Bạn Cùng Phòng Là “Hoa Sen Trắng”
Chương 2
4.
Tắm rửa xong, tôi bị Triệu Nguyệt ngăn lại trong ký túc xá.
“Uyển Uyển, tớ suy nghĩ kỹ rồi. Cuộc đời ngắn ngủi, du lịch giải sầu, đi lúc nào mà chả được nhưng bố tớ thì chỉ có một mà thôi, tớ không thể làm một đứa con gái bất hiếu được!”
Ánh mắt cô ta kiên định, lời nói dõng dạc hùng hồn.
“Lâm Uyển, có phải em lại gây sự rồi không?”
Bỗng một giọng nói quen thuộc từ sau lưng truyền đến.
Là trúc mã của tôi, Lục Hằng.
Giờ phút này anh ta đang cau mày nhìn tôi.
Biểu cảm quen thuộc này làm tôi nhớ đến kiếp trước.
Kiếp trước, Triệu Nguyệt dùng tôi làm bàn đạp để nổi tiếng, lúc nói tôi xem cô ta như chân chạy vặt, như tay sai, thì Lục Hằng cũng có biểu cảm này.
Anh ta lạnh lùng nhận phỏng vấn của cánh truyền thông:
“Tôi với Lâm Uyển là thanh mai trúc mã, cô ấy mặt nào cũng tốt chỉ có điều là quá hiếu thắng, lúc nào cũng xem mình là trung tâm.”
Lục Hằng suýt chút nữa đã trở thành vị hôn phu của tôi.
Mà một cuộc phỏng vấn như thế đã phần nào chứng minh được tôi thực sự ngang ngược hống hách, đẩy tôi đến trên đầu sóng ngọn gió.
Mẹ tôi đi tìm anh ta để đòi lại công bằng thì bị anh ta chỉ trích:
“Chẳng phải là do cách nuôi dạy của dì có vấn đề nên Lâm Uyển mới rơi vào kết cục thế này, chẳng phải sao?”
Mẹ tôi bị anh ta nói kích như thế, tinh thần hoảng loạn lao ra đường rồi bị tai nạn xe.
Nghĩ như thế nên tôi giơ tay tát Lục Hằng một cái
“Lâm Uyển, em điên rồi?!”
Lục Hằng khó tin trừng mắt nhìn tôi.
Một cái tát cũng khó lòng làm vơi hết hận thù trong tôi, “chát chát chát” tôi lại đánh thêm năm cái.
“Chẳng phải anh nói em ngang ngược sao? Thế giờ tôi ngang ngược đó anh làm gì em?”
“Anh nên biết rằng, địa vị của anh trong lòng em là độc nhất vô nhị, anh chính là trúc mã của em, là người hiểu em đứng thứ hai không ai dám xếp thứ nhất, sao em có thể để anh một mình diễn vai hề trong vở kịch này được cơ chứ?”
“Em… Em cưỡng từ đoạt lý!”
“Ừ đúng đó, tôi cưỡng từ đoạt lý đó rồi sao? Đừng có mà nhiều lời vô ích, này chúa hề, mau giúp Triệu Nguyệt trả chút đỉnh tiền đi du lịch đi. Tôi biết anh thương xót cô ta, đau lòng thay cô ta, thế anh làm bạn tâm hồn thay cô ta chi năm ngàn tệ đi du lịch chắc cũng ổn mà đúng không nhỉ?”
Lúc nói chuyện, bên cạnh chúng tôi có rất nhiều người vây xem.
Trong đó có cả người bên ban phóng viên của trường.
Một cái micro được đưa đến trước mặt tôi:
“Nghe như thánh nữ nói chuyện, nghe như tiếng tiên nữ ca hát! Xin thần tiên tỷ tỷ hãy nói nhiều thêm chút nữa!”
Tôi cười lại:
“Cảm ơn mỹ nữ đã khích lệ, không nhiều lời nữa, chỉ là nếu đoạn clip này xuất hiện trên sóng truyền hình thì nhớ quay thêm góc mặt bên phải nữa nha, bên này lên camera đẹp hơn đó~”
Sự chú ý của phóng viên đều đổ dồn vào tôi, Triệu Nguyệt chỉ còn nước nghẹn khuất rời đi.
Kiếp trước, Triệu Nguyệt cũng đã từng làm như thế.
Cô ta là thành viên của xã đoàn nên biết chính xác giờ giấc của ban phỏng vấn.
Cô ta cố tình gài tôi ở chỗ này, mượn cơ hội chụp mũ tôi ngang ngược hống hách, máu lạnh vô tình.
Sau đó biến bản thân mình thành một đoá sen trắng hồn nhiên ngây thơ.
Kiếp trước, tôi một lòng một dạ vì cô ta nên không có nghi ngờ, còn hiện tại thì cô ta đừng mong tôi cho cô ta cơ hội thở dù chỉ là một phút giây nào.
5.
Lúc đoạn clip được đăng lên, tôi đã nổi tiếng đôi chút ở trường.
Một đống người để lại bình luận dưới đoạn clip:
【Tín nữ nguyện chi số tiền lớn chỉ để có miệng chửi mê người như chị gái xinh đẹp!】
【Nếu bạn gặp cặn bã ngoại tình đừng mắng, cứ để chị gái xinh đẹp này mắng!】
【Kiến nghị chị đẹp đăng link phát sóng trực tiếp lên, bắt đầu khoá học! 】
Về phần đánh giá Triệu Nguyệt cùng Lục Hằng, chê có mà khen cũng có.
Tất nhiên là chê nhiều hơn khen.
Chị gái phóng viên cũng rất tận tâm, còn cố tình làm mờ mặt của cả ba chúng tôi.
Cho dù thế thì những người trong trường đại học thường xuyên tiếp xúc với Triệu Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua là đã nhận ra cô ta.
Bình thường Triệu Nguyệt nhút nhát sống nội tâm, gặp người liền cười.
Cô ta là kiểu em gái nhỏ sẽ làm mọi người buông bỏ cảnh giác.
Sau khi đoạn clip được đăng lên, thiết lập hình tượng của Triệu Nguyệt đã sụp đổ.
Những người đã ghét cô ta đã gọi cô ta là hoa sen trắng.
Lúc Triệu Nguyệt biết chuyện, cô ta đã diễn trò trước mặt tôi một hồi.
Thông thường khi cô ta bị bắt nạt, tôi sẽ chủ động hỏi nguyên nhân rồi đứng ra bảo vệ cô ta.
Còn hiện tại dù cô ta có khóc đến chết cũng không liên quan gì đến tôi.
Trong ba ngày, Triệu Nguyệt không nói với tôi một lời.
Nếu tình cờ gặp nhau trên đường, cô ta sẽ quay đầu chạy trốn.
Tôi biết cô ta đang đợi tôi cúi đầu, chờ tôi xin lỗi, chờ tôi thỏa hiệp.
Nhưng đều có cha sinh mẹ dưỡng, dựa vào đâu tôi phải chăm sóc cô ta?
Lúc tôi bị công kích ở kiếp trước, Phùng Mạn Mạn đã tự mình đã đứng ra bảo vệ tôi.
Nhưng tôi với cô ấy chỉ mới gặp nhau có hai lần, hơn nữa tôi chỉ giúp cô ấy mắng lại những người đàn ông hèn hạ luôn kỳ thị ngoại hình cười nhạo cô ấy mà thôi.
Bản chất con người rất phức tạp.
Những ngày qua, tôi với Phùng Mạn Mạn ngày càng thân thiết hơn, chúng tôi giống những người bạn cũ gặp lại nhau sau nhiều năm.
Triệu Nguyệt hoảng sợ.
Cô ta quẳng tất cả các sản phẩm chăm sóc da cùng mỹ phẩm tôi đã đưa cho cô ta lên ghế của tôi.
Để cho tôi biết được bản thân cô ta đang tức giận, cô ta còn viết lại một tờ giấy nhắn:
【 Lâm Uyển, nếu cậu không xem tớ là bạn thì tình bạn của chúng ta kết thúc tại đây, đó đều là tất cả những thứ cậu đã cho tớ! Hiện tại tớ trả cho cậu bằng hết! 】
Tôi nhìn dấu chấm than ở dòng cuối mà không nhịn được cười.
Tôi gom những món đó lại rồi cho chúng vào một chiếc hộp lớn.
Sau đó tôi đưa nó cho cô lao công đang dọn phòng nước.
Thứ đó tuy là đồ tốt, nhưng để Triệu Nguyệt sử dụng thì thật sự là quá lãng phí.
Buổi tối trở về, Triệu Nguyệt lại sốt ruột.
Cô ta nhìn chiếc bàn trống rỗng, gian nan nói:
“Lâm Uyển, ý của cậu là?”
“Cậu cũng đã nói đó là đồ của tôi. Thế đồ của tôi thì tôi muốn xử lý thế nào thì xử lý thôi? Cậu là mẹ hay dì nhỏ của gì của tụi nó? Sao nhớ thương chúng nó dữ thế?”
“Lâm Uyển, cậu!”
Cô ta đã quen giả làm sen trắng nhỏ, nên không hay biết mắng người khác.
Lúc tôi nói điều này, mặt cô ta đỏ bừng lên vì tức giận.
Buổi tối khi đi ngủ tôi vẫn nghe thấy tiếng cô ta đập giường đùng đùng.
Tôi tìm tìm nút bịt tai của mình rồi hài lòng ngủ thiếp đi.
6.
Sau khi xé rách mặt, lần đầu tiên Triệu Nguyệt đi mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Tôi lười nói chuyện với cô ta, nào ngờ đến Lục Hằng lại gọi tôi đến chỉ trích tôi:
“Lâm Uyển, em lại bắt nạt Nguyệt Nguyệt rồi có phải không?”
“Bắt nạt cái thằng cha anh!”
Cách một cái điện thoại, tôi mắng Lục Hằng thừa sống thiếu chết.
Tôi thực sự không ngờ não của anh ta phẳng đến mức đó, Triệu Nguyệt mới nói một câu, anh ta đã tin ngay tắp lự.
Sau khi Triệu Nguyệt biết được tôi mắng Lục Hằng, cô ta liền chặn tôi ở cầu thang:
“Uyển Uyển, thực xin lỗi. Nếu không phải tại tớ, Lục Hằng sẽ không hiểu lầm cậu.”
“Có gì phải xin lỗi? Một người có thể chỉ bởi dăm ba câu mà hiểu lầm thanh mai từ nhỏ của mình thì có gì đáng trân trọng?”
Triệu Nguyệt sững sờ tại chỗ.
Kiếp trước cũng không phải như thế này.
Lục Hằng với tôi là thanh mai trúc mã. Người lớn hai nhà chúng tôi có quan hệ rất tốt cũng luôn muốn cho chúng tôi kết hôn để thân càng thêm thân.
Hồi còn nhỏ chúng tôi chơi trò gia đình, Lục Hằng luôn nói sẽ cưới tôi.
Mấy cái lời thề này chỉ có đứa ngốc mới tin.
Cứ như vậy, tôi đã thích thầm Lục Hằng gần mười năm.
Sau khi trở thành bạn cùng phòng với Triệu Nguyệt, cô ta biết được tình yêu thầm kín của tôi.
Cô ta nói sẽ giúp tôi có đôi có cặp, giúp tôi túm được Lục Hằng.
Theo thời gian, Lục Hằng lại yêu cái con nhỏ hoa sen trắng ngây thơ vô số tội này.
Mỗi lần tôi với Triệu Nguyệt phát sinh mâu thuẫn, Lục Hằng đều sẽ giúp đỡ cô ta làm trào dâng lửa giận trong tôi.
Nhưng hiện tại, tôi không khỏi cảm thấy may mắn.
Cũng may mắn là bọn họ thông đồng với nhau, nếu không thì tôi sợ quãng đời còn lại của tôi sẽ nhiều thêm một án nữa.
Tôi cười lạnh, đang định rời đi, lại nhìn thấy khóe miệng Triệu Nguyệt nhếch lên:
“Lâm Uyển, tôi sẽ không để cô là người cười sau cuối đâu.”
Vừa dứt lời, cô ta giả đò trượt chân xuống, thân người ngả về phía sau.
“Uyển Uyển, tất cả đều là lỗi của tớ. Nếu tớ bị thương mới có thể làm vơi bớt cơn giận của cậu thì như cậu mong muốn, tớ bằng lòng.”
“Lâm Uyển, ngày thường em ức hiếp Nguyệt Nguyệt đã đành, giờ lại còn đẩy cô ấy xuống lầu?!”
Giọng nói của Lục Hằng vang lên từ phía sau lưng tôi.
Triệu Nguyệt càng thêm đắc ý.
Vào lúc này đây, sao tôi còn chưa rõ mưu tính trong lòng cô ta nữa cơ chứ?
Chẳng qua là muốn làm xấu hình tượng của tôi trong lòng Lục Hằng mà thôi.
Tôi không hiểu, tôi đã nói rõ ràng như thế này rồi, nhưng cô ta vẫn cho rằng tôi đang tức giận rồi giả bộ đếch quan tâm đến Lục Hằng?
Bộ anh ta có mấy chú chim non lận à, đáng để tôi coi trọng?
Tôi nhanh tay lẹ mắt kéo Triệu Nguyệt lại.
Lục Hằng thấy thế, lời trách cứ thế nghẹn chặt trong cổ họng.
Mọi chuyện dường như đang sai sai?
Triệu Nguyệt đột nhiên không kịp phòng bị, sững sờ đứng tại chỗ.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của hai người họ, tôi giơ tay cho cô ta ăn hẳn một bạt tai.
“Lâm Uyển, sao em lại đánh người?”
Lục Hằng vội vàng chạy tới đỡ Triệu Nguyệt.
Tôi lại giơ tay tát Lục Hằng một cái.
“Lại còn sao trăng gì nữa? Lần trước thứ tôi đánh là heo à, sao ngu thế? Bộ anh lần đầu tiên biết tôi à? Lâm Uyển tôi bắt nạt người khác mà còn cần phải làm mấy trò con bò sau lưng như thế này sao?”
“Hơn nữa, đánh người mà còn cần lý do à? Bị đần hay gì?”
Tôi lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm mới ghi lúc nãy, ấn tăng âm lượng lên mức tối đa:
“Lâm Uyển, cậu đoán xem, nếu tôi ngã xuống thì liệu Lục Hằng có còn tin cậu không?”
Cái giọng thị uy rõ rành rành của Triệu Nguyệt lộ ra trước mặt Lục Hằng.
“Anh có nghe rõ chưa? Đồ đần!”
Trước khi tiêu sái rời đi, tôi không quên gửi lời chúc phúc đến hai người này:
“Do hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt nên chúc hai người, một con chó đực với một con chó cái thiên trường địa cửu!”
Lúc nhìn thấy Triệu Nguyệt im lặng nhìn tôi thì tôi đã ngay lập tức ấn bật ghi âm.
Cô ta giỏi giả đò nhưng lại không thể giữ được bình tĩnh.
Luôn cố gắng khiến tôi rơi vào đường cùng, không thôi là châm ngòi cho sự tức giận của tôi.
Và nó cũng chính là điểm yếu chết người của cô ta.
“Thật không ngờ cô lại diễn xuất giỏi như vậy, Triệu Nguyệt, không hẹn ngày gặp lại!”
Tôi vui vẻ đi xuống lầu, bên tai còn văng vẳng tiếng Lục Hằng rít gào.
Chậc chậc, hai con chó cắn nhau rồi.
Tôi bước xuống lầu một cách chậm rãi.
Nhưng một tiếng “bốp” lớn vang lên.
Trên sân bỏ nháy mắt nở rộ hàng nghìn đóa hoa.
Triệu Nguyệt – cô ta nhảy lầu rồi!
“Còn thất thần làm gì? Mau đi cứu người đi!”