Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây
Chương 28: C28: Tình yêu mọc lên từ phương đông lặn ở phía tây
Thời gian mấy ngày nhanh chóng trôi qua, thi thoảng Tân Đàm chán ở trên sân thượng, cũng sẽ cùng ra ngoài với Kỳ Xán để tìm vật tư, để lại Úc Gia Trí trông nhà. Kỳ Xán cũng không hạn chế hành động của cô, nhưng mỗi lần cô ra ngoài Kỳ Xán đều sẽ rất căng thẳng, sợ lạc mất cô.
Tân Đàm dở khóc dở cười vì chuyện này. Cô hiểu, hẳn là lúc tận thế mới bắt đầu cô và anh thất lạc đã để lại ám ảnh tâm lý cho bạn trai cô. Nhưng Kỳ Xán cứ ở bên cô mãi như vậy cũng không phải là cách, vì cô còn phải dành thời gian đi tìm Lương Thiên.
Đã qua một quãng thời gian khá dài, Tân Đàm không xác định Lương Thiên còn ở trong tòa nhà văn phòng họ gặp nhau không, nhưng cô nhất định phải đi một chuyến.
Bởi vì gần đây cô mơ hồ cảm thấy cơ thể khó chịu. Cô sợ tình huống như hai lần trước sẽ lại xảy ra cho nên rất sốt ruột.
Tân Đàm không biết là trên thực tế Kỳ Xán vẫn luôn muốn đến tòa nhà văn phòng kia tìm Lương Thiên, nhưng cũng vì cô nên vẫn chưa biến thành hành động.
Đêm nay.
Kỳ Xán nói với cô là số than củi tìm được trong khoảng thời gian trước đã dùng hết, vậy nên ngày mai anh phải đi xa, nhưng chắc chắn sẽ quay về trước khi đêm đến.
"... Nếu không trở về kịp cũng đừng vội, mình rất quen thuộc bên này, cho nên mình sẽ không xảy ra chuyện. Cậu cũng đừng ra ngoài tìm mình như đêm hôm đó nhé."
Tân Đàm ngẫm nghĩ, hỏi: "Xa lắm à?"
"Đúng thế." Kỳ Xán tiếc nuối thở dài: "Nếu dùng phương tiện giao thông thì cũng gần, nhưng khu này quá nhiều zombie, căn bản không thể lái xe."
"A Xán." Tân Đàm bỗng mở miệng, nghiêm túc nói với Kỳ Xán: "Cậu đừng vì mình mà có lỗi lo về sau."
"Cậu không phải nỗi lo về sau." Kỳ Xán lập tức cãi lại: "Cậu là tất cả lý do mình ở lại khu thất thủ."
"Nhưng mình cảm thấy cậu rất sợ mình lại đi lạc." Tân Đàm khẽ nói: "Mình sẽ không đi lạc đâu, mình sẽ luôn ở đây. A Xán, cậu đừng sợ."
Kỳ Xán vẫn luôn biết Tân Đàm là một đứa nhỏ ngoan không nói dối, nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Tân Đàm nói với anh như thế, Kỳ Xán yên tâm hơn nhiều.
Tân Đàm lại tiếp tục nói: "Hình như cậu vẫn luôn không yên tâm về mình, còn coi mình như một cô nhóc mười sáu tuổi, trên thực tế mình là Tân Đàm có thể sống tự lập trong mạt thế. Cậu tin mình đi, được không? Mình có thể tự lo cho bản thân, mình không muốn trở thành gánh nặng của cậu. Nếu như có thể, thậm chí mình còn có thể làm một số việc vì cậu."
"Sao cậu lại quay lại chuyện này rồi, cậu không phải gánh nặng!" Kỳ Xán cố chấp nói.
Tân Đàm cười cười, vùi trong lòng anh nói: "Thế cậu nhớ kỹ nhé, là cậu nói mình không phải gánh nặng đấy, mình có thể một mình đảm đương một phía. A Xán, ngủ ngon."
Giờ phút này, hình như Kỳ Xán đã ý thức được điều gì. Anh khẽ nói: "Ngủ ngon."
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Buổi sáng hôm nay rất lạnh, hơi thở vừa bay ra khỏi mồm tiếp xúc với không khí lạnh đã bị đông thành sương trắng. Tân Đàm nằm trong chăn vẫn cảm thấy cơ thể cứng ngắc, đủ thấy được thời tiết hôm nay ác liệt tới mức nào.
Vì có thể trở về sớm một chút, trước khi Tân Đàm tỉnh Kỳ Xán đã rời đi. Tân Đàm chậm rãi ra khỏi ổ chăn đã không còn chút nhiệt độ nào, cô buồn rầu nghĩ, nếu như Kỳ Xán còn ở thì trong chăn đã ấm rồi.
Bởi vì hôm qua biết phải gần đến đêm Kỳ Xán mới quay về, cho nên hôm nay Tân Đàm định đến tòa nhà văn phòng nhìn xem Lương Thiên có còn ở đó không.
Nghĩ vậy, Tân Đàm đi tới trước tủ quần áo, tùy tiện cầm một cái áo hoodie rất dày. Lúc lấy quần áo, cô không cẩn thận chạm phải một cái hộp nhỏ mộc mạc dưới tủ quần áo, hộp rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục..
Tân Đàm hơi tò mò trong đó đựng gì, cô ngồi xổm xuống mở hộp ra, bên trong là một cái khóa tình yêu nho nhỏ.
Nếu như cô không nhớ nhầm thì đây là cái mà Kỳ Xán dẫn cô đi tham gia náo nhiệt, treo lên cầu Khóa vào năm thứ nhất đại học. Ban đầu có hai cái, hẳn là sau khi cầu Khóa bị phá Kỳ Xán chỉ tìm được một cái trong đống đổ nát.
Rìa cái khóa này có vết cháy xém, chữ cũng đã mơ hồ không rõ, nhưng Tân Đàm chăm chú nhìn một lúc thì vẫn nhận ra bên trên biết gì.
Mặt trước là tên Kỳ Xán, mặt sau là một trái tim màu đỏ bị bắn trúng. Cái khóa còn lại bị mất ở cầu Khóa của cô, mặt sau là một Cupid mập mạp.
Nhưng vì từng bị ảnh hưởng từ vụ nổ, trái tim hồng đã sắp bị nổ nát.
Tân Đàm vừa định trả về, lại nghĩ tới cái khóa của cô hẳn là không tìm lại được nữa. Cô giơ tay lên, nhìn những móng vuốt vô cùng sắc bén của mình, khẽ vuốt đầu ngón tay.
Tân Đàm dùng móng của mình nghiêm túc khắc tên cô bên cạnh tên Kỳ Xán, Tân Đàm.
Mặt sau thì khắc hình gì nhỉ?
Tân Đàm nghĩ nửa ngày, vẫn không nghĩ ra được. Cô nhét cái khóa nhỏ này vào trong túi áo, đợi nghĩ ra lại khắc.
Trước khi rời đi Tân Đàm định nói với Úc Gia Trí một tiếng, nếu như Kỳ Xán trở về sớm thì giúp cô nhắn Kỳ Xán đừng lo lắng, nhưng giờ vẫn còn sớm, Úc Gia Trí chưa chịu dậy.
Cô hết cách, cầm giấy bút viết tờ giấy đặt cạnh cửa sân thượng để Kỳ Xán vừa về là có thể nhìn thấy sau đó xuất phát.
...
Tân Đàm lần theo trí nhớ lần trước đi về phía tòa nhà văn phòng, cũng may hiện tại trí nhớ của cô cũng coi như không tệ, nhưng lại không tìm thấy Lương Thiên trong văn phòng.
Tân Đàm chỉ có thể tìm từng tầng một, cuối cùng nghe thấy tiếng vang trên lầu bảy. Cô lần theo âm thanh đi từ hành lang mờ tối lên lầu bảy, lúc đi qua cầu thang thoát hiểm thì bị vấp một cái.
Cô cúi đầu xuống, đối mặt với một đôi mắt trợn trừng chết không nhắm mắt.
Điều này không thể gây ra bất cứ dao động gì trong lòng Tân Đàm, dường như sau khi trở thành zombie thì có những cảm xúc đã bỏ cô mà đi.
Tân Đàm đẩy cửa lối đi thoát hiểm ra. Cầu thang hỗn loạn hơn hành lang nhiều, những cái xác nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, không phải người thì là zombie, nhìn mức độ thối rữa thì chắc đã chết được một thời gian dài.
Cảnh tượng này và những gì cô nhìn thấy trong nhà tù Bắc Sơn hồi đó chẳng khác nhau là mấy.
Đúng lúc này, trong một góc trên lầu bảy truyền đến một tiếng thét bực bội của một người phụ nữ. Tân Đàm đi qua, đập vào mắt là một người phụ nữ mặc áo khoác mỏng màu đen đang đập một bộ máy móc, cô ta vừa nện vừa hét lên, càng giống đang trút giận.
Tân Đàm đứng ở cửa, cách cửa kính đợi cô ta hét xong, cô mới nhẹ nhàng gõ cửa, đánh thức Lương Thiên đang chìm trong thế giới của chính mình.
Lương Thiên đánh giá cô gái đang đứng ở cửa một lúc.
Cô mặc áo hoodie màu xanh đen rất dày, phần mũ to rộng trùm lên đầu, chỉ có mấy sợi tóc đen nhánh lộ ra từ phần cổ. Cái mũ rộng che đậy trán cô, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ xinh đẹp, nổi bật và đối lập rõ ràng với gương mặt trắng nõn như tuyết.
Một cô gái rất đẹp, trông cũng không lớn, khiến Lương Thiên cảm thấy ốm yếu. Tuyệt đối không phải là một con chuột bạch đủ tiêu chuẩn.
Cô ta nhướn mày, lạnh giọng nói với Tân Đàm: "Đây là địa bàn của tôi, cút ra ngoài!"
Tân Đàm chậm chạp phát hiện, hẳn là Lương Thiên không nhận ra cô. Cô vừa định nói chuyện, nháy mắt Lương Thiên đã đi đến trước mặt cô.
Lương Thiên để một tay sau lưng, ánh mắt lạnh như băng đánh giá cô đầy soi mói, sau đó nói: "Nhưng tới rồi thì cũng đừng đi, hiện tại cũng không phải là lúc để bắt bẻ."
Cánh tay đang để sau lưng của Lương Thiên đánh về phía cổ cô nhanh như chớp. Tân Đàm hơi cạn lời, hình như người phụ nữ này chỉ có một chiêu như vậy.
Hiện tại tốc độ phản ứng của Tân Đàm cũng không coi là quá nhanh, thấy ống tiêm của Lương Thiên đã đến trước mặt, cô chỉ có thể phòng thủ theo bản năng, trở tay cào Lương Thiên một phát.
"Zombie?" Lương Thiên bị cào trúng mu bàn tay, cô ta không để trong lòng mà nắm lấy bàn tay Tân Đàm chưa kịp buông xuống, kinh ngạc không thôi.
Tân Đàm im lặng nhìn Lương Thiên, cô duỗi ra một tay khác tháo mũ xuống, Lương Thiên nhìn thấy thịt thối còn chưa rút hết trên trán cô.
Tân Đàm từ chối việc Lương Thiên lại gọi cô là số 17, cô có tên của mình. Cô nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói bình tĩnh mềm mại: "Tôi là Tân Đàm."
Lương Thiên nhìn chằm chằm vào cô rất lâu, trong miệng chợt phát ra một tiếng cười, vẻ mặt lạnh lẽo dịu lại: "Số 17! Cuối cùng tôi cũng chờ được cô!"
Không phải là Lương Thiên chưa từng thử đi tìm Tân Đàm, nhưng cô ta kiếm chuột bạch đã đủ mệt rồi, hơn nữa xung quanh lại rộng lớn như vậy, tìm Tân Đàm rất khó khăn. Nếu không phải là vì cô ta muốn chờ Tân Đàm tới thì cô ta đã sớm rời khỏi đây rồi.
"Tân Đàm." Cô từ chối danh hiệu số 17, nhắc lại tên của mình lần nữa.
Người phụ nữ trước mặt Tân Đàm nhíu mày, báo tên của mình: "Lương Thiên."
Tân Đàm gật đầu, sau đó chậm rãi nói: "Lúc đó cô bảo tôi tới tìm cô để làm kiểm tra, tôi tới rồi. Chúng ta bắt đầu đi."
"Không làm được." Nhắc tới chuyện này Lương Thiên lại tức giận: "Cái máy phát điện cuối cùng đã ngừng hoạt động rồi. Hiện tại những thứ tôi vất vả lắm mới kiếm được này đều đã biến thành một đống sắt vụn. Tôi mới làm thí nghiệm được hai phần ba! Kết quả!"
Cũng chẳng trách Lương Thiên sẽ nổi giận như vậy, dù sao trong tình huống hiện tại cô ta cũng không thể sao lưu số liệu trước, tiếp tục thí nghiệm đúng là không dễ dàng.
Tân Đàm nghe vậy thì nói: "Thế tôi đi."
Sao Lương Thiên có thể cho Tân Đàm đi được? Cô ta trở tay nắm chặt cổ tay Tân Đàm, lại thấy Tân Đàm muốn giơ móng vuốt.
"Tâm sự." Lương Thiên chậm rãi buông tay ra, đi đến phòng nghỉ được ngăn cách bởi một lớp cửa kính, ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, vẫy tay với Tân Đàm.
Tân Đàm nhìn sắc trời, thật ra cô mới ra ngoài không lâu, tìm Lương Thiên tâm sự hỏi cô ta về tình huống hiện tại rốt cuộc là thế nào cũng được.
Tân Đàm đi tới ngồi xuống đối diện Lương Thiên. Lương Thiên ngại Tân Đàm cách cô ta quá xa, bèn nhích người ngồi xuống cạnh Tân Đàm.
Lương Thiên lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển sổ ghi chép rất dày, đầu ngón tay ấn xuống mép trang giấy, mỗi một trang giấy viết đầy chữ nhanh chóng lướt qua đầu ngón tay cô ta, hình như cô ta đang tìm gì đó.
Lúc này Tân Đàm hỏi cô ta: "Tại sao cô không biến thành zombie? Cô sẽ không bị lây nhiễm à?"
"Ừ. Lúc mới bắt đầu thí nghiệm không có chuột bạch, tôi thí nghiệm trên người mình luôn." Lương Thiên rũ mi, trong mắt hiện lên vẻ u ám: "Thí nghiệm nhiều lần, tôi đã hình thành kháng thể."
Tân Đàm nhớ tới cánh tay đầy lỗ kim của Lương Thiên, cô bình tĩnh đáp: "Kháng thể trong cơ thể cô có rút ra được không?"
"Đương nhiên là được." Ngón tay đang men theo trang sổ của Lương Thiên dừng lại, ánh mắt cô ta rơi xuống tay mình, nói: "Có thể rút ra, nhưng tôi còn chưa tìm được phương pháp làm lại, cho nên đến nay chỉ từng lấy ra một phần huyết thanh kháng thể. Sau đó chưa kịp thí nghiệm thì đã bị cướp."
Tân Đàm lại hỏi: "Không nghĩ tới việc lại rút ra một phần à?"
"Em gái, cô cho rằng là mua cải trắng à?" Lương Thiên bị cô chọc cười, nói: "Loại chuyện tốn thời gian tốn sức còn ảnh hưởng tới sức khỏe của tôi, chắc chắn tôi sẽ không làm. Hiện tại tôi càng muốn làm một chuyện khác hơn."
Lương Thiên đã lật đến trang cô ta muốn tìm. Cô ta đặt sổ ghi chép lên chân, trong tay là một cây bút màu đen, chờ đợi ghi chép.
Tân Đàm nhìn xuống sổ ghi chép, chữ trên trang đó cũng không nhiều, cô nhìn một cái đã đọc được gần hết. Đó là tư liệu Lương Thiên ghi lại phản ứng của cô sau khi tiêm huyết thanh, ánh mắt cô dừng lại trên hai chữ "tử vong".
Tân Đàm chỉ vào hai chữ kia, hỏi: "Cô đã kiểm tra tôi cẩn thận chưa mà đã nói tôi chết rồi?"
"Tôi có kinh nghiệm, đáng tiếc lại lật xe." Lương Thiên nhún vai, hơi khó hiểu: "Hôm đó sau khi gặp lại cô ở chỗ này, tôi theo tư liệu hiện có rồi chế được huyết thanh S-S01 dùng thử trên những con chuột bạch khác. Để cam đoan hiệu quả được tối đa hóa, chuột bạch đều cao khỏe hơn cô... Kết quả cô đoán sao? Đám chuột bạch tôi đổ một đống công sức ra bắt về đều chết dưới ống tiêm. Nói cách khác, chỉ có cô mới sống sót sau khi tiêm huyết thanh S-S01."
Sau khi Lương Thiên nói xong, cô ta vừa hỏi thăm Tân Đàm vừa ghi ghép thêm vào bên dưới. Cô ta viết rất nhanh, nét chữ rồng bay phượng múa, cùng lắm cũng chỉ đọc hiểu được thôi. Cô ta viết...
Huyết thanh S-S01 đã tác dụng lên người zombie số 17 Tân Đàm, biểu hiện cụ thể: Màng trắng trong mắt do virus zombie tạo thành rút đi, biến thành màu đỏ, nhìn rõ nhưng có màu đỏ. Thịt thối trên cổ dần dần rút đi từ vị trí lây nhiễm đầu tiên xuống dưới, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, khó đánh giá. Đột phá hệ thống ngôn ngữ hạn chế của zombie, có thể nói chuyện bình thường với con người.
Tác dụng phụ: Cơ thể sẽ chìm vào trạng thái hôn mê tương tự tử vong, trước đó đi kèm với đau đớn kịch liệt. Căn cứ vào những tư liệu đã có, phán đoán cơn đau là do vấn đề thể chất, nguyên nhân hôn mê không rõ, tạm thời xác định là do vượt qua ngưỡng chịu đựng của cơ thể. Khoảng cách đau đớn và hôn mê không rõ, khó đánh giá. Kế tiếp chưa biết.
Viết xong một đoạn dài, Lương Thiên vẫn chưa thỏa mãn, hỏi tiếp: "Em gái, còn gì khác không?"
Tân Đàm lắc đầu, cô hơi lo lắng hỏi: "Tôi sẽ chết à?"
"Cô nhìn mắt tôi xem có giống từng được khai quang(*) không?"
(*) Mộ từ trong phong thủy, mắt đã được khai quang là mắt có thể nhìn thấy những điều siêu thực mà mắt thường không thể nhìn thấy.
"Không giống lắm."
"Cho nên sao tôi có thể nhìn thấy bằng mắt thường được? Trừ khi tôi mổ cô ra."
Tân Đàm cũng không thèm để ý lời Lương Thiên nói. Sau khi trở thành zombie, điều có thể khiến cô để trong lòng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô bình tĩnh hỏi: "Còn ở đâu có máy phát điện?"
"Tôi nhớ gần đây có một công ty điện lực, chỗ họ chắc chắn có máy phát điện. Tôi định đi nhìn xem thế nào trước, sau khi đi mới tính tới chuyện có chuyển qua đó không."
Tân Đàm nhìn lên trời, bọn họ đã nói chuyện rất lâu, nhưng cô muốn đi cùng Lương Thiên.
Lương Thiên ước gì có thêm một tên cu li, nói không chừng còn là một phần sức chiến đấu.
Hiện tại là giữa trưa, bọn họ cùng nhau ăn cơm. Lương Thiên thấy cô bình tĩnh ăn đồ ăn thì tấm tắc bảo lạ.
Buổi chiều, hai người xuất phát.
Lương Thiên nói "gần đây" nhưng nếu như chỉ dựa vào hai chân thì lại là khoảng cách rất dài. Bọn họ đi rất lâu, Lương Thiên còn phải tránh né zombie, lúc sắp chạng vạng tối bọn họ mới nhìn rõ bóng dáng của công ty điện lực.
Khi bước về phía công ty điện lực, bước chân Tân Đàm bỗng dừng lại. Bởi vì trước công ty điện lực là công viên trò chơi lớn nhất Vân Thành, lần đầu tiên Kỳ Xán tỏ tình với cô chính là ở đây... Không biết anh đã về chưa? Cô để lại lời nhắn, anh cũng có thể yên tâm một chút.
Lương Thiên nhìn theo ánh mắt Tân Đàm, sau đó hai mắt sáng lên: "Hay lắm, em gái, tôi hiểu rồi!"
Tân Đàm đắm chìm trong thế giới của chính mình, không để ý tới cô ta.
"Tôi cảm thấy máy phát điện trong công viên trò chơi Vân Thành hẳn sẽ đáng tin hơn công ty điện lực, dù sao cũng là một công viên trò chơi to thế mà, đúng không?!"
Tân Đàm không quan tâm, cô không hiểu những chuyện này lắm, Lương Thiên nói năng rất hùng hồn, cô bèn nói: "Vậy thì vào xem xem."
Bọn họ cùng nhau đi về phía công viên trò chơi Vân Thành, lúc sắp tới gần, Tân Đàm bỗng ngửi được mùi vị khác thường.
Cô rũ mắt, khẽ nói: "Bên trong có người sống."
"Có thì sao?" Lương Thiên không để ý: "Tôi dẫn cô đi cướp hắn ta!"
Tân Đàm vẫn không chút để ý, dù sao nếu tình huống không đúng thì cô còn có thể trốn sau lưng đồng loại zombie, người xui xẻo cũng không phải cô.
Hai người đều ôm theo những suy nghĩ khác nhau bước vào công viên trò chơi Vân Thành. Trong công viên trò chơi có một ít zombie đang lắc lư bốn phía, đa số tinh thần không tốt lắm, nhìn có vẻ đã đói bụng lâu ngày. Lương Thiên bôi máu zombie lên mặt, đóng giả thành zombie.
Đột nhiên, bước chân Lương Thiên dừng lại.
Tân Đàm nhìn sang theo ánh mắt cô, đu quay to lớn đập vào trong mắt, mà trên đu quay đang treo một con zombie nửa sống nửa chết. Zombie mặc quần áo màu xanh đậm bị máu nhuộm đỏ, sau lưng áo là những đường kẻ sọc xanh trắng đã sắp không nhìn ra màu sắc.
Giờ phút này, đang có máu tươi chậm rãi tràn ra từ cơ thể hắn ta, tí tách rơi từ trên cao xuống, nhỏ xuống đất, đã tích thành một vũng máu to.
...
Một bên khác, Kỳ Xán sợ Tân Đàm chờ sốt ruột nên gấp rút trở về, sau đó phát hiện chỉ có Úc Gia Trí đang đói bụng ngồi xổm cạnh cửa sân thượng ăn giấy đỡ đói, nhưng không thấy Tân Đàm đâu. Anh hỏi Úc Gia Trí tung tích của Tân Đàm mà trong lòng không ôm bất cứ hi vọng gì, vẻ mặt Úc Gia Trí ngơ ngác đúng như dự đoán.
Nhưng đêm qua Tân Đàm nhắc đi nhắc lại nói với anh là "mình có thể một mình đảm đương một phía", Kỳ Xán đã mơ hồ đoán được có thể Tân Đàm sẽ không ngoan ngoãn chờ ở đây. Tân Đàm đi tìm ai, trong lòng Kỳ Xán cũng có nắm chắc.
Nhưng... Kỳ Xán không chỉ một lần nghe được tiếng ác của Lương Thiên và những chuyện đi kèm với tiếng xấu đó từ trong miệng Lục Khiếu. Tân Đàm trở về trước chạng vạng tối thì tốt, nhưng đến bây giờ cô còn chưa trở về.
Kỳ Xán không nhịn được lo lắng, định đến tòa nhà văn phòng đó nhìn xem. Anh vừa cất bước, Úc Gia Trí lập tức theo sau, nói anh ta không muốn ở đây gặm giấy một mình, muốn đi ra ngoài với anh để hít thở không khí.
Kỳ Xán mặc kệ anh ta, không ngờ họ mới ra khỏi trung tâm thương mại Hưng Long, Úc Gia Trí hít hà, lập tức la hét muốn đi về một hướng khác.
"Sao, anh ngửi được mùi của Đàm Đàm ở hướng đó à?"
"Tôi ngửi được mùi anh em tốt của tôi."
Lúc Kỳ Xán nói chuyện với Úc Gia Trí bước chân anh vẫn không ngừng lại. Úc Gia Trí cất bước đuổi theo, phát huy bộ não thông minh của anh ta, nói: "Chúng ta đi hướng kia đi, tôi cảm thấy Tân Đàm cũng ở đó."
"Tự anh đi đi."
Kỳ Xán không quay đầu lại chạy về phía tòa nhà văn phòng. Chờ đến lúc anh chạy đến nơi, chỉ thấy xác chết đầy đất và những dụng cụ tinh vi trong góc phòng.
Nhưng bất kể là Tân Đàm hay Lương Thiên đều không có ở đây.
Kỳ Xán không khỏi chìm vào trong im lặng dài lâu.
... Vừa rồi Úc Gia Trí nói là hướng nào nhỉ?
—
Tác giả có lời muốn nói:
Úc Gia Trí: Anh vĩnh viễn có thể tin tưởng phán đoán của tôi.
Kỳ Xán:.