Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

BẠN CỦA TÔI LÀ NGƯỜI BÁN BÁNH TRỨNG - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:08:33

Dương Đình Đình buồn bất lực: "Cậu xem , họ thà chịu lỗ còn hơn để căn nhà rơi tay tớ."

 

Sau đó, cô nhận cuộc gọi từ gia đình và phát hiện sự việc hề đơn giản.

 

Hóa , Kim Đồng âm thầm giao dịch với chủ mới. Dương Diệu Tổ lừa mà hồ đồ ký tên giấy tờ. Toàn bộ tiền bán nhà chuyển tài khoản của Kim Đồng.

 

Sau đó, cô dắt con gái biến mất.

 

Nhà họ Dương tức tối kéo sang nhà họ Kim lớn chuyện, nhưng phản đòn ngay lập tức: "Con gái và cháu ngoại chúng ? Đưa trả đây!"

 

Dương Diệu Tổ mất xe, mất nhà, bây giờ mất vợ con.

 

Hắn sụt sịt, nước mắt nước mũi tèm lem: "Mẹ ơi, con bây giờ?!"

 

Bà Dương đầu tiên tức giận mà tát con trai: "Mày cái bộ dạng vô dụng của mày xem! Nếu vì mày nhất quyết đòi cưới con hồ ly đó, thì nhà nông nỗi ?!"

 

Bố Dương quyết định báo cảnh sát. lúc , Kim Đồng gọi điện đến.

 

Giọng cô thản nhiên như thể từng chuyện gì xảy :

 

"Ba chồng , con hai vốn thích cháu gái. Để tránh con bé chịu cảnh như Dương Đình Đình nên con quyết định tự nuôi nó."

 

"Tiền bán nhà dùng để trả nợ ngân hàng . Hơn nữa con thuê nhà, thuê bảo mẫu cái gì cũng tốn tiền cả."

 

"Với , con với Dương Diệu Tổ còn ly hôn , con dùng tiền của gia đình để nuôi con của chúng con, thành lừa đảo ?"

 

“…” Cả nhà họ Dương câm nín.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Bà Dương đá một cú con trai: "Khóc cái gì mà ! Không đứa thì kiếm đứa khác!"

 

Dương Diệu Tổ dụi mắt, giọng ngơ ngác: " con vẫn ly hôn mà, giờ kiếm đứa khác thì coi là phạm tội …?"

 

Bà Dương cứng họng.

 

Bố Dương hối hận để cho hết, vò đầu bứt tai: "Biết sớm lừa thế , thà chuyển nhà sang tên cho Đình Đình còn hơn, ít nhất vẫn giữ căn nhà."

 

Mẹ Dương cũng gật đầu tán thành: " thế, thà để Đình Đình tên còn hơn. Đù nó cũng là con gái ..."

 

Bỗng nhiên, cả nhà bắt đầu nhớ đến những điều của Dương Đình Đình.

 

Sau đó, họ gọi điện cho cô với những lời lẽ tán dương cô là đứa con gái hiểu chuyện nhất, giọng điệu mềm mỏng như đang dỗ dành, dịu dàng bảo cô về nhà.

 

14.

 

Dương Đình Đình về nhà nữa.

 

tiền bạc vất vả bao năm cuối cùng trôi theo dòng nước, cô khó tránh khỏi cảm giác phẫn uất.

 

hỏi : “Tớ nên gì bây giờ?”

 

Nói thẳng thì, ai cũng trả giá cho sự ngây thơ và ngu dốt trong quá khứ. Có một khái niệm gọi là ‘chi phí chìm’, mất thì coi như mất. Nếu cứ mãi đắm chìm trong nó, chẳng những thể đổi điều gì mà còn lãng phí thêm thời gian và sức lực.

 

may mắn là, ‘Việc qua thì thể cứu vãn, nhưng tương lai thì vẫn thể nắm lấy.’

 

Dương Đình Đình uống rượu thả ga, đó ôm nức nở: "Họ bao giờ yêu thương tớ, họ chỉ cần tiền của tớ mà thôi."

 

vỗ vai cô , an ủi: "Chúng cũng cần tiền, nhưng là để kiếm cho chính và để sống một cuộc đời hơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-cua-toi-la-nguoi-ban-banh-trung/chuong-9.html.]

 

Từ lâu, ấp ủ ước mơ mở một cửa hàng riêng.

 

sinh viên mới trường như chúng , ai cũng thể gạt bỏ định kiến mà dấn thực tế. Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là vì tiền.

 

Dương Đình Đình tất cả những điều đó.

 

Dưới sự đề xuất của , cô thuê một mặt bằng nhỏ và bắt đầu kinh doanh đồ ăn sáng cùng bữa trưa.

 

Ban ngày vẫn , buổi tối và cuối tuần thì tới giúp cô kế toán. Một thời gian , cô mua cửa hàng và đăng ký công ty riêng. 

 

Chỉ trong vài năm, chúng mở rộng thành chuỗi cửa hàng trong thành phố.

 

……

 

ít khi về nhà, mỗi tháng chỉ chuyển khoản ba ngàn tệ cho bố . Ngày lễ Tết mua thêm quà.

 

dù họ lóc kể khổ thế nào, cô cũng đưa thêm một xu. Thậm chí nơi cô sống cũng bao giờ tiết lộ với gia đình.

 

hiểu rõ: Số tiền cô gửi, cuối cùng vẫn sẽ rơi tay trai.

 

cần quan tâm nữa, chỉ cần đối mặt với lương tâm là đủ. Cô thực hiện trọn vẹn chữ ‘hiếu’, nhưng cũng lý trí và sáng suốt để sống cho chính .

 

Sau , Kim Đồng tiêu hết tiền. Cuối cùng ôm con về nhà họ Dương.

 

tìm công việc cũ, nhưng vì rời xa xã hội quá lâu cộng thêm thái độ việc tệ hại đây, công ty ai nhận. Họ còn tiền thuê nhà, đành dọn về ở chung với bố Dương Diệu Tổ trong căn nhà rách nát ở quê, sống trong cảnh nghèo khổ và lục đục triền miên.

 

Dương Đình Đình chỉ nhẹ nhàng : "Họ sống , còn liên quan gì đến tớ nữa. Và càng liên quan gì đến ."

 

Vẫn là câu đó: "Ác giả ác báo, tất cả chỉ là cái giá mà họ đáng trả."

 

Vài năm .

 

Dương Đình Đình mua căn nhà của riêng . Căn hộ mua ngay tầng của cô .

 

trong căn hộ mới rộng rãi và đầy nắng, hớn hở khoe với : "Nhìn xem, đây mới là căn hộ hạng sang của chúng !"

 

Nếu chỉ dựa đồng lương từ công việc văn phòng, lẽ cả đời cũng chẳng thể mua nổi căn hộ rộng thế .

 

Dương Đình Đình luôn : "Nhà hàng là do cả hai chúng cùng gây dựng, nên lợi nhuận bao giờ thiếu phần ."

 

, bỏ nhiều nhất luôn là cô . chỉ là ở phía đưa một ý tưởng.

 

Bây giờ, cô còn là cô gái rụt rè và cam chịu ngày nào nữa. Cô ăn mặc đẽ, tinh tế tới từng cử chỉ và từng lời đều tràn đầy sự tự tin.

 

Dương Đình Đình bưng ly rượu, ánh mắt kiên định nở nụ nhẹ nhõm:

 

"Ngày hôm đó, khi tớ đuổi tớ khỏi nhà, tớ cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. May mắn là để bụng mà đón nhận tớ."

 

"Cũng từ giây phút đó, tớ còn cái gia đình chỉ lợi dụng và hi sinh tớ nữa."

 

"Thế nào là ‘nhà’?"

 

"Chỉ cần nơi nào khiến cảm thấy an yên, thì nơi đó mới là nhà."

 

(HẾT.)

 

Loading...