Bạn Gái Tôi Bị Bắt Làm Sính Lễ
Chương 2
4.
Thằng em họ của tôi cũng tức giận bước ra, vung vẩy một con dao lớn, hét to: “Lâm Phong! Mày, cái thằng chó, tao cưới vợ mà cũng khó khăn như vậy, mày muốn phá hỏng cả đám cưới của tao à!”
Tôi vội vã đẩy người yêu ra phía sau, nhìn chằm chằm vào con dao trong tay hắn.
“Bản thân mày ở thành phố lớn cũng có ra gì đâu, còn tự cho mình là giỏi giang à? Sau khi ông bà mất, mày cũng không quay về. Mày thì hay rồi, có thể ngủ cùng một đứa con gái xinh đẹp như vậy, nhưng lại không muốn thấy tao có cuộc sống tốt sao?”
Vẻ dữ dằn của hắn giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Dường như nếu tôi không đồng ý, hắn sẽ thực sự đâm tôi.
Trong tay tôi không có gì, có lẽ khó mà chống đỡ được.
Kí ức từ kiếp trước cũng cảnh báo tôi. Thằng em họ này của tôi, hắn thực sự dám hành động.
Mẹ hắn lại ở bên cạnh làm người tốt, giữ chặt đứa em muốn đánh tôi, mắng: “Con, cái thằng nhóc thối này! Sao lại nói với anh trai của mày như thế?”
“Mẹ! Nhờ có một việc nhỏ anh ta cũng không làm, còn đánh con! Nếu… nếu vì thiếu một người phụ nữ phù dâu mà Trọng gia không muốn cưới con thì sao?”
Thắng em họ suýt nói ra sự thật, nhưng nhanh chóng kìm lại.
Thím tôi nhìn chằm chằm hắn một cái: “Im miệng! Nhanh chóng dọn phòng cho anh trai mày đi!”
Rồi bà ta nhìn về phía tôi, cười đầy ác ý: “Con thấy sao?”
Toàn thân tôi lạnh cóng. Bây giờ họ đã quyết tâm giữ tôi cùng với người yêu của tôi ở lại.
Tiếp tục kiên trì, có lẽ chúng tôi sẽ phải đối mặt với việc bị bắt giữ một cách tàn bạo.
Đêm khuya, đường núi khó đi.
Cả người trong ngôi làng, đều đồng lòng với gia đình của đứa em họ.
Tôi và bạn gái không quen đường, hoàn toàn không thể chạy thoát khỏi những dân làng sinh sống ở đây. Chúng tôi không thể đi được nữa!
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi thở ra một hơi, gật đầu: “Đã thế này rồi, tôi còn nói gì nữa, thì thôi ở lại một đêm.”
Thấy tôi đồng ý, đứa em ngay lập tức gác dao, mỉm cười: “Anh! Lúc nãy là do em không đúng, em….em sẽ dọn phòng cho anh ngay lập tức!”
Tôi không nói gì, chỉ gật đầu. May mắn là họ vẫn e dè với tôi. Cho đến phút cuối cùng, họ vẫn không muốn trở mặt với tôi.
Trước khi bị đánh chết trong kiếp trước, hắn khuyên tôi vì một cô gái vô giá trị làm vậy có đáng không.
Nếu tôi đồng ý giúp đỡ che giấu, tôi có thể được thả ra – nhưng tôi cũng phải cưỡng hiếp bạn gái một lần, rồi quay video xem như để lại chứng cứ!
Tôi không đồng ý. Vì vậy, tôi đã bị đánh chết.
Trời đã vào đêm. Tôi và bạn gái nằm trong căn phòng bị sắp xếp sẵn. Ngoài kia, tiếng sủa của chó hoang văng vẳng bên tai, có thể một trong số đó đã ăn thịt tôi trong kiếp trước.
Tôi rất muốn đưa bạn gái ra khỏi đây nhanh chóng. Bạn gái cũng không ngủ, đột nhiên lại gần, nói nhỏ vào tai tôi: “Tại sao anh không muốn em làm phụ dâu? Em cảm thấy thái độ của gia đình chú thím không bình thường.”
Tôi lắng nghe bên ngoài một lúc. Đã hơn ba giờ sáng, chỉ có tiếng kêu của côn trùng, không có tiếng động khác.
Sau khi suy nghĩ một chút, tôi trả lời nhỏ: “Anh đã mơ thấy. Trong giấc mơ, em trở thành phụ dâu, bị con trai khuyết tật của nhà cô dâu kia cưỡng hiếp. Anh muốn cứu em nhưng lại bị đánh chết bởi thằng em họ khốn nạn cùng với những dân làng kia, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn em… bị tra tấn.”
Tôi đỏ mắt, lấy giấc mơ làm lí do, tôi nói về những điều đã xảy ra ở kiếp trước cho cô ấy nghe.
Sau khi nghe xong, Đình Đình im lặng một lúc, nắm chặt tay tôi để an ủi: “Đừng lo, giấc mơ và hiện thực luôn ngược nhau. Và anh cũng sẽ bảo vệ em, phải không?”
Sự ấm áp từ tay Đình Đình khiến tôi không thể kìm nén nước mắt: “Lần này, anh nhất định sẽ bảo vệ em.”
Đình Đình ôm tôi an ủi: “Nếu anh không muốn em làm phụ dâu, thì em cũng sẽ không làm. Ngày mai chúng ta gọi điện cho bạn bè nhờ họ đến đón chúng ta đi.”
Tôi vuốt nhẹ đầu cô ấy, giữ nguyên giọng nói: “Không, bây giờ phải gọi điện! Em giúp anh chú ý bên ngoài, anh sợ họ đang nghe lén.”
Nếu không, tôi đã gọi từ sớm rồi.
Tôi lấy ra điện thoại, liên lạc với những người bạn có quan hệ tốt với mình. Họ hứa sẽ đến đón tôi càng sớm càng tốt.
Nhưng dân làng trên núi hung dữ, chỉ để vài người bạn đến có lẽ cũng không đủ an toàn. Sau khi suy nghĩ, tôi lại gọi cho số điện thoại báo cảnh sát ở thị trấn.
Ở khu vực núi này, mạng sống không chỉ của tôi và bạn gái.
Trong kiếp trước, sau khi tôi chết, tôi phát hiện rằng có không ít người trong làng tham gia vào việc buôn người. Có vài gia đình khá giả, vợ chồng họ đều được mua từ bên ngoài.
Chính xác hơn, là bị bắt cóc về. Cả khu vực xung quanh chắc chắn đều biết về việc này.
Tôi không dám tin vào thị trấn và huyện, vì vậy tôi muốn chuẩn bị kỹ lưỡng. Phải liên hệ với bạn bè, cảnh sát ở thành phố cũng phải liên hệ.
Trong cuộc điện thoại, tôi nói nhỏ với họ về tình hình hiện tại, tôi còn thêm mắm thêm muối vào.
“Đứa em họ của tôi và gia đình của cô dâu hợp tác với nhau muốn giữ bạn gái của tôi lại, bắt cô ấy kết hôn với em trai tàn tật của nhà cô dâu.”
“Hiện tại, chúng tôi bị đe dọa bằng dao, bị bắt giữ trái phép, có thể bị giết bất cứ lúc nào.”
“Xin hãy cứu chúng tôi.”
Phía kia điện thoại giọng vẫn rất nghiêm túc, họ hỏi tôi về tình hình cụ thể. Tôi trình bày khái quát theo ký ức của kiếp trước.
Cảnh sát hứa sẽ ra lệnh trực tiếp. Nhưng vùng núi này khá xa xôi, phải mất vài giờ mới có thể đến.
Sau khi cúp điện thoại, tôi cảm thấy yên tâm hơn. Đình Đình vẫn lặng lẽ nghe, không nói lời nào.
Khi thấy tôi cúp điện thoại, cô ấy mới đến gần và nói vào tai tôi: “Báo án giả cũng là vi phạm pháp luật đó.”
Tôi ngăn cản cô ấy: “Anh sẵn lòng chịu mọi hậu quả, nhưng anh không thể để em gặp rắc rối. Hơn nữa, cũng không chắc chắn là giả. Những gì anh nói là sự thật.”
Chỉ vài giờ sau, tiếng sấm vang vọng từ bên ngoài. Cơn mưa lớn kéo dài nhiều giờ liền, cho đến khi bình minh.
Trong lòng tôi rối bời lo lắng. Dưới cơn mưa lớn như vậy, đường núi sẽ càng khó đi hơn. May mắn là khi trời sáng, mưa đã ngừng lại.
Bạn gái tỉnh dậy và nói với tôi rằng cô ấy muốn đi vệ sinh. Nhưng chỉ sau một phút ra khỏi nhà, tôi đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô ấy.
Tôi vội vàng nhảy ra khỏi giường, chạy ra phòng với tốc độ nhanh nhất có thể. Ở cửa, Đình Đình ngồi trên sàn, có một người đàn ông đang dựa vào tường, nhìn cô ấy với vẻ ngốc ngếch trên mặt.
Tôi nhận ra ngay người đó, là Mã Tuấn Minh. Anh ta là em trai của cô dâu mắc bệnh bại liệt ở chân!
Mã Tuấn Minh cười toe toét nhìn vào bạn gái tôi, ánh mắt đê tiện như muốn chạy tới chỗ cô ấy ngay lập tức.
Anh ta đứng dựa vào tường, di chuyển với những cử động cứng ngắc, tiến gần tới Đình Đình và nói: “Vợ ơi, vợ tốt của anh!”
5.
“Vợ cái cmm!” Nghe thấy Mã Tuấn Minh nói những lời đó, tôi nhớ lại những gì đã xảy ra trong kiếp trước. Cơn giận trong tôi không thể kiềm chế được nữa.
Không quan tâm nhiều, tôi đấm một cái vào mặt Mã Tuấn Minh, anh ta gào thét và ngã sấp mặt xuống đất.
Sau đó, tôi vội vàng đỡ lấy bạn gái: “Em ổn chứ? Có sao không?”
Đình Đình vẫn còn sợ hãi một chút: “Không có gì, chỉ là bị người đó đột ngột làm cho sợ, anh đánh anh ta như vậy, liệu có chuyện gì không?”
Tôi nhìn chằm chằm anh ta một cái: “Không quan trọng! Hắn đã làm em sợ, anh chỉ quá lo lắng, chỉ đấm hắn ta một cái dã là nhẹ nhàng nhất rồi.”
Mã Tuấn Minh nằm trên đất đau đớn, kêu la. Gia đình của tôi nghe thấy tiếng ồn ào, lập tức chạy ra khỏi phòng.
Thím la lớn: “Sáng sớm đã ồn ào rồi! Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?”
Em họ chuẩn bị chửi, nhìn thấy người nằm trên đất là anh vợ của mình, ngay lập tức chạy tới đỡ anh ta lên, lo lắng hỏi: “Anh vợ, ai đánh anh vậy?”
“Hắn ta! Hắn ta chạy tới đánh tôi!” Mã Tuấn Minh vất vả giơ ngón tay lên chỉ vào tôi.
Thằng em họ nhìn thấy là tôi, mặt dịu hơn, tức giận hỏi: “Anh, có chuyện gì thế? Sao lại đánh anh vợ của em?”
Tôi đỡ bạn gái, lạnh lùng nói: “Anh ta làm cho Đình Đình sợ.”
“Chị dâu, sao chị lại nhát gan như vậy chứ?” Thằng em họ lại đổ lỗi cho Đình Đình.
“Anh ta là anh vợ của tôi, từ nhỏ đã mắc bệnh bại liệt, chị sợ gì chứ?”
Nghe thấy từ “bệnh bại liệt”, ánh mắt của bạn gái lập tức hiện lên một chút tự trách. Cô ấy luôn là người tốt bụng.
Tôi cười khẽ, trách móc em trai: “Anh vợ của cậu sao lại ở đây? Đã thế vừa nhìn thấy bạn gái tôi thì đã gọi ‘vợ’.”
“Anh ta bị bệnh bại liệt, có vấn đề về não, anh cũng nên thông cảm một chút.” Em trai tiếp tục dùng bệnh bại liệt làm lý do.
Tôi tức giận: “Gọi vợ của cậu đến đây, để cho anh vợ của cậu gọi cô ta là ‘vợ’ thử xem!”
Em họ tôi nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể lôi kéo bắt cóc đạo đức tôi: “Anh nói như vậy có phải là quá coi thường người tàn tật rồi không?”
Tôi cười khẽ: “Bệnh bại liệt là một dạng khuyết tật thể chất, không phải là vấn đề về não. Tại sao người khuyết tật quấy rối người khác lại không được coi là lạm dụng?” ==Đọc chính chủ tại web metruyen.me==
Đúng vào thời điểm đó, bố mẹ của cô dâu đến. Họ bước vào nhìn thấy con trai đang ôm mặt khóc, vô cùng đau lòng.
Mẹ của Mã Tuấn Minh, Lưu Hiểu Hồng là người đầu tiên chạy đến chỗ đứa con trai quý giá của mình: “Con trai của mẹ, con làm sao vậy? Ai lại đánh con thành ra thế này? Là mày phải không?”
Bà ta là người đầu tiên nghi ngờ tôi. Tôi gật đầu và nói với bà ta là do Mã Tuấn Minh cố ý dọa bạn gái tôi sợ nên tôi mới đánh anh ta.
Lưu Hiểu Hồng ngay lập tức chỉ vào mũi tôi mắng to: “Thằng khốn! Con trai tao chỉ là nhìn bạn gái mày một cái, có mất một miếng thịt nào đâu!”
“Dù sao thì phụ nữ mặc đẹp như thế này, không phải là để cho đàn ông ngắm sao?”
Sau khi chửi tôi xong, bà ta lập tức nắm tay thím tôi, lau nước mắt: “Chị, chị phải nói cho cháu nó biết đấy!”
“Con trai tôi chỉ muốn nhìn phụ dâu một cái, nó sai ở đâu chứ?”
Lau xong nước mắt, bà ta lại tiếp tục chỉ vào tôi mắng: “Mày không phải người, còn dám bắt nạt cả đứa con trai tàn tật của tao!”
Thím tôi thay đổi sắc mặt, nhìn tôi một cái, cười nhạt rồi kéo Lưu Hiểu Hồng vào phòng: “Chị, chị nghe tôi nói đi.”
Tôi không biết họ nói gì trong phòng. Khi họ ra ngoài, thái độ của Lưu Hiểu Hồng đối với tôi thay đổi 180 độ.
“Lâm Phong đúng không, haha, vừa nãy là tôi đã quá bồng bột, cháu đừng để ý nhé! Con trai tôi chỉ là vì thấy em gái sắp kết hôn, nó cũng muốn có vợ mới nên goi vợ lung tung. Nó hơi ngốc nghếch nên mới nói những lời không lịch sự với bạn gái của cháu.”
Lưu Hiểu Hồng vừa nói vừa tiến tới nắm tay bạn gái tôi. bị tôi ngăn cản cũng không để ý, cười đến mức nếp nhăn trên mặt tụ thành một đóa hoa cúc già: “Đình Đình đúng không? Đình Đình con cũng đừng để ý chuyện lúc nãy nha!”