Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi - 7.

Cập nhật lúc: 2025-07-10 20:22:35

7.

Lục Chi và thuộc hạ của Phương Tư Viễn bảo vệ các cô nương rời . Phương Tư Viễn theo tiến về phía cứu .

 

Hắn chữa thương cho nhưng sự tình cấp bách, rảnh bận tâm, chỉ buộc vài vòng vải phi ngựa hướng về nơi bọn cướp tụ hội.

 

Đến nơi mới phát hiện, Hà Kinh lớn chuyện, mà là của quan phủ cũng tới giao chiến cùng bọn thổ phỉ. Hà Kinh quan phủ xem là thổ phỉ, thổ phỉ hiểu lầm là kẻ lộ tin, cho nên cả hai bên công kích.

 

Nhìn tay cầm bảo kiếm trái đánh, chặn, còn luôn mồm giải thích, chợt bật thành tiếng, chẳng lo lắng chút nào.

 

Ai bảo diễn xuất quỷ nhập thần, giờ thì tự gánh nghiệp.

 

Hắn lập tức về hướng , tức giận: “Được lắm, Tạ công tử! Thấy buồn lắm ? Còn mau tới giúp! Ta sắp đ á n h c h ế t đây !”

 

Ta chỉ vai , dang tay : “Tại hạ thương , e là lực bất tòng tâm.”

 

“Ngươi thương?”

 

Hắn chăm chú , chút lưu tình, chân dài quét qua ba , mượn thế cọc gỗ và cánh buồm bất ngờ đột phá vòng vây, vung trường kiếm đ â m mấy tên cản đường, nhảy tới mặt , sốt ruột hỏi: “Ngươi thương ở ? Có nghiêm trọng ?”

 

Ta ngay đang ngụy trang. Mấy tên giặc cỏ cùng đám quan binh thể là đối thủ của ? Cao thủ thâm tàng bất lộ bậc tuyệt thể vây khốn tại đây.

 

Hắn ở chỗ trì trệ thời gian, khiến thể nào trách . Lòng khó chịu xen lẫn oán trách, : “Chính vì sự chậm trễ của ngươi, mới lâm phục kích.”

 

Hà Kinh tức khắc nhận : “Được, , . Là sai. Ta nên cứu ngươi ngay từ đầu! Chúng trị thương đ á n h, mắng gì thì tùy ngươi.”

 

Hắn đang định lên ngựa, thì Phương Tư Viễn vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng nhấc bổng lên, đặt ngang phía : “Ta đưa gặp đại phu.”

 

Ta vô thức ôm chặt cổ , sợ sẽ ngã mất.

 

Nói xong, phi ngựa chạy mất mà chẳng bận tâm Hà Kinh đang trố mắt nữa bọn thổ phỉ bủa vây.

 

Ngồi ngựa dằn xóc khó chịu, ôm ngang càng khiến đau tới toát mồ hôi lạnh. Phương Tư Viễn tìm một nơi bằng phẳng để dừng chân, lôi một lọ thuốc trị thương từ hành lý , xé cổ áo và giúp bôi thuốc, quấn vài vòng vải lên.

 

Lần đầu tiên ngón tay chạm da thịt , mát lạnh và những vết chai mỏng. Biểu cảm chăm chú xem vết thương thật lạ lẫm, khác quá xa so với sự lạnh lùng gương mặt vô cảm thường ngày, cũng giống vẻ dịu dàng, say mê khi đối diện Thanh Vân cô nương.

 

Liệu rằng đây là đầu tiên chúng mật đến thế?

 

Nhìn chằm chằm gương mặt , cảm thấy nam nhân vô xuất hiện trong giấc mơ của trở nên chút kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-nguyet-quang-cua-phu-quan-giet-toi-noi-roi/7.html.]

 

Đêm tân hôn đó, ôm tâm tư thiếu nữ, thẹn thùng tưởng tượng ngón tay du tẩu cơ thể , rằng run rẩy và mong đợi . Ngay lúc đây, nhận thấy rõ mồn một khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi đó, đúng là run rẩy, nhưng vì ngượng ngùng… mà là một loại cảm giác hung hăng. Hắn giấu sâu, nhưng vẫn cảm giác .

 

Hắn đang tức giận.

 

“Tại nàng đặt nguy hiểm?” Hắn thấp giọng hỏi .

 

Ta chỉnh y phục, thản nhiên đáp: “Ta thể trơ mắt những cô nương đó hại. Nếu chuyện gì xảy với họ, nhà họ sẽ đau lòng.”

 

“Bọn họ xảy chuyện, nhà họ sẽ đau lòng. Còn nàng thì ?” Phương Tư Viễn chớp mắt, như thể buồn bã: “Nếu nàng chuyện gì, nàng từng nghĩ gia đình nàng sẽ đau lòng đến thế nào ?”

 

Bối rối thật đấy. Tại bộ tịch, bày ánh mắt hờn trách cùng lo lắng cho xem?

 

Hắn bận công vụ quanh năm, khi về nhà thì ở lì trong phòng , chỉ thể thấy lúc cả nhà dùng cơm. Lúc thương, ốm, cũng chẳng ghé thăm, chỉ dặn quản gia mời đại phu. Hắn bao giờ quan tâm đến ?

 

Ta dậy, giữ cách với , khách khí : “Phương đại nhân đùa . Ngài chẳng nhà để về. Cái gọi là nhà… chỉ còn mỗi một tiểu nha của mà thôi.Ta để cho nàng đủ tiền tài, nếu như mệnh hệ gì, thì nàng cũng thể sống một đời êm ả.”

 

“Chỉ còn một tiểu nha ?” Phương Tư Viễn tiến gần một bước, vẻ khó tin: “Tạ Uyển Vãn, nàng để ?”

 

Ta lùi , sợ tính khí u ám thất thường của nữa, lời cũng chẳng còn khách sáo: “Phương đại nhân, ngươi và hòa ly. Đối với , ngươi chẳng là gì nữa .”

 

Phương Tư Viễn nheo mắt, rốt cuộc thôi vẻ thâm tình mà bá đạo : “Tạ Uyển Vãn, hòa ly với nàng khi nào?”

 

“Ngày đó đưa thưa hòa ly cho ngươi, ngươi bảo thỉnh ý trưởng bối là . Phương đại nhân bận rộn công việc lẽ quên , chủ động thỉnh ý phụ mẫu ngươi, họ đều hoan hỷ đồng ý. Ta cũng tự rời phủ dây dưa. Mọi ai nấy đều vui, Phương đại nhân còn gì ý?” Những năm đầu thành , mặt vẫn luôn phục tùng. Rồi khi Tạ gia tịch biên, càng thêm thận trọng. Về , lòng nguội lạnh , cả ngày cũng mệt mỏi. Nay, ngay cả nở nụ cũng miễn cưỡng bản , bèn : “Phương Tư Viễn, mặt những cô nương cảm tạ ngươi, cảm tạ thủ hạ của ngươi đưa bọn họ an về nhà. Ta và ngươi chi bằng từ biệt tại đây, tự xuống núi.”

 

Ở đây có một rổ Pandas

Phương Tư Viễn khôi phục dáng vẻ ngạo mạn, căn bản chẳng thèm quan tâm lời : “Tạ Uyển Vãn, thư hòa ly ký nên tính. Nàng hiện tại vẫn là phu nhân .” Nói tranh luận cùng nữa mà ôm lên ngựa, để phía , một tay ôm chặt lấy , tay thúc ngựa, hướng về chân núi phóng .

 

Vòng tay Phương Tư Viễn ấm, hệt như trong tưởng tượng của , nhưng đây đầu tiên cảm nhận .

 

Cưỡi ngựa xuống núi nguy hiểm, ôm chặt, cho nên cảm giác xóc nảy giảm nhiều. Mùi cũng quen thuộc, đó là mùi mực. Chỉ là lúc gần đến thế, mới ngửi thấy thoang thoảng vài hương xà phòng.

 

Hắn văn võ song , nhưng thích sách hơn. Những năm gần đây, ngoài xử lý công vụ thì sách. Ta ở phủ cả ngày vẫn sách để đều là nhờ phúc của .

 

Ta nhớ những lời đồn đại trong phủ. Mấy năm nay điều tra vô án, gây thù chuốc oán với nhiều , hạ lệnh xử t ử cũng ít, huyết khí nặng nề. Vì thế mỗi khi về nhà đều tắm rửa lâu và luôn dùng bồ kết kỳ cọ nhiều .

 

Nghĩ đến đây, hiểu vì rơi nước mắt.

 

Bởi vì nợ m á u tay , còn phần của Tạ gia .

Loading...