Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi - 20.

Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:22:52

20.

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, tiến một quán trọ ở ngoại thành. Nơi đây cách Trương phủ xa, là chỗ Trương huyện lệnh chẩn cho khách đến dự hôn lễ dừng chân. Nhìn quán trọ xa hoa cũng tồi tàn, nghĩ Trương huyện lệnh dùng bổng lộc của để chi trả.

 

Đến quán trọ, trông thấy vài gương mặt quen thuộc, là thủ hạ thường theo Phương Tư Viễn. Bọn họ cũng kinh ngạc khi thấy , nhưng vẫn cung kính đón phòng Phương Tư Viễn.

 

Người hầu Phương Tư Viễn cùng Trương huyện lệnh đang bàn chuyện ở Trương phủ, tối muộn mới về.

 

Một thuộc cấp lanh lợi lúc rót cho chêm thêm một câu: “Thưa, Trịnh tiểu thư cũng ở quán trọ .”

 

Dù gì cũng là hôn sự do thánh thượng sắp đặt, chẳng lẽ Trịnh gia phái nào tới ? Ta bèn hỏi: “Người của Trịnh gia ?”

 

Thuộc hạ : “Dạ, cũng ở đây. Trịnh Huyền đại nhân Lũng Hữu nhận chức . Nghe một vị trưởng bối tôn quý nào đó của Trịnh gia dẫn tới để giữ thể diện.”

Ở đây có một rổ Pandas

 

Ta gật đầu tỏ ý hiểu cho lui .

 

Quán trọ trang trí đơn giản, phòng Phương Tư Viễn cũng gì nhiều, chỉ vài bức thư họa mang từ nhà theo, bộ và rượu cũng là của , bút, nghiên, giấy, mực, y phục để cũng .

 

Ta chẳng gì để , bèn tùy tiện cầm một quyển sách lên , lặng lẽ chờ đợi chuyện lớn xảy .

 

Giữa trưa, Trịnh Thanh Vân quả nhiên thể yên nữa mà đến mời dùng cơm, nhưng thuộc hạ chặn .

 

Ta ngạc nhiên, những hình như cần hỏi Phương Tư Viễn … Ta chợt ngộ , đây đều là tín của Phương Tư Viễn, e là hiểu rõ nhất. Bọn họ tuy bề ngoài lạnh lùng với , nhưng trong lòng quan tâm , nên chắc chắn sớm đề phòng Trịnh Thanh Vân.

 

Sau khi suy tính, vẫn đồng ý dùng cơm cùng nàng , nhưng dùng trong phòng của và các món đều nấu ngay tại phòng bếp của quán trọ.

 

Có thế, những thủ hạ mới miễn cưỡng chấp nhận.

 

Trịnh Thanh Vân một bước , vẫn là phong thái nho nhã, lễ độ của quý nữ thế gia. khi cửa đóng, nàng ngạo mạn đến mặt , ngang nhiên thách thức: “Tạ tiểu thư, may mà nha của nàng cứu giúp, mới thể bình an tới huyện Cô Tô. Chỉ là đó chúng lạc , nàng ?”

 

Nàng thể dò ở đây, hẳn phái theo dõi. Không khả năng chuyện Lục Chi Hà Kinh cứu về?

 

Nàng giả vờ rơi lệ: “Lục Chi cô nương vì cứu thương nhiều, thực sự gì báo đáp, nhất định lời cảm ơn mặt nàng .” Lại chẳng cố che giấu vẻ đắc ý trong mắt.

 

Ta nghĩ, lẽ nàng còn tin Lục Chi giải độc.

 

Ta đánh giá nàng một lượt, cảm thấy thật khó tin.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-nguyet-quang-cua-phu-quan-giet-toi-noi-roi/20.html.]

Trịnh Thanh Vân xuất danh gia vọng tộc, từ nhỏ sách, học chữ bên Phương Tư Viễn, thể cùng đủ chuyện đời, ắt hẳn tri thức cũng tệ. Huống hồ, nàng còn sở hữu vẻ phi thường. Một nữ tử tài mạo song nhường , âm độc đến dù tuổi đời còn quá trẻ… Bảy năm , mới mười sáu tuổi, nàng cũng chỉ hơn một, hai tuổi là cùng! Nay còn lợi dụng nha của để báo thù?

 

Trịnh Thanh Vân bộ tịch, nhưng phối hợp, càng khiến nàng thấy vô vị bèn tùy ý lau nước mắt, lạnh lùng : “Tạ Uyển Vãn, ngươi gì? Muốn mắng thì cứ mắng .”

 

Ta lắc đầu, chỉ cảm thấy nàng đáng thương và buồn : “Trịnh tiểu thư, chúng thích, cùng lắm chỉ gặp mặt vài , cô nương vì lẽ gì ghét ? Cho dù là vì Phương Tư Viễn… cô cũng nên tìm tính sổ, tại hết tới khác khó và nha ?”

 

Trịnh Thanh Vân chớp mắt, như thể thấu , ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.

 

Qua hồi lâu, nàng mới lên tiếng: “Tạ Uyển Vãn, hiểu, ngươi chỗ nào ? Luận thế, tướng mạo, tài hoa, ngươi đều bằng , địa vị cũng bằng. Tại Viễn ca vì ngươi mà luôn đối đầu với ?”

 

Nữ nhân cố chấp thực lý lẽ, cũng lười phí lời, lòng dâng lên ý bất thiện, tập trung xoáy nỗi đau của nàng : “Cái gì cũng bằng cô, nhưng ai bảo các quen quá lâu, cô tới nỗi phát ngấy. Bất ngờ gặp , cảm thấy mới mẻ thôi.”

 

Nàng tức giận bật dậy: “Ngươi!”

 

Ta còn thỏa mãn, tiếp tục : “ cũng chẳng , chán , chủ động đưa thư hòa ly. Đây chẳng điều cô mong ? Cô cùng hợp đôi tuyệt ? A… Ta quên mất, cô thể.”

 

Ta che miệng, vờ thương tiếc, ý chọc tức nàng : “Cô ban hôn với Trương huyện lệnh … Than ôi, Trương huyện lệnh là chính trực, gia thế trong sạch, lấy cô… ngược đáng tiếc…”

 

Trịnh Thanh Vân đập bàn dậy: “Tạ Uyển Vãn! Ngươi là cái thá gì! Dám mở miệng đánh giá ? Hắn chỉ là một huyện lệnh Cô Tô cỏn con, đến xách giày cho Trịnh gia còn xứng! Nếu bệ hạ ban hôn, ngay cả cổng của Trịnh phủ cũng đừng mơ chạm đến!”

 

Ta chợt lạnh, mỉa mai: “Trịnh Thanh Vân, tiếc là phòng gương, bằng , sẽ để cô cho rõ bộ dạng lúc , chỗ nào giống quý nữ nhà gia thế? Xấu xí lộ rõ, khiến chê !”

 

Hóa , việc thoải mái mắng ai đó sảng khoái đến , đặc biệt là khi mắng nàng .

 

Ta tức giận, thèm tranh cãi: “Thật mất mặt nhà họ Trịnh của cô.”

 

Trịnh Thanh Vân đột nhiên cứng đờ, há hốc miệng khó tin.

 

Ta lặng lẽ đợi nàng bình tĩnh, thu hồi bộ mặt hung dữ, chậm rãi xuống. Sau vài nhịp thở, về tư thế đoan trang.

 

Khi thuộc hạ mang cơm tới, hẳn chúng cãi vã nên ghé mắt sang nàng vài , qua .

 

Ta hiệu cho bọn họ ngoài chủ động xếp đũa cho Trịnh Thanh Vân

 

Ta gắp thức ăn như chuyện gì nhưng Trịnh Thanh Vân bất động. Xem lời của quả thực là đả kích lớn với nàng .

 

Hồi lâu, nàng bất ngờ thấp giọng, bắt đầu trút hết nỗi lòng bằng vẻ mặt ngơ ngác: “Từ nhỏ luôn nghĩ rằng gả cho Viễn ca, thậm chí thêu sẵn giá y từ sớm, chỉ đợi ngày đề tên bảng vàng sẽ cưới …”

Loading...