Bạn Cùng Phòng Là “Hoa Sen Trắng”
Chương 4
10.
Dù nhà họ Lâm không làm gì nhưng việc kinh doanh của nhà họ Lục cũng bị ảnh hưởng.
Ông Lục quyết định dạy cho thằng con trai Lục Hằng một bài học nên đã khoá thẻ ngân hàng của anh ta rồi đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Lục.
Tính tình Lục Hằng bướng bỉnh cũng không chịu thỏa hiệp, anh ta cùng Triệu Nguyệt tình chàng ý thiếp, hạnh phúc đến tràn ngập.
Tôi không có hứng thú với hai người này.
Hai người họ bắt đầu tạo tài khoản couple, thuật toán rảnh rỗi quá mà nên đề xuất cho tôi xem suốt.
Những đoạn video ngắn bọn họ quay đều rất thành công.
Từ thư viện, nhà ăn, phòng thí nghiệm, thậm chí là ở trên đường tôi cũng có thể nghe mọi người bàn tán về hai người họ.
“Tớ thực sự hâm mộ chuyện tình cảm giữa Triệu Nguyệt với Lục Hằng quá đi, bọn họ đúng thật là trai tài gái sắc kim đồng ngọc nữ mà!”
“Đúng vậy, một thiếu gia như Lục Hằng chấp nhận rời bỏ Lục gia chỉ vì Triệu Nguyệt. Đây không phải là yêu sao?”
“Là trí nhớ của tôi sai sao? Tại sao tôi lại nhớ Lục Hằng với Lâm Uyển là thanh mai trúc mã từ nhỏ nhỉ?”
Dù tôi thực sự không muốn liên quan gì đến hai người họ, nhưng có một số điều cứ không phải bản thân muốn tránh là có thể tránh được.
Rất nhanh chóng, cư dân mạng đã tiết lộ mâu thuẫn tình cảm giữa tôi, Lục Hằng với Triệu Nguyệt.
Giang cư mận bắt đầu chia phe, một phe thanh mai trúc mã ủng hộ tình yêu thời thơ ấu, muốn tôi đoạt lại Lục Hằng.
Một phe nghiêng về trúc mã, ủng hộ tình yêu vượt thân phận, hy vọng Lục Hằng với Triệu Nguyệt bách niên giai lão, bên nhau đến cuối đời.
Ngoài ra còn có phe nữa, phe này dùng những lời lẽ gay gắt, chỉ trích Triệu Nguyệt là tiểu tam, còn đi công kích cá nhân của cô ta nữa.
Chẳng biết tại vì sao, ngày càng có nhiều người nhục mạ Triệu Nguyệt.
Thậm chí còn có cơn sốt “Triệu Nguyệt” như là đánh giá không phân trắng đen tuỳ tiện bừa bãi những hành vi của Triệu Nguyệt trong từng khung hình.
Triệu Nguyệt chịu không chịu nổi đả kích như thế nên sau khi đăng clip xin lỗi lên, cô ta lập tức tuyên bố sẽ ngừng cập nhật động thái mới.
Lục Hằng biết được, phản ứng đầu tiên chính là đi tới hỏi tội tôi:
“Lâm Uyển, anh biết em nhỏ mọn, nhưng làm ơn, làm ơn tha cho anh đi. Anh đã nói với em rồi, kiếp này anh chỉ yêu Nguyệt Nguyệt. Những gì anh nói về chuyện cưới em trước đây chỉ là lời nói bông đùa của trẻ con thôi, miệng nói nhưng sẽ không làm thành thật!”
Một tiếng “chát” vang lên, tôi tát Lục Hằng một cái:
“Anh mới hai mươi tuổi đầu, não còn phẳng hơn chữ phẳng, bên trong bộ chứa ruồi bọ hay gì? Tôi phục anh luôn rồi, tát anh đến cỡ này mà anh còn không hiểu thái độ của tôi đối với anh ra sao hay sao? Tôi không hứng thú đối với con hoạ mi của anh, muốn đi đâu hót thì đi! Còn cảm giác của tôi với anh, mẹ nó như ăn lẩu thấy nấm kim châm vậy đó, see you không hẹn ngày gặp lại. Chỉ là chó ăn cứt mà còn muốn tôi dựng rào lên để trông chừng, anh nghĩ tôi muốn gặp anh lắm chắc?”
“Nếu anh có thời gian đi làm phiền tôi thì sao không biết đi an ủi Triệu Nguyệt đi? Vạn nhất cô ta lại làm ra chuyện gì đó ngu ngốc thì đừng có tìm tôi mà khóc?”
Anh ta sững người, nét mặt khó có thể tưởng tượng.
“Anh nhìn cái gì hả? Khiến tôi văng nhiều nước bọt như thế, còn muốn bị đánh sao?”
11.
Trở lại ký túc xá, tôi gửi tin nhắn cho chị họ, nhờ chị ấy giúp tôi tra IP của những tài khoản mắng chửi Triệu Nguyệt.
Tuy Lục Hằng não phẳng nhưng tôi cảm thấy anh ta đang nghĩ tôi xem anh ta là ánh trăng sáng, nên giờ tôi mới dùng trăm phương ngàn kế để hãm hại Triệu Nguyệt.
Nhưng những bình luận tiêu cực về Triệu Nguyệt ngày càng gay gắt nhưng lời lẽ lại nhất quán, nhất định là có người đứng sau giật dây.
Sau khi Triệu Nguyệt sống lại, cô ta rất thận trọng cũng không đắc tội với bất cứ ai.
Ngược lại, nó khiến những người trước đây ghét cách cư xử của cô ta cũng trở nên thích cô ta hơn một chút.
Chuyện này không đơn giản.
Đến tối thì tôi nhận được tin nhắn của chị họ.
【Những IP này đều đến từ Sơn Đông. Ngoài mặt, đó là một nhóm thuỷ quân được truyền thông Bạc Thịnh nuôi nhưng thực tế nó lại thuộc về nhưng thực chất chúng thuộc về truyền thông Dịch Sinh.】
Sau khi nghe đến đây, tôi đã đoán được đại khái.
Công ty truyền thông mà Triệu Nguyệt với Lục Hằng hiện đang ký hợp đồng có liên kết với truyền thông Dịch Sinh.
Cách tuyên truyền của bọn họ đa phần là tẩy não.
Mặc dù tôi không hiểu lắm nhưng có một điều chắc chắn không sai: Khi mọi thứ đạt đến mức cực đại thì nó sẽ bắn ngược lại.
Trước mắt Triệu Nguyệt bất luận làm cái gì đều sẽ bị mọi người chỉ trích.
Nhưng một khi có cơ hội minh oan, cô ta sẽ hoàn toàn có thể lật ngược tình thế, lên như diều gặp gió.
Và cơ hội này cũng đã rất nhanh đến.
12.
Cách đây một thời gian, Triệu Nguyệt đã được chú ý.
Dù đã thông báo dừng cập nhật nhưng vẫn có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm cô ta.
Ngay cả khi tôi đang ăn ở căng tin, tôi cũng có thể nghe thấy bọn họ bàn tán về Triệu Nguyệt.
“Cậu có biết không? Tớ đã gặp Triệu Nguyệt rồi đấy, cô ấy bên ngoài trông xinh hơn trong video rất nhiều. Nhưng lúc tớ gặp cô ấy, mắt cô ấy sưng vù như quả hạch vậy đó.”
“Bị anti fan mắng tới khóc hả? Làm người nổi tiếng trên mạng thật không dễ dàng mà.”
“Không, tớ nghe nói mẹ Triệu Nguyệt mắc bệnh ung thư, cô ấy về nhà ấy mà.”
“Uầy, thế sự khó lường.”
“Ai nói còn không phải..”
“Cộp” một tiếng, chiếc đũa trong tay tôi rơi xuống đất.
Phùng Mạn Mạn nhặt lên cho tôi rồi quở trách tôi:
“Cậu bao nhiêu tuổi mà đũa còn cầm không xong nữa thế?”
Tôi mỉm cười không nói năng gì.
Khác với kiếp trước, Triệu Nguyệt từ tầng bốn nhảy xuống.
Không có sự ngăn cản của tôi, cô ta cũng không về thăm bố của mình rồi kết hôn với gã què đó.
Tai hoạ lưu lại ngàn năm.
Ở kiếp trước bố mẹ của Triệu Nguyệt sống rất lâu, cũng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện mắc bệnh ung thư.
Tôi đoán đây là một cái cớ lừa gạt của Triệu Nguyệt.
Tôi vô thức lấy điện thoại ra, choáng váng khi nhìn thấy cái tên trên màn hình.
Cũng đúng, tôi đều đã suy nghĩ cặn kẽ mọi chuyện rồi, Triệu Nguyệt sao lại có thể không biết.
Trừ khi cô ta có kế hoạch khác.
Triệu Nguyệt tái sinh là một đối thủ xảo quyệt.
Tuy nhiên, tôi cũng không hề kém cạnh cô ta.
13.
Thời gian trôi nhanh mới đó đã đến Tết Trung Thu.
Thay vì về nhà ăn tối với bố mẹ, tôi lại đến một con hẻm ở tiểu khu Cường Thịnh
Nơi này nhanh chóng sẽ xảy ra một chuyện lớn.
Con đường nhỏ tối tăm, bóng cây đang lắc lư rào rạt.
Tôi đã tìm kiếm hết tòa nhà này đến tòa nhà khác dựa trên thông tin bản thân thu thập được.
Đang tìm kiếm thì điện thoại reo bỗng chốc reo lên.
Tôi cúp máy, cô ta gọi lại.
Tôi cúp máy, cô ta lại gọi lại.
Tôi không thể chịu đựng được nên đã ấn nhận cuộc gọi.
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu bên kia điện thoại:
“Uyển Uyển, tôi đã sai rồi, cầu xin cậu hãy đến cứu tôi, mẹ tôi đang muốn đem tôi gả một gã què để có tiền cho anh trai tôi cưới vợ! Cầu xin cậu, cầu xin cậu hãy cứu tôi!”
Những lời hệt như kiếp trước làm tôi có chút hoảng hốt.
“Triệu Nguyệt, có chuyện thì gọi cảnh sát đi.”
Kiếp trước tôi đã lựa chọn cứu cô ta nhưng cuối cùng lại nhận được kết cục còn tệ hơn cả cái chết.
Lần này dù cô ta sống hay chết, tôi cũng cầu cho cô ta chết nhanh chút.
Tôi cúp máy tập trung tìm kiếm người nọ.
Trong đêm tĩnh mịch, một giọng uy hiếp có chút khàn khàn vang lên:
“Không được nhúc nhích! Đưa bóp tiền đây!”
Tôi chạy thật nhanh về hướng đó.
Nhanh hơn, cần nhanh hơn nữa!
Khi tôi đến, bốn tên côn đồ đang dùng dao đe dọa một ông già có mái tóc hoa râm.
Dưới ánh trăng, sắc dao lạnh lẽo chiếu nhẹ.
Ông cụ lúc này vẫn còn đang nói những lời dạy dỗ thấm thía đám nhóc vị thành niên này.
Trong suy nghĩ của ông, bọn chúng chỉ là một đám trẻ chưa hiểu chuyện chưa được dạy dỗ kỹ càng mà thôi.
Nhưng ở một mức độ nào đó, trẻ em là lại là sự tồn tại tàn nhẫn cũng như nguy hiểm nhất trên thế giới này.
“Một ông cụ thì có bao nhiêu tiền đâu chứ? Các người tốn thời gian với ông ấy làm gì chứ? Chiếc túi này của tôi là mẫu mới nhất của nhà D, có thể bán được hơn ba vạn tệ, nếu các người muốn cướp thì cướp của tôi này, đảm bảo có liền có tiền!”
Tôi vừa nói vừa ném túi xách của mình lên cái cây bên cạnh.
Những tên côn đồ này cũng chỉ cướp vì tiền mà thôi.
Nên thấy tôi làm thế cũng phớt lờ luôn ông cụ, lập tức chạy đi lấy chiếc túi xuống.
Tôi nhân cơ hội đưa ông cụ đến trạm bảo vệ gần đó.
“Ông ở lại đây, nhớ đừng ra ngoài.”
“Nhanh lên! Tìm con khốn đó đi! Một cái túi mà đã đáng giá thế rồi, đem nó đi quay clip chẳng phải còn kiếm được nhiều hơn hay sao?”
Dù là bọn chúng đã lấy được túi nhưng bọn chúng nhất quyết cũng không muốn bỏ qua tôi.
Bọn chúng tản ra khắp nơi để tìm kiếm tôi nhưng cũng nhờ thế mà đã tạo ra lợi thế cho tôi.
Tôi tìm rồi hạ gục từng tên một.
Cảm ơn mẹ tôi đã có tầm nhìn xa trông rộng, từ nhỏ đã cho tôi luyện Muay Thái để tự bảo vệ mình.
Nên tôi mới có thể giúp Triệu Nguyệt thoát khỏi phiền toái, cũng có thể tự cứu chính mình.
Lúc cảnh sát đến, máu vương vãi khắp nơi.
Có đôi chút là của tôi, nhưng nhiều hơn là của đám côn đồ đó.
May mắn thay, đều chỉ là vết thương ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng.
Thấy ông cụ đó vẫn đó an toàn, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Giây tiếp theo mọi thứ tối sầm lại, tôi ngất đi.