Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

BẠN CỦA TÔI LÀ NGƯỜI BÁN BÁNH TRỨNG - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:08:22

1.

 

và Dương Đình Đình là hàng xóm, chơi với từ bé đến lớn.

 

Năm thi đại học, cô bài nên điểm chỉ đủ một trường hạng ba. Gia đình thấy học phí quá cao nên cho cô học đại học.

 

Sau khi , tình cờ gặp cô một quầy bán bánh trứng kẹp phố ẩm thực.

 

Da cô sạm nhiều, n.g.ự.c quấn một chiếc tạp dề hoa. Cánh tay đeo ống tay da đen dính đầy dầu mỡ, ánh nắng sáng bóng.

 

Thật lòng mà , nếu cô lên tiếng chắc chắn sẽ nhận .

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

“Giang Tần! Sao ? Cậu đến đây gì?” Tay cô thoăn thoắt lật bánh, đổ trứng lên bề mặt.

 

“Mệt ?” hỏi.

 

“Ha, buôn bán thì chuyện mệt? Mỗi ngày ba, bốn giờ sáng dậy nhào bột… Năm, sáu giờ ghé mua, nếu nhanh là kịp .”

 

Không điều hòa, quạt máy, chỉ một chiếc ô che nắng bên cạnh là bếp lò nóng hầm hập, mới một lát mà chịu nổi.

 

Xung quanh qua kẻ , ồn ào huyên náo.

 

hỏi: “Ngày nào cũng ở đây ?”

 

Dương Đình Đình dùng vai chùi mồ hôi mặt: 

 

“Ừ, cứ trật tự đô thị đuổi thì ngày nào cũng bán.”

 

“Tớ dọn hàng sớm lắm. Tám, chín giờ tối là về , nhưng về còn rang ớt, rửa rau, chuẩn nước sốt nếu thì sáng mai chẳng kịp mở quầy hàng.” Nói đến đây, cô ngượng ngùng hỏi vất vả .

 

Đi tất nhiên là vất vả, nhưng so với cô dường như chẳng thấm .

 

Dương Đình Đình gói bánh cho khách, : “Ngon thì ghé nhé!” 

 

Rồi mới thời gian xuống chuyện với . Cô từ đầu đến chân, thấy mặc áo sơ mi trắng chỉnh tề liền lúng túng lau tay tạp dề, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ: “Nhìn là công ty lớn , đúng là bằng học đại học khác hẳn.”

 

sợ tổn thương lòng tự trọng của cô , liền ha hả: “Làm gì , tớ chỉ là dân văn phòng quèn thôi. Nhìn vẻ bảnh bao chứ kiếm chẳng bao nhiêu .”

 

Dương Đình Đình kéo từ xe ba bánh hai cái ghế đẩu, bảo xuống thở dài: “Ít gì cũng hơn tớ.”

 

xót xa : “Mỗi ngày kiếm bao nhiêu?”

 

“Cũng nhiều lắm.” Cô đáp qua loa: “Mỗi ngày bán bốn, năm trăm cái. Hôm nào ế thì ba, bốn trăm. Một cái bán sáu tới bảy tệ, tự tính .”

 

Chi phí lớn nhất là trứng, mỗi quả đến một tệ. Bột thì đáng kể, dầu ăn, hành lá, ớt, cả nhiên liệu nữa, chia cũng nhiều. Tính sơ sơ, mỗi chiếc bánh lời hai đến ba tệ, một ngày ít nhất cũng kiếm bằng tiền lương một tuần của dân văn phòng.

 

hít sâu một , đột nhiên rốt cuộc ai mới là đáng thương hơn.

 

2.

 

khỏi nhà từ sáng sớm, về đến khi trời khuya. Chịu khó chịu khổ, kiếm nhiều tiền cũng là điều xứng đáng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-cua-toi-la-nguoi-ban-banh-trung/chuong-1.html.]

nướng bánh hỏi việc ở , công việc thế nào, thuê nhà ở chỗ nào, bạn trai . ăn trả lời từng câu một, cảm giác như đang tra khảo nhẹ.

 

cũng tò mò hỏi thăm tình hình của cô .

 

cầm ly nước lên, nhấp một ngụm hỏi: “Làm bao năm , chắc cũng để dành một khoản kha khá nhỉ?”

 

Dương Đình Đình gật gù, đưa tay lau mồ hôi trán bằng mu bàn tay. Giọng điệu bình thản: “Ừm, cũng tạm .”

 

tiếp tục hỏi: “Giờ ?”

 

cúi đầu tay nhanh nhẹn lật bánh, nhẹ giọng đáp: “Mình về nhà ở, chạy xe ba bánh về cũng hơn nửa tiếng.”

 

nhíu mày, nghiêm túc đề nghị: “Nếu điều kiện, thể cân nhắc mua một căn hộ nhỏ để ở. Sẽ tiện hơn cho .”

 

vẫn tiếp tục công việc, nhưng giọng chút thản nhiên: “Mình mua .”

 

giật , trợn mắt : “Wow, giỏi quá! Mua ở khu nào thế?”

 

Lúc , cô ngẩng đầu lên khóe môi cong lên đầy tự hào: “Mình mua căn hộ rộng rãi ở trung tâm thành phố cho trai, hơn 200 mét vuông lận!”

 

Nụ môi khựng , ánh mắt đầy nghi hoặc: “Cậu mua cho trai?”

 

Dương Đình Đình hề do dự, thản nhiên gật đầu: “Ừ.”

 

đặt ly nước xuống bàn, giọng giấu kinh ngạc: “Sao ? Sao mua cho chính ?”

 

tiếp tục rán bánh, giọng điệu dửng dưng như thể đó là chuyện hiển nhiên: “Anh bạn gái, họ sắp cưới nên tất nhiên nhà để ở.”

 

cau mày, cảm thấy : “... ít cũng nên nghĩ đến bản chứ?”

 

nhún vai, thở dài một , với vẻ đương nhiên: “Cậu cũng đấy, bố vất vả cả đời mà chẳng dành dụm gì. Là con gái hiếu, nên gom góp đưa cho trai trả một nửa tiền cọc.”

 

mở to mắt, suýt chút nữa thì đổ ly nước: “Cậu hiếu thảo quá đấy. Không để chút nào cho bản ?”

 

ngẩng đầu lên một lát bật , nhưng nụ chút chua chát: 

 

“Mình cũng mua một căn riêng để ở. bảo, mua nhà thì một cho xong đỡ phiền phức đổi tới đổi lui.”

 

“Mẹ còn , nhà rộng một chút thì cả gia đình thể ở chung, tiện bề trông cháu.”

 

siết c.h.ặ.t t.a.y quanh ly nước, lòng nặng trĩu. từ lâu bố coi trọng con trai hơn con gái. ngờ cô chấp nhận điều đó một cách thản nhiên thậm chí còn vui vẻ mà cam chịu, như thể đó là lẽ đương nhiên.

 

cắn môi, do dự một chút hỏi: “Anh nghề gì? Có khả năng trả tiền nhà ?”

 

Vừa nhắc đến trai nét mặt cô trùng xuống, giọng cũng chút bất lực:

 

“Trước đây ở công trường, nhưng thấy mệt quá nên bỏ.”

 

“Sau đó giao hàng, giao nhầm một , cãi với khách đuổi.”

 

“Bây giờ thì ở nhà sách, định thi công chức...”

 

Loading...