để tiếp tục chăm sóc Lục Chi, vẫn miễn cưỡng ăn chút bánh bao và cháo. Ta cho Lục Chi ăn nửa chén cháo thêm hai cốc nước.
Viên thứ tư, cuối cùng Lục Chi còn nôn m á u nữa, bắt đầu phát sốt. Vị danh y ngủ gà ngủ gật cạnh bên kê đơn, bảo đại thẩm bốc thuốc, sắc thuốc, trong phòng , chống cằm quan sát bọn .
Sau khi uống thuốc, cơn sốt của Lục Chi giảm dần, sắc mặt cũng hơn đôi chút. Ta thở phào nhẹ nhõm.
Uống xong viên thứ năm, Lục Chi nôn một , là nửa bát cháo ban nãy, còn mớ gì đó.
Danh y nữa bắt mạch, mỉm : “Không giải đó ? Để nàng ngủ một giấc. Khi tỉnh thì ăn uống bình thường, dưỡng bệnh vài ngày là khỏi.”
Ta mừng rỡ, , bèn dứt khoát quỳ xuống cảm tạ: “Đa tạ đại phu! Ngài quả là Hoa Đà tái thế…”
Không đợi khen hết câu, danh y ngắt lời : “Vị phu nhân mau lên. Không đáng vì một tiểu nha mà hành đại lễ với như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-nguyet-quang-cua-phu-quan-giet-toi-noi-roi/14.html.]
“Không. Lục Chi chỉ là nha , còn là tỷ của .” Ta chăm chú danh y, trịnh trọng khấu đầu ba cái: “Ân đức của đại phu, tại hạ gì báo đáp, phí khám bệnh sẽ dâng lên gấp bội. Từ nay về , nếu gì cần giúp đỡ, ngài cứ việc mở lời.”
Hắn đánh giá từ xuống bằng ánh mắt thâm sâu, như thể đang suy ngẫm xem yêu cầu thứ gì.
Ở đây có một rổ Pandas
Ta hề lảng tránh. Người y thuật cao siêu bậc , thường cầu còn , chút yêu cầu sá gì.
Hắn lâu nhưng vẫn lắc đầu: “Phu nhân, cứu là nàng , cô. Nếu yêu cầu gì đó, thì cũng yêu cầu nàng , nào can hệ gì tới cô?”
Trước khi kịp lên tiếng, dậy: “Đợi nàng tỉnh , sẽ . Phu nhân vất vả hai ngày , trở về nghỉ ngơi thôi. Ta cũng khám thêm một bệnh nhân nữa.”
Hà Kinh cũng theo : “Ta tiễn đại phu. Uyển Uyển, nàng nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để đổ bệnh.”
Ta chậm rãi dậy, tiễn bọn họ vài bước. Đại thẩm đến chăm sóc Lục Chi. Quả thực mệt, đói, chẳng gắng nổi nữa, bèn từ chối mà về phòng nghỉ.
Trước khi , đưa mắt hai đang đến cổng: Hà Kinh dường như thiết với vị danh y ? Có thể thấy thái độ cung kính của với , liệu quá lịch sự ?
Ta đánh một giấc sâu, nhưng hề an , mơ. Trong mơ, Lục Chi bê bết m á u, lóc gọi tiểu thư, thấy Trịnh Thanh Vân ép Lục Chi uống thuốc độc, thấy Phương Tư Viễn đầu quát: “Tạ Uyển Vãn, nàng dám!”, thấy Hà Kinh gác tay lên vai , lừa uống rượu, còn mơ thấy dạo phố, nhưng luôn một cặp mắt âm thầm dán lên …
Sau đó, thứ trống rỗng, chỉ còn một mảng đen kịt, trơ trọi bước , mãi mãi nhưng cách nào thoát …
Ta sợ hãi cùng cực, kêu cứu ai, gọi tên ai…
Một hình ấm áp tiến đến, ôm lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng : “Không Uyển Uyển, đây.”
Bóng tối dần tan, vật lộn từ trong mơ tỉnh dậy, nhưng mắt là lồng n.g.ự.c của ai đó. Vừa định kinh hô thì đỉnh đầu vang lên giọng : “Là , Uyển Uyển.”
Phương Tư Viễn?! Sao ở đây?! Hắn đuổi kịp ư?! Tại luôn thể tìm thấy ?
“Uyển Uyến, nàng chạy nhanh thật, trốn cũng quá sâu. Khó khăn lắm mới tìm nàng. Nàng đừng chạy nữa, ?” Hắn vỗ nhẹ lưng , giọng mỏi mệt hơn cả , kẻ hai ngày một đêm thức trắng. Hắn dịch , để tầm mắt chúng ngang bằng , , cả cơ thể bao bọc trong tà dương mờ ảo, cơn uể oải vương vấn giữa lông mày: “Uyển Uyển, nàng mệt , cũng mệt. Đừng gì cả, ngủ một giấc thật ngon, nhé?”
Hắn bao giờ dùng giọng điệu khẩn thiết thế để trò chuyện cùng , mang theo chút đáng thương khó hiểu. Ta thực đành lòng, nên ngầm đồng ý.
Kỳ thực, nhiều điều hỏi. Trịnh Thanh Vân ? Làm thế nào tìm nơi ? Chuyện ám sát hôm rốt cuộc là … thực sự quá rệu rã nên chọn thời cơ mở lời.
Phương Tư Viễn khẽ , hôn lên trán , vẫn ôm trong lòng nhắm mắt .
Trên thực tế, bảy năm qua chúng từng chung giường. kỳ lạ , vòng tay ấm áp tới nỗi khiến si mê, mà nữa chìm giấc ngủ. Một giấc ngủ vương mộng mị.