Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây
Chương 19: C19: Gặp lại
Trung tâm thành phố Vân Thành là nơi sầm uất nhất thành phố, vậy nên cũng là khu vực thất thủ nặng nhất. Trừ điều đó ra, bởi vì vị trí địa lý cực tốt của nơi này, bất kể là đi từ khu vực nào thì cũng cách trung tâm thành phố gần nhất.
Tân Đàm và Úc Gia Trí vừa đi vừa nghỉ, mãi đến khi trời càng thêm lạnh, bọn họ vẫn chưa đến được trung tâm thành phố. Điều này khiến Úc Gia Trí nôn nóng không thôi, bởi vì dạo này tìm đồ ăn quá khó, hơn nữa Tân Đàm càng ngày càng không muốn để ý tới anh ta.
Tối hôm đó bọn họ tùy tiện tìm một căn phòng để nghỉ ngơi. Úc Gia Trí đang chải vuốt cái đầu ổ gà rối bù của anh ta, nhìn chằm chằm vào Tân Đàm đang đội mũ lom lom nhìn tờ giấy kia ngẩn người, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói chuyện.
"Cô có cảm thấy dạo này cô đối xử với tôi lạnh nhạt hơn nhiều không?"
Lỗ tai Tân Đàm chậm rãi tiếp thu được giọng nói của Úc Gia Trí. Ánh mắt cô không hề nhúc nhích, nhưng cũng không nhịn được chửi thầm trong lòng, cô có từng đối xử nhiệt tình với Úc Gia Trí bao giờ đâu.
Nếu như là mới lạc nhau mấy ngày mà Tân Đàm đã gặp lại Úc Gia Trí, vậy thì có lẽ cô sẽ thật sự đối xử với anh ra "nhiệt tình" một chút, dù sao quãng thời gian đó cô còn bỡ ngỡ, là lúc sợ cô đơn nhất. Nhưng bây giờ... bây giờ Tân Đàm không cần nữa.
Úc Gia Trí giơ tay cướp lấy tờ giấy A4 trong tay Tân Đàm, Tân Đàm nhanh nhẹn tránh thoát, chọc Úc Gia Trí tiếp tục làm ầm ĩ: "Bây giờ tốc độ phản ứng của cô không tồi nha."
"Tôi chỉ không thích anh cướp đồ của tôi thôi." Một lát sau, Tân Đàm chậm rãi nói.
Úc Gia Trí dứt khoát ngồi xuống cạnh Tân Đàm sau đó nói: "Cô có cảm thấy gần đây cô ủ rũ như đưa đám không?"
"Chúng ta vốn là zombie." Tân Đàm chậm rãi dịch sang bên cạnh rồi trả lời.
"Không không không, bây giờ cô không giống trước kia." Úc Gia Trí nhớ lại khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi mà họ đi cùng nhau, nói: "Trước kia ngày ngày cô đều phải dùng rất nhiều nước để tẩy rửa bản thân, cô nhìn cô bây giờ đi, móng vuốt bẩn như vậy, tóc giấu trong mũ không chịu lộ ra, còn nữa..."
Lần đầu tiên Tân Đàm lên tiếng ngắt lời Úc Gia Trí, giọng cô nhẹ nhàng chậm chạp: "Không cần thiết, bởi vì chúng ta là zombie, là cái xác không hồn."
"Nếu như cô thật sự cảm thấy bản thân không khác gì với những đồng loại khác của chúng ta, thế tại sao cô không nước chảy bèo trôi mà lại đi một quãng đường xa như vậy?"
Tân Đàm không nghĩ tới Úc Gia Trí lại đột nhiên nhanh mồm dẻo miệng, nháy mắt á khẩu không nói nên lời.
Úc Gia Trí thấy vất vả lắm Tân Đàm mới bắt đầu nói chuyện với mình thì cực kỳ vui vẻ. Anh ta phát huy thuộc tính nói nhiều, tiếp tục líu lo không ngừng bên tai Tân Đàm: "Vả lại nếu như cô giống với những đồng loại của chúng ta, tại sao cô còn muốn tìm thấy Kỳ Xán như vậy? Anh ta là người mà, theo lý thuyết anh ta hẳn là... đồ ăn."
Tân Đàm mím môi, theo thời gian trôi đi, trong đôi mắt đỏ như hồng ngọc của cô dần hiện lên tia sáng: "Anh ấy là mục tiêu của tôi, khiến tôi khác biệt giữa những zombie chẳng có mục đích gì."
"Đúng không? Hơn nữa! Còn có một điểm quan trọng nhất!" Úc Gia Trí kéo dài giọng, còn cố ý không nói tiếp để thừa nước đục thả câu.
Tân Đàm cảm thấy hai điểm trước Úc Gia Trí nói rất có đạo lý, cho nên hiếm khi cô tò mò tiếp theo Úc Gia Trí sẽ dùng đạo lý lớn gì để cổ vũ cô, nhưng Úc Gia Trí không nói. Cô hết cách, chỉ có thể hỏi: "Còn gì nữa?"
Đuôi của Úc Gia Trí lập tức vểnh lên tận trời, anh ta ho khan một tiếng, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: "Chính là chúng ta đã đói bụng hai ngày rồi! Hai ngày! Suốt hai ngày đấy! Nếu như chúng ta không khác đồng loại thì chúng ta đã sớm vồ lấy người chúng ta gặp được rồi nhét đầy dạ dày rồi! Sẽ ăn đói mặc rách giống như bây giờ không hả em gái?"
Tân Đàm: "..."
Cho dù thế nào, lời Úc Gia Trí nói khiến Tân Đàm hơi cạn lời, nhưng cô càng cảm thấy buồn cười hơn.
Đôi mắt đỏ xinh đẹp của Tân Đàm khẽ cong, trong mắt hiếm thấy có ý cười, cô trả lời: "Anh nói bậy, ở đây ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy."
Dù có gặp được, hai người bọn họ cũng không giành lại những zombie khác. Dạo này người tìm kiếm vật tư trên đường càng ngày càng ít, zombie đã đói đỏ cả mắt, nếu như trông thấy có người thì sẽ càng trở nên điên cuồng.
Úc Gia Trí thở dài một tiếng rồi mệt mỏi ngã xuống đất, chìm vào giấc ngủ trong tiếng bụng réo.
Đúng lúc này, đèn chân không trên đỉnh đầu nhấp nháy hai lần, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Tân Đàm cẩn thận cất tờ giấy trong tay vào cái ba lô Úc Gia Trí vẫn luôn đeo, bên trong... Nói ra Úc Gia Trí cũng muốn mắng Tân Đàm, bên trong là một chồng giấy A4 rất dày.
Mỗi ngày lúc Úc Gia Trí đói bụng đeo ba lô trên lưng đều không nhịn được chửi thầm hai tên này giống như bị bệnh, một người dán một người xé, cuối cùng biến thành gánh nặng sinh hoạt của một con zombie là anh ta. Ài.
Tân Đàm chậm rãi nằm xuống, đầu gối lên trên chiếc ba lô không tính là mềm mại lại khiến cô rất yên tâm, cũng ngủ say.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Mùa đông đã sớm tiến đến, thời tiết càng ngày càng lạnh, mặc dù Úc Gia Trí là zombie nhưng cũng không chịu nổi, vẫn luôn run bần bật, ngược lại Tân Đàm vẫn bình thản ung dung.
Úc Gia Trí không ngừng hâm mộ nói: "Cô không lạnh à? Cho tôi cọ tý hơi ấm!"
Úc Gia Trí ỷ vào việc đa số thời điểm tốc độ phản ứng của Tân Đàm đều rất chậm, trực tiếp áp lại gần Tân Đàm, sau đó bị hơi lạnh tỏa ra từ trên người Tân Đàm đông lạnh đến choáng váng.
Tay chân Tân Đàm đã cóng đến cứng đờ, thậm chí đã sắp ảnh hưởng đến hành động đi lại bình thường của cô, cô giống hệt như một tảng băng. Đối mặt với sự khó hiểu của Úc Gia Trí, Tân Đàm bình tĩnh nói: "Không phải tôi đã nói là không cảm nhận được rồi à?"
Cô không cảm nhận được, nhưng cơ thể sẽ làm ra phản ứng trung thực.
Úc Gia Trí lau khóe mắt, nói: "Chắc là cô sắp chết rồi."
Tân Đàm: "..."
Cô không trả lời.
Chớp mắt một cái lại trôi qua vài ngày, sau khi bọn họ lạc đường vô số lần, cuối cùng cũng đi tới trung tâm thành phố đông đúc nhất. Úc Gia Trí nhìn thấy rất nhiều đồng loại, các đồng loại ai ai cũng tinh thần phấn chấn, vừa nhìn là biết được ăn ngon ngủ ngon. Anh ta hưng phấn đi tìm siêu thị hoặc là cửa hàng tiện lợi để kiếm ăn, nhưng căn bản không tìm thấy, sớm đã bị dọn sạch.
Tân Đàm nhìn Úc Gia Trí nằm soài trên mặt đất đói đến không muốn nhúc nhích, chậm rãi nói: "Nơi này đồng loại nhiều, nghĩa là có nhiều người, nhiều người thì đồ ăn sẽ ít, anh không nghĩ tới à?"
Úc Gia Trí: "..."
Tính sai.
Tân Đàm cũng không tính nằm ở đây với Úc Gia Trí, bởi vì cô không thích dừng lại ở một nơi trong thời gian dài, cô càng muốn đi khắp nơi nhìn xem, có lẽ có thể tìm thấy Kỳ Xán ở đây.
Cô vẫn luôn không biết cô tìm Kỳ Xán để làm gì, có lẽ chỉ là muốn nhìn anh một cái, có lẽ chỉ muốn coi Kỳ Xán như mục tiêu, như hi vọng của mình.
Úc Gia Trí nhìn Tân Đàm rời đi, anh ta sợ Tân Đàm độc chiếm đồ ăn, thế là chịu đựng cơn đói bò từ dưới đất dậy đuổi theo cô.
Bọn họ xuyên qua giữa bầy zombie, chẳng mấy chốc, một quảng trường khổng lồ đập vào mắt họ. Giữa quảng trường có một suối phun nước rất đẹp, nhưng chẳng còn nước, trơ trọi. Lại đi vào trong, có một công trình kiến trúc to lớn, trên đó viết sáu chữ, có lẽ là tên của nơi này.
Tân Đàm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào sáu chữ kia, đọc từng chữ một: "Trung, tâm, thương, mại, Hưng, Long."
"Cô nhận ra à?"
"Tôi nhớ rõ."
Úc Gia Trí chậc chậc thở dài: "Không ngờ cô có thể nhớ được thứ khác ngoài tên thê thảm kia."
Tân Đàm không để ý tới Úc Gia Trí, cô chậm rãi bước vào trong trung tâm thương mại Hưng Long. Nơi này là trung tâm thương mại to nhất Vân Thành, bên trong có đủ loại cửa hàng, là lựa chọn hàng đầu để hẹn hò của người trẻ tuổi.
Mà bây giờ, trong trung tâm thương mại sầm uất này chỉ còn một mảnh hỗn độn, thậm chí có không ít xác chết thối rữa, không đầy đủ, không còn vẻ phồn hoa như trước.
Tân Đàm khẽ tự nhủ: "Trước kia nơi này không phải thế này."
"Vậy thì là như nào? Sao cô nhớ rõ được vậy?" Úc Gia Trí làm bộ nói chuyện với Tân Đàm đang chìm đắm trong thế giới của bản thân.
Tân Đàm nghe vậy thì nghĩ, trước kia nơi này như thế nào? Tại sao cô lại nhớ rõ được?
... Là vì Kỳ Xán, cô mới nhớ rõ nơi này.
Bởi vì lần đầu tiên họ gặp nhau, chính là ở nơi này.
Tân Đàm chậm rãi đi lên lầu, những ký ức hoạt bát kia khắc vào trong đầu cô vô cùng rõ ràng.
Đó là trước khi khai giảng lớp 10, anh kế của cô thấy cô vẫn luôn ở nhà không ra ngoài, sợ cô nghẹn chết, mạnh mẽ kéo cô ra ngoài chơi, nơi họ đến đúng là trung tâm thương mại Hưng Long.
Tất cả mọi chuyện hôm đó, bao gồm chi tiết, cô đều nhớ rõ mồn một.
Anh kế vốn định dẫn cô đi xem phim, nhưng bất ngờ bị bạn học gọi tới khu trò game trên lầu năm chơi, để cô ở lại lầu sáu xem phim một mình.
Khi đó trong tay Tân Đàm cầm hai tấm vé xem phim, sau khi dõi mắt nhìn anh kế rời đi, cô mới phát hiện bộ phim hôm nay họ mua là phim kinh dị. Cô không dám xem một mình, cũng không thích bóng tối trước khi mở màn trong rạp chiếu phim, nên định lên lầu năm nói với anh kế một tiếng rồi về nhà trước.
Nhưng Tân Đàm không ngờ hoàn cảnh trên lầu năm lại ầm ĩ như vậy. Các thiếu niên thiếu nữ tràn đầy sức sống chơi đùa nô nức ở đây, ánh đèn đủ loại màu sắc chiếu lên người họ, tràn đấy sức sống bồng bột phấn chấn.
Tân Đàm cho rằng mình không hợp với nơi này. Nhưng không nói lời nào đã rời đi không phải là hành vi tốt, Tân Đàm hít sâu một hơi rồi vẫn đi vào.
Bước vào mới phát hiện, quào, bên trong náo nhiệt hơn bên ngoài nhiều. Ông anh kế thường đeo kính gọng vàng của cô và một đám thiếu niên đang kéo bè kéo cánh đánh nhau với một nhóm thiếu niên khác, cũng không biết là xảy ra tranh chấp vì chuyện gì.
Tân Đàm nhìn bọn họ đánh nhau, sau đó lấy điện thoại di động ra, không chút do dự báo cảnh sát. Trong lúc chờ cảnh sát, cô lại nhìn về phía đám đông hỗn loạn kia, lo lắng anh kế mình bị thương. Nhưng vào lúc cô nhìn sang anh kế, cô thình lình nhìn thấy một thiếu niên khác, giống như người dẫn đầu trong nhóm thiếu niên còn lại.
Vào khoảnh khắc ánh mắt cô rơi xuống trên người thiếu niên kia, vô tình chạm phải ánh mắt của người đó. Cô bất ngờ không kịp chuẩn bị, hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngây thơ. Sau đó cô thấy thiếu niên kia ngẩn ra tại chỗ, ăn ngay một đấm của anh kế cô.
Lúc này đám đông lại trở nên hỗn loạn, bọn họ quá đông quá ầm ĩ, lại thêm không biết ai hô một câu "cảnh sát đến rồi", tất cả mọi người vội vàng xông ra ngoài.
Vào lúc Tân Đàm bị người va một phát, suýt nữa ngã xuống đất, một đôi tay đỡ lấy cô. Cô nhìn qua, đập vào mắt là thiếu niên bị anh kế cô đánh. Vừa rồi rõ ràng anh còn nằm dưới nắm đấm của anh kế cô, vậy mà chẳng mấy chốc đã chạy tới bên cạnh cô, tốc độ còn nhanh hơn cả Cừu Vui Vẻ.
Thiếu niên cũng sợ cảnh sát đến, nắm lấy tay cô che chở cô xông ra ngoài. Thiếu niên thông minh không chạy xuống dưới lầu nơi dòng người đông đúc mà kéo cô chạy lên lầu.
Mãi đến tận lầu sáu, thiếu niên mới dừng chân, tự giới thiệu với cô: "Tôi tên Kỳ Xán."
Tân Đàm là đứa trẻ ngoan, cô sẽ không làm bạn với loại con trai bị chú cảnh sát bắt lại vì lí do đánh nhau, cho nên cô từ chối nói cho Kỳ Xán biết tên của mình, chỉ im lặng nhìn Kỳ Xán.
Kỳ Xán cũng không xấu hổ, cũng không tức giận, chỉ cười hì hì với cô rồi giới thiệu lại lần nữa.
Tân Đàm quay người đi xuống dưới lầu, nhưng thiếu niên cố chấp chặn trước mặt cô, không cho cô đi. Tân Đàm hết cách, chỉ có thể nói: "Tân Đàm."
Thiếu niên mừng tít mắt, sau đó nhìn thấy hai tấm vé xem phim cô nắm trong tay, lại nghĩ anh vừa nhìn thấy cô trong khu trò chơi, bèn nói: "Có phải không có ai xem phim với cậu không? Tân Đàm, tôi đi xem phim với cậu nhé!"
Tân Đàm kinh ngạc nhìn anh, cô nghĩ da mặt người này dày thật đấy, đánh anh kế cô, lại còn muốn hưởng ké vé xem phim của anh kế cô!
Kỳ Xán thấy Tân Đàm không nói chuyện thì nói tiếp: "Cậu không nói câu nào thì coi như đồng ý rồi nhé, tôi mua bắp rang cho cậu, cậu thích vị sô cô la hay bơ?"
"..."
"Thế tôi mua cả nhé. Tân Đàm, cậu thích uống trà sữa hay coca cola?"
"..."
"Ài, con gái các cậu chắc chắn là thích trà sữa rồi, thế thì tôi uống trà sữa với cậu."
"..."
"Cậu nhất định phải chờ tôi đó! Tôi về ngay thôi!"
Thiếu niên thật sự sợ cô chờ lâu, cũng sợ bỏ lỡ phần mở màn của bộ phim nên chạy nhanh như một làn khói. Tân Đàm sợ anh luôn, vừa thấy anh đi cô cũng lập tức chạy.
Về sau hai người thân nhau, Tân Đàm mới biết Kỳ Xán cầm bắp rang và trà sữa về, không nhìn thấy cô nên đã đứng tại chỗ chờ cô rất lâu, vẫn luôn chờ tới lúc chú cảnh sát lên lầu bắt anh lại, anh mới bất đắc dĩ rời đi.
...
Những điều ngây thơ tốt đẹp thời trẻ trâu trong quá khứ hiện lên trước mắt Tân Đàm, khiến khóe môi cô không tự giác nhếch lên, làm Úc Gia Trí không nhịn được kinh ngạc kêu grào grào.
Tân Đàm đắm chìm trong thế giới của bản thân. Cô nhìn khu xem phim đã biến thành một mảnh bừa bộn trước mắt, giống như nhìn thấy Kỳ Xán đang đứng ở đó, yên lặng và cố chấp chờ đợi cô, muốn cùng xem bộ phim kia với cô.
Nhưng vì Tân Đàm nhát gan, ngay cả sau khi họ ở bên nhau cũng chưa từng đi xem bộ phim đó. Bây giờ nghĩ lại cô lại cảm thấy tiếc nuối.
Ngay lúc Tân Đàm đang tiếc nuối, người đứng đằng trước đang quay lưng về phía cô nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Úc Gia Trí, xoay người vội vàng chạy về phía cô.
Tân Đàm sửng sốt nghĩ, không phải ảo giác ư?
Nếu như người đang chạy về phía cô không phải là ảo giác, mà là Kỳ Xán thật, bây giờ cô nên nói gì với anh đây?
Tân Đàm ngơ ngác giơ tay lên, trong tay cô đang nắm chặt một tờ thông báo nhăn dúm dó, giơ ra trước mặt Kỳ Xán. Cô im lặng nói... người mất của mà tôi chờ đợi, tôi tìm được anh rồi.
Trái tim Kỳ Xán điên cuồng nhảy lên, anh mặc kệ tất cả, ôm chặt lấy Tân Đàm. Tân Đàm bất ngờ cảm nhận được có nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ cô.
Cô mờ mịt nháy mắt, trong khoảng thời gian ngắn không thể phản ứng kịp.
Giọng Kỳ Xán khó nén nghẹn ngào, nhưng lại rõ ràng và vững vàng vang lên bên tai cô: "Đàm Đàm, cuối cùng mình cũng chờ được cậu rồi."
Năm mười sáu tuổi, mình không thể chờ được cậu ở chỗ này, năm hai mươi mốt tuổi này, cuối cùng mình cũng chờ được cậu ở nơi bắt đầu.