BẠN CỦA TÔI LÀ NGƯỜI BÁN BÁNH TRỨNG - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:08:29
trả lời.
từng khuyên nhưng tác dụng, cuối cùng còn xem là kẻ . Có lẽ chỉ khi đánh đau cô mới chịu tỉnh ngộ, nếu đến roi vọt cũng khiến cô tỉnh thì dù thêm bao nhiêu cũng vô ích.
9.
Bố Kim Đồng dạng , ngày nào họ cũng đến nhà họ Dương gõ cửa đòi sính lễ.
Cuối cùng, bà Dương chơi chiêu lật lọng dứt khoát phủi sạch trách nhiệm:
"Ai mà đứa bé trong bụng nó là của ai? Bảo là con của Dương Diệu Tổ nhà , bằng chứng ?"
"Có gan thì phá thai , còn nếu thì con gái nhà bà cứ tự mà tìm ai nhận !"
vẻ như nhà họ Kim lường tình huống .
Mẹ Kim Đồng lập tức rướn cổ lên, gào thẳng ngoài cửa: "Tưởng nhà họ Kim chúng ? Đường đường là con gái nhà , mà mấy chèn ép thế ? Hôm nay, trai, họ, bác cả, dượng ba của nó đều đến đây cả , đang nhà chơi một lát đây!"
Vừa dứt lời, sáu gã đàn ông cao to tay xăm trổ, khệnh khạng bước xuống sô pha trong phòng khách, cả căn nhà lập tức tràn ngập áp lực ngột ngạt.
Sắc mặt bà Dương tái mét, Dương Diệu Tổ run rẩy trốn tịt trong góc phòng dám hó hé một lời.
Bố Kim Đồng rút bật lửa châm một điếu thuốc, giọng lạnh tanh: "Mấy bao nhiêu?"
Bố Dương mặt mày tái nhợt, lắp bắp: "Nhiều... nhiều nhất là một trăm ngàn..."
Bố Kim Đồng hất cằm, gạt tàn thuốc xuống sàn: "Thế thì đưa một trăm ngàn tệ , còn giấy nợ. Còn nữa, sang tên chiếc Mercedes cho Đồng Đồng, chìa khóa ? Đưa đây, xe bọn lái luôn."
Bà Dương giật bừng tỉnh, bàn tay run rẩy chỉ thẳng họ, hét lên: "Đây mà gọi là bàn chuyện cưới hỏi hả? Đây là ăn cướp trắng trợn thì ."
Bố Kim Đồng bình thản nhả một vòng khói, chậm rãi :
"Muốn trách thì trách con trai bà giữ , để con gái bụng to bây giờ đòi phủi tay. Không cưới cũng , con gái sẽ bệnh viện phá thai."
"Dù gì cũng là chuyện của hai đứa, thể để mỗi con gái chịu thiệt. Dương Diệu Tổ gây họa bằng cái gì, thì dùng cái đó mà đền bù ."
Dương Diệu Tổ xong, hét toáng lên trong sợ hãi: "Mẹ ơi!!!"
Nhà họ Dương tình hình căng thẳng mắt, mấy chiêu ăn vạ lóc bình thường mất tác dụng. Cuối cùng, họ chỉ còn nước xuống nước thương lượng: "Có thể giảm sính lễ xuống ? Hai trăm ngàn tệ nhé?"
Bà Dương vốn là kẻ to mồm ăn vạ, nhưng may gặp bố Kim Đồng còn lươn lẹo hơn. Cuối cùng chỉ đành rụt cổ chịu thua.
Thương lượng xong, sính lễ chốt ở mức ba trăm ngàn tệ, Kim Đồng thêm tên sổ đỏ căn hộ. Còn Mercedes thì tạm thời cần sang tên.
Sau khi nhà họ Kim rời , bố Dương mặt mày ủ rũ than thở: "Hay là bán căn nhà thành phố ?"
Dương Diệu Tổ rống lên như chọc tiết: "Không bán!"
Bà Dương cũng đập bàn, quyết liệt : "Ai cũng đụng đến nhà mới của con trai !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-cua-toi-la-nguoi-ban-banh-trung/chuong-6.html.]
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
—
Tối hôm đó.
Dương Đình Đình đạp xe ba bánh về nhà, cô mệt mỏi lê bước bếp định ăn cơm nhưng kịp xuống bà Dương túm lấy, kéo phòng ngủ: "Đình Đình , con đưa thêm hai trăm ngàn nữa cho nhé..."
Dương Đình Đình sững sờ: "Con gì nhiều tiền như thế? Tháng chẳng mới đưa ?"
Bà Dương mặt mày đầy vẻ âu sầu nắm chặt lấy cánh tay con gái, giọng khẩn thiết:
"Con gái ngoan của , cố gắng thêm chút nữa ! Mấy ngày tới thể kiếm hai trăm ngàn tệ ?"
"Nếu , thì phụ con cũng . Mẹ thể giúp đánh trứng và thu tiền, hai chắc chắn sẽ kiếm nhiều hơn một !"
Thân hình nhỏ bé, kiệt quệ của Dương Đình Đình khẽ lảo đảo khi những lười đó.
Bà Dương thấy lập tức đổi sắc mặt, giọng gắt gỏng: "Bao năm nay, tin là con chẳng dành dụm chút nào. Giờ trai con gặp khó khăn, con giúp thì ai giúp?"
Bị chính mà tôn kính nhất nghi ngờ, đôi mắt Dương Đình Đình đỏ hoe giọng nghẹn : "Mẹ, mỗi tháng con đều đưa hết tiền cho . Số tiền còn , con mua bột, mua dầu, mua trứng... còn bao nhiêu ?"
Bà Dương cao mày, bỗng nghĩ điều gì đó liền hối thúc: "Thế còn mấy đứa bạn học cũ của con? Gọi điện cho từng đứa, vay mỗi đứa một tới hai chục ngàn, chẳng gom sẽ đủ ?"
Dương Đình Đình cầm điện thoại lên, cuộc gọi đầu tiên chính là gọi cho . Cũng nhờ thế, mới chuyện diễn biến đến mức .
10.
cảnh giác ngay lập tức: " tiền ."
Dương Đình Đình vội vàng giải thích: "Mình gọi để vay tiền. Mình chỉ tìm ai đó để tâm sự thôi."
Sau hơn hai mươi năm kiên trì với giá trị mà tin tưởng, cuối cùng cô cũng sụp đổ : "Chẳng lẽ tất cả tiền vất vả kiếm từ sáng đến tối đều chỉ để nuôi trai ? Thế còn thì ?"
hỏi cô kế hoạch gì cho tương lai .
Cô chua chát: "Gia đình từng sắp xếp vài xem mắt, nhưng bán đồ ăn ở vỉa hè, chẳng thèm để ý đến nữa."
Trong giọng tràn đầy sự thất vọng và tự ti.
Dương Đình Đình thực chất nền tảng , chỉ cần chăm sóc bản và mặc quần áo , cô chắc chắn sẽ là một cô gái tinh tế, xinh . Nếu dùng tiền tự kiếm để mua nhà, mua xe, lẽ bây giờ cô là một nữ đại gia nhỏ. Tự do tài chính và sống một cuộc đời thoải mái.
từ khoảnh khắc cô quyết định từ bỏ việc học đại học, con đường cô sai ngay từ đầu.
Cô dùng cách hủy hoại bản để nuôi sống cả gia đình.
Một gia đình sẽ bao giờ nhẫn tâm hy sinh bất kỳ đứa con nào.
—
từng suy nghĩ nghiêm túc về một điều.